Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 502: Ngươi không phải là độc trùng



Dịch giả: Hoangtruc

Chuyện trưởng lão chấp sự đích thân đến giao lệnh bài thân phận hầu như chưa từng có ở Thiên Quỷ tông. Nếu không phải cực kỳ coi trọng Từ Ngôn thì sẽ không có chuyện trưởng lão Hư Đan như Phương Hoành Lợi tự mình ra mặt thế này.

Lúc này Phỉ lão tam cũng nhìn ra được tình thế xoay chuyển, bèn lui qua một bên cười hắc hắc, bộ dáng hệt như một con chó săn.

Một câu bà con của Khương trưởng lão từ Phương Hoành Lợi đã như liều thuốc an thần cho Phỉ lão tam. Chỉ cần có quỷ sứ đứng đầu che chở, coi như Từ Ngôn có đến từ Kim Tiền tông cũng sẽ không vấn đề gì cả.

Tiếp nhận Quỷ Nha lệnh, Từ Ngôn vừa cười vừa nói: "Đa tạ Phương trưởng lão, không biết động phủ của ta ở đâu vậy?"

"Chỉ cần là động phủ vô chủ thì tùy ngươi lựa chọn." Phương Hoành Lợi vung tay lên, tỏ ra vô cùng phóng khoáng.

"Nếu như ngươi đảm đương vị trí Quốc chủ Tề Quốc thì nói không chừng ngày sau chúng ta còn thường xuyên gặp nhau."

Phương Hoành Lợi cười ha ha, giọng điệu vô cùng hiền lành tiếp tục nói: "Lão phu không chỉ quản hạt đệ tử đăng nhập tông môn mà còn phụ trách cả chuyện môn nhân ngoài tông môn giao phó tài nguyên về. Mỗi cuối năm, Hoàng tộc Tề Quốc đều phải giao phó các loại tài nguyên thu hoạch trong cả năm vừa rồi. Trước kia tông môn sẽ phái người đến Hoàng đô Tề Quốc thu nhận, còn nếu ngươi đăng cơ thì lão phu sẽ không cho người đi thu nữa, Từ Quốc chủ tự phái người giao tài nguyên tới cho lão phu nơi đây là được rồi."

Hắn còn chưa trở thành Hoàng đế, người ta đã hô gọi Quốc chủ trước rồi. Thật ra, vừa rồi Phương Hoành Lợi còn bán ra một mối nhân tình không nhỏ.

Dựa theo quy củ, Phương Hoành Lợi sẽ phái người kiểm số tài nguyên do Hoàng thất Tề Quốc thu thập được, sau đó mới mang về tông môn. Như thế thôi cũng dư sức thu được chỗ tốt rồi. Nếu để tự Từ Ngôn phái người đưa tới, nói cách khác chính là Từ Ngôn đưa tới nhiều ít bao nhiêu không ai quản cả. Dù cho chỉ đưa tới một khối linh thạch, nói là thu hoạch cả năm của Tề Quốc thì Phương Hoành Lợi cũng sẽ không truy cứu.

Tài nguyên của cả một quốc gia tuyệt không chỉ có chút ít linh thạch, mà còn có rất nhiều loại tài liệu và linh thảo. Thu thập các loại tài nguyên của cả một quốc gia mới chính là nhiệm vụ của Hoàng tộc Tề Quốc. Hơn nữa các môn phái giang hồ ở Tề Quốc thu thập được các loại tài nguyên cũng phải giao cả về cho Hoàng tộc, sau đó Hoàng tộc mới thống nhất lại giao phó về tông môn.

Từ Ngôn đã thành Hoàng đế Tề Quốc, như vậy hắn sắp có được tư cách thu thập tài nguyên của cả một quốc gia, còn có thể thu nạp hơn phân nửa tài nguyên cho mình dùng!

Dù sao Từ Ngôn cũng là kẻ tinh tường, sao có thể không nhìn ra chỗ tốt khi làm Quốc chủ? Đã có Phương Hoành Lợi nói rõ, sau này hắn có thể muốn gì làm nấy, đến trưởng lão kiểm kê tài nguyên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua thì sau này chỗ tốt của Từ Ngôn tất sẽ cuồn cuộn không ngừng không dứt.

"Đa tạ ý tốt của Phương trưởng lão, phần tâm ý này đệ tử nhớ kỹ." Từ Ngôn chắp tay nói.

"Chuyện này thì tính làm gì, ta và ngươi có duyên, vừa mới vào tông môn lão phu đã biết rõ ngươi chính là rồng phượng trong loài người. Hôm nay nhìn lại, quả nhiên không giả, ha ha ha!" Phương Hoành Lợi vừa cười vừa nói.

