Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 500: Làm Hoàng đế



Dịch giả: Hoangtruc

Nghe thấy Từ Ngôn nói ra tên mình, mặt mày Quách Bán Thành xám như tro, dậm chân phi thân vào phía trong đại điện.

"Nói hưu nói vượn!"

Quách Bán Thành đã không có đường lui. Ông ta căn bản không ngờ Từ Ngôn không chết, lúc này còn trở thành kẻ bán đứng Kim Tiền tông đành phải ra sức phản bác, định bụng dựa vào thân phận quỷ sứ này chặn họng Từ Ngôn.

"Lão phu là một trong ba mươi sáu lộ quỷ sứ, ngươi nói gì cũng phải nghĩ cho kỹ, tội danh vu cáo quỷ sứ thì dù là Khương trưởng lão cũng sẽ không tha cho ngươi được!"

Quách Bán Thành lạnh lùng nhìn chằm chằm Từ Ngôn. Vừa nói, ông ta vừa âm thầm chuẩn bị một đạo pháp thuật uy lực cực lớn, nếu như không ai tin mình thì ông ta sẽ tiên hạ thủ, diệt trừ nhân chứng duy nhất là Từ Ngôn đi. Đến lúc đó đã không còn nhân chứng, không ai có thể chứng minh ông ta là người của Kim Tiền tông được nữa.

Cùng lắm ông ta chỉ bị Khương Đại Xuyên ghi hận, so với bỏ mạng vẫn tốt hơn nhiều. Quách Bán Thành cũng đã quyết định xong, chỉ cần qua được cửa ải này, ông ta sẽ lập tức rời khỏi Thiên Quỷ tông, trở về Kim Tiền tông.

"Quách trưởng lão, hay phải gọi ngươi là Hứa trưởng lão?"

Ánh mắt Từ Ngôn lạnh như băng, nói: "Xem ra Kim Giác Tuyết ưng ở Tự Linh đường bị thương không nhẹ a, nếu không làm sao đến trưởng lão Tự Linh đường như ngươi cũng bị phái lẻn vào tà phái. Ngươi không chiếm được trứng của vương xà, mà mạng của ngươi chỉ sợ cũng khó giữ được rồi."

"Đừng nói bậy!"

Quách Bán Thành trầm giọng quát: "Khương trưởng lão, lão phu đã lưu lại Thiên Quỷ tông tương đối lâu rồi, chẳng lẽ ngươi tin vào một tiểu bối không rõ lai lịch kia sao?"

"Ta tin hắn." Khương Đại Xuyên chỉ chỉ vào Từ Ngôn, rồi chỉ chỉ vào Quách Bán Thành nói: "Ta không tin ngươi."

Ô...ô...n...g! Ô...ô...n...g! Ô...ô...n...g

Một tràng tiếng động rất nhỏ vang lên, mấy chục luồng ánh đen bao phủ lấy Quách Bán Thành. Phát hiện Khương Đại Xuyên vừa trở mặt đã ra tay, Quách Bán Thành giật mình kinh hãi ấn niệm chú quyết trực tiếp bạo khởi đạo pháp thuật được chuẩn bị để đuổi giết Từ Ngôn chắn trước người, dự định ngăn cản pháp khí của Khương Đại Xuyên lại.

Cuồng phong gào thét, ánh lửa bùng lên, pháp thuật của Quách Bán Thành khó khăn lắm mới ngăn cản được Quỷ Minh châm. Khương Đại Xuyên lập tức nhe răng cười một tiếng, trong tay gã đã có thêm một thanh trường kiếm đen sì như mực, nhanh như chớp đâm vào ngay trong đám gió lửa kia.

Một khắc sau, gió lửa tản ra rồi biến mất, Quách Bán Thành nhìn chằm chằm vào vùng ngực bị xuyên thủng của mình, sắc mặt trắng bệch, cuối cùng chỉ thốt được hai chữ.

"Pháp... bảo!"

Hắc kiếm trong tay Khương Đại Xuyên đích xác là Pháp bảo, cũng là Pháp bảo bản mệnh của điện chủ Hung điện, nay đã thành vũ khí mạnh nhất của Khương Đại Xuyên.

Một tiếng phịch vang lên.

Đầu của Quách Bán Thành bị Khương Đại Xuyên chộp tới. Sau đó Quách Bán Thành gần chết đã biến thành một quả cầu da bị xì hơi, khí huyết toàn thân bị quỷ sứ đứng đầu hút sạch sẽ. Cuối cùng Khương Đại Xuyên há to mồm, một viên Hư đan ảm đạm bị gã nuốt mất.

Một màn đánh chết Quách Bán Thành vừa rồi khiến đám quỷ sứ còn lại câm như hến.

Căn bản cũng không có chứng cớ xác thực gì, chỉ một câu của Từ Ngôn mà Quách Bán Thành đã bị đánh chết triệt để, đến Hư đan cũng không còn. Hầu như toàn bộ thân thể ông ta đều đã tiến cả vào bụng Khương Đại Xuyên.

Tuy rằng sớm biết danh tiếng cực hung của quỷ sứ đứng đầu, cũng có rất nhiều quỷ sứ nhìn thấy Khương Đại Xuyên âm tàn thế nào rồi. Thế nhưng nhìn cảnh Khương Đại Xuyên giết người vừa rồi, da đầu của một đám quỷ sứ cũng phải run lên. Ánh mắt tất cả mọi người nhìn về phía Từ Ngôn cũng thay đổi, tràn đầy kiêng kị.

Không thể chọc...

Một câu nói đồng thời xuất hiện trong lòng tất cả đám quỷ sứ còn lại.

"Thật chán sống rồi hả? Đám người ở Tự Linh đường cũng dám đến Thiên Quỷ tông ta, còn trà trộn vào làm quỷ sứ, hừ!"

Khương Đại Xuyên quăng tấm da người Quách Bán Thành đi, nhìn bốn phía đại điện, lạnh lùng nói: "Tất cả các ngươi đều là thùng cơm hả? Điều tra, tìm hiểu rõ xem làm sao Quách Bán Thành trà trộn vào đây, thường xuyên tiếp xúc với ai, tra được làm thịt tất cả cho ta, không chừa lại tên nào!"

Phần phật... Tất cả quỷ sứ đều đứng lên, hô lên một tiếng vâng lệnh.

Ngoại trừ điện chủ Nguyên Anh thì may ra chỉ có duy nhất vị Khương Đại Xuyên ở Thiên Quỷ tông này dám hiệu lệnh đám quỷ sứ như vậy mà thôi.

"Lão đầu bướng bỉnh, coi như vận khí lão còn may, trở về luyện khí đi thôi." Khương Đại Xuyên nhìn về phía Khâu Hàn Lễ nói.

"Ta không quay về!"

Khâu Hàn Lễ đột nhiên giơ tay lên, chỉ vào Tào Thiên Lượng mắng: "Lão hủ ở tông môn gần trăm năm nay, lại dám vu oan ta. Vậy mà ngươi cũng có thể nghĩ ra được! Tào lão tặc ngươi đi ra cho ta, chúng ta đại chiến một trận!"

Gian tế chính phái đã bị đánh chết, Khâu Hàn Lễ lại phạm vào tật cũ, nhất quyết tử chiến một trận với Tào Thiên Lượng khiến ông ta không biết phải làm thế nào, cũng không dám ra tay.

"Không phải đã trả lại trong sạch cho lão rồi sao? Lão đầu bướng bỉnh, ngươi nổi điên làm gì hả? Đi nhanh lên, lão tử không rảnh lãng phí thời gian với đám thùng cơm các ngươi!" Khương Đại Xuyên không kiên nhẫn khoát tay.

"Lần này gã có thể vu oan lão hủ, lần sau có thể ám sát lão hủ. Ta mặc kệ, hôm nay ta phải liều mạng với gã!"

Khâu Hàn Lễ giận dữ, đến Pháp bảo Lưu Kim đỉnh cũng móc cả ra rồi. Không đợi lão ra tay, Khương Đại Xuyên lại lần nữa giơ chân đạp tới, cả Lưu Kim đỉnh và Khâu Hàn Lễ đều bị đá bay ra khỏi đại điện.

"Cho rằng lão tử không dám đánh ngươi có phải hay không? Phiền nhất là cái loại gia hỏa cậy già lên mặt như ngươi, lăn qua một bên hạ hỏa đi."

Hùng hùng hổ hổ nói xong, Khương Đại Xuyên lại chỉ Tào Thiên Lượng nói: "Ngươi cũng cút ra ngoài, lão đầu bướng bỉnh kia tìm ngươi liều mạng thì cmn trốn trong đại điện cho ta. Lão tử không rảnh che chở cho đám thùng cơm các ngươi đâu."

Bị quỷ sứ đứng đầu quát mắng không tính là gì cả, dù sao không có mấy tên quỷ sứ đang ngồi trên kia không bị Khương Đại Xuyên đánh qua đấy. Tào Thiên Lượng thập phần nghe lời, tự mình đi ra khỏi đại điện. Về phần ông ta đi tìm Khâu Hàn Lễ chịu tội hay đi nghênh chiến thì không ai hứng thú quan tâm tới.

Vừa đi đến cửa, Tào Thiên Lượng dừng bước, ngượng ngùng cười cười hỏi Khương Đại Xuyên: "Khương trưởng lão, vừa vặn lần này quỷ sứ tề tụ, chuyện Quốc chủ Tề Quốc mà lão phu đề nghị lần trước có nên định ra luôn không?"

Từ khi hoàng thất Tề Quốc bị Man tộc một đêm đồ sát, Tề Quốc vẫn luôn trong hoàn cảnh không có Hoàng đế. Tào Thiên Lượng từng mấy lần đề cập đến chuyện chọn lựa Quốc chủ, nhưng phần vì quỷ sứ đứng đầu không có ở tông môn, phần vì vài tình huống phát sinh mà đến giờ vẫn chưa xong.

Dù sao cũng là vua của một nước, không coi là chuyện nhỏ được mà cần ba mươi sáu lộ quỷ sứ tề tụ thương thảo định ra. Mà thực tế là chỉ cần cái gật đầu của vị quỷ sứ đứng đầu Khương Đại Xuyên mà thôi.

"Ngươi không nhắc ta lại quên mất."

Khương Đại Xuyên khẽ gật đầu, chỉ vào Từ Ngôn nói: "Tân hoàng của Tề Quốc, là hắn."

Vốn Tào Thiên Lượng định thừa dịp này đề nghị chọn một tên đệ tử chân truyền của mình nhằm kiếm chỗ tốt cho nhất phái, không nghĩ quỷ sứ đứng đầu trực tiếp ném thẳng vị trí Hoàng đế Tề Quốc cho Từ Ngôn.

Từ Ngôn cũng sững sờ tại chỗ. Làm Từ gia ở khu Tây đã không tệ rồi, thế mà lần này còn cho hắn làm Hoàng đế!

Mặc kệ Từ Ngôn có đồng ý hay không, Khương Đại Xuyên rất không kiên nhẫn khoát tay nói: "Được rồi, lần này thẩm phán chấm dứt. Nên làm gì thì đi làm đi, không có chuyện đừng đến phiền ta. Lão tử cần bế quan, lúc đi ra, lão tử chính là cường giả Nguyên Anh, ha ha ha!"

Nhớ tới Uẩn Anh đan đoạt được, Khương Đại Xuyên cảm thấy thoải mái đến cực điểm. Hơn nữa, gã liệu định rằng nhận được chức Hoàng đế kia, Từ Ngôn sẽ trầm mê vào thân phận vua của một nước này. Đến lúc gã bế quan đột phá cảnh giới xong thì Từ Ngôn cũng đừng hòng bảo trụ được mắt trái. Không tới hai năm nữa Khương Đại Xuyên sẽ hoàn toàn đột phá cảnh giới, đến lúc đó sẽ đích thân gã sẽ móc mắt Từ Ngôn ra. Cho dù Hoàng đế Tề Quốc có chết thì chỉ việc đổi sang người khác là xong chuyện.

Nhìn bóng dáng cao lớn cười vang đi mất, Từ Ngôn như cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo kinh người, hắn chỉ có thể há to miệng không thốt nên lời.

Một kẻ đã không may, có khuyên bảo gì cũng vô dụng. Nhớ tới đan dược thật sự trong túi trữ vật mình, Từ Ngôn bèn gạt bỏ ý nghĩ nói cho Khương Đại Xuyên biết hạt đan dược kia chỉ là giả đan.

Kẻ đã lừa gạt Từ Ngôn hắn, không nên có kết cục tốt mới phải...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.