Lời nói quả thật nhiệt tình, thế nhưng nắm tay Phương Hoành Lợi đã đổ chút mồ hôi.

Ông ta lấy lòng như vậy không chỉ vì tâm tư leo lên cạnh Khương Đại Xuyên, mà cũng vì chuyện lúc trước Từ Ngôn đã bị ông ta phân công đến khu Tây nữa. Nếu như người ta ghi thù, không chừng Phương Hoành Lợi ông ta xui xẻo rồi.

Liên tiếp đưa ra hai phần chỗ tốt, rốt cuộc Phương Hoành Lợi cũng yên tâm. Ông ta chuyện trò vui vẻ với Từ Ngôn như một người bạn thân lâu năm không gặp, hoàn toàn không còn cái vẻ lạnh lùng lúc trước. Hơn nữa mỗi lần ông tá há miệng đều là Từ quốc chủ, trực tiếp xem Từ Ngôn như đã trở thành Hoàng đế Tề Quốc.

Đàm luận nửa ngày, Lâm Vũ đưa thức ăn tới. Phỉ lão tam ưỡn lấy mặt mo ở bên cạnh tiếp khách. Nếu Từ Ngôn đã không đuổi gã đi, thì xem như gã được phép ở lại đây rồi.

"Phương trưởng lão, đệ tử có một chuyện muốn nhờ." Giơ chén rượu lên, Từ Ngôn nói.

"Cứ nói ra đi, chỉ cần là việc của Từ quốc chủ, lão phu nhất định sẽ giúp." Phương Hoành Lợi đầy phóng khoáng nói.

Từ Ngôn chỉ qua Lâm Vũ nói: "Vị bằng hữu kia của ta là đệ tử nô lệ, không biết Phương trưởng lão có thể giúp ta giải thoát cho nàng khỏi thân phận làm nô lệ được không?"

"Ta còn tưởng đại sự gì, sau này mấy chuyện nhỏ nhặt này Từ quốc chủ cứ việc mở miệng nói thẳng là được." Phương Hoành Lợi hặc hặc cười cười, nói với Lâm Vũ: "Đưa lệnh bài cho ta, từ hôm nay trở đi, ngươi đã mang thân phận đệ tử bình thường. Đợi lão phu trở về sẽ ghi chép vào hồ sơ, cứ yên tâm ở đây đi."

Lâm Vũ vui mừng khôn xiết, vội vàng giao lệnh bài nô lệ cho Phương Hoành Lợi, khom người bái tạ.

Chỉ đơn giản như vậy đã biến thân phận đệ tử nô lệ thành đệ tử bình thường, Từ Ngôn không quá để ý, Lâm Vũ lại không khỏi giật mình kinh hỉ, mà Phỉ lão tam bên kia thì cố gắng ngẩng cao mặt mình lên như sợ Từ Ngôn không chú ý tới.

Nếu như chỉ một câu của người ta có thể đổi một đệ tử nô lệ thành đệ tử bình thường, thì cũng có thể đưa Phỉ lão tam từ đệ tử bình thường thăng lên làm đệ tử hạch tâm vậy.

Một cuộc tiệc rượu, cả khách và chủ đều vui mừng, chẳng qua nguyện vọng cuối cùng của Phỉ lão tam lại trở thành bọt nước.

Căn bản là không ai để ý đến gia hỏa rót rượu thêm đồ ăn như gã.

Trước khi rời đi, không biết Phương Hoành Lợi uống nhiều quá hay giả bộ mà còn xưng huynh gọi đệ với Từ Ngôn, cười to nói: "Tất cả thành chủ môn chủ Tề Quốc mai này đều quy phục dưới tay Quốc chủ cả. Yên tâm, ai trong bọn chúng dám không nghe lời, cứ nói cho lão ca là được, ta sẽ bóp nát hồn bài của bọn họ, hặc hặc!"

Cuối cùng Phương Hoành Lợi cười lớn rồi rời đi, Phỉ lão tam cũng bị Từ Ngôn đuổi ra ngoài. Còn về hồn bài chính là thứ mà Thiên Quỷ tông khống chế đám môn chủ và thành chủ phân bố các nơi tại Tề Quốc.

Phàm là đệ tử tọa trấn một phương ở bên ngoài thì đều phải để lại một luồng tinh hồn ở lại tông môn. Nếu có người lòng mang ý xấu, trưởng lão tông môn có thể trực tiếp bóp nát hồn bài đến chết. Tuy nói loại thủ đoạn này có phần tàn nhẫn, nhưng lại là phương pháp khống chế các lộ chư hầu đơn giản ít tốn công nhất. Còn về phần Quốc chủ Từ Ngôn này, vốn cũng phải lưu lại một luồng tinh hồn tại tông môn, thế nhưng Phương Hoành Lợi còn chẳng đề cập tới qua.

Cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại hai người Lâm Vũ và Từ Ngôn.

"Quả nhiên ngươi là người bên chính phái?" Rốt cuộc Lâm Vũ cũng hỏi thắc mắc trong lòng mình: "Vì sao mà bọn họ không giết chết ngươi?"

"Quỷ sứ đứng đầu là biểu huynh ta, kẻ nào dám giết ta đây." Từ Ngôn cười khổ một tiếng.

"Khương Đại Xuyên không phải biểu huynh ngươi, bằng không ngươi cũng sẽ không vì một viên đan dược mà phiền toái như vậy." Trong giọng nói của Lâm Vũ mang đầy băn khoăn.

"Gã nói ta chính là một con độc trùng trong chính phái, trưởng thành sẽ gây họa cho thiên hạ..." Trong ánh mắt Từ Ngôn bất chợt mê mang.

Khương Đại Xuyên nói không sai, hơn nữa gã còn chưa biết hết đủ mọi chuyện.

Ví dụ như cầm lấy viên kỳ đan trân quý trong Đan các đi mất, ví dụ như moi móc cả linh khí tinh túy bên trong linh nhãn ở Kim Tiền tông...

"Ngươi không phải là độc trùng. Độc trùng chỉ biết cắn chết người, sẽ không cứu người."

Cổ tay Từ Ngôn bị nữ nhân chụp lấy, ánh mắt Lâm Vũ đầy chân thành tha thiết, khe khẽ lắc đầu, kiên định nói: "Mặc kệ người khác nhìn ngươi thế nào đi nữa, cũng mặc kệ ngươi là chính hay tà, ngươi mãi vẫn là bằng hữu của Lâm Vũ ta. Ta không chỉ cảm giác được các loại thú, còn cảm nhận được nhân tâm nữa. Có lẽ trong lòng của ngươi có cất giấu ác niệm, thế nhưng ta cũng ta có thể cảm nhận được một loại thiện ý."

"Thế nhân ai cũng nhìn ta như mãnh hổ, duy tri kỷ mới cùng đường với mãnh hổ." Nhìn nhìn cổ tay mình đang bị người nắm chặt, Từ Ngôn khẽ nở nụ cười, dáng tươi cười cũng trở nên bình tĩnh nhẹ nhõm.

"Ngươi không nên làm đạo sĩ, có lẽ nên đi thi làm tiến sĩ mới đúng." Lâm Vũ cũng nở nụ cười, khẽ buông tay. Phần lo lắng cho bạn mình cũng chậm rãi thối lui.

"Khi còn bé sống với sư phụ, cũng nghĩ tới lúc trưởng thành rồi thì tham gia khảo thí tú tài tiến sĩ, làm quan lớn. Như vậy mỗi ngày đều có thể ăn no bụng."

Từ Ngôn lắc đầu cười khổ, nói: "Hiện tại không cần khảo thí làm gì, ta còn làm tới Hoàng đế rồi. Làm vua của một nước, bị bọn hắn coi như trái bóng da quăng ném đi. Xem ra thân phận Quốc chủ này không có địa vị đáng kể gì trong tông môn tu hành cả."

"Ai nói vậy? Quốc chủ có quá nhiều chỗ tốt, làm sao không có địa vị gì được. Đương nhiên, trong mắt quỷ sứ đứng đầu, chỉ sợ trừ điện chủ thập điện ra thì tất cả đều không quan trọng."

Lâm Vũ nói, đôi mi thanh tú cau lại, hỏi: "Khi nào đi nhậm chức?"

"Không nghe nói thời gian chính xác, chắc hẳn lúc nào cũng được." Từ Ngôn cũng không quá để ý tới thân phận Quốc chủ Tề Quốc kia.

"Không nên kéo dài quá lâu, Tề Quốc đã vô chủ hơn một năm rồi." Lâm Vũ nói.

"Ngươi theo ta đi Hoàng thành Tề Quốc hay ở lại tông môn?" Từ Ngôn nhớ tới tình cảnh của Lâm Vũ, bèn mở miệng hỏi.

Có lẽ trong mắt người khác, Từ Ngôn hôm nay đã là đệ nhất nhân trong hàng ngũ đệ tử Trúc Cơ ở Thiên Quỷ tông, phong quang vô hạn. Thế nhưng chính Từ Ngôn rõ ràng nhất, chẳng qua hắn chỉ là lục bình trôi tới chỗ nào hay chỗ đó, đã định trước là không tên không rễ. Thừa dịp hiện tại hắn còn có địa vị, nếu có thể giúp đỡ được bằng hữu điều gì thì vẫn nên giúp đỡ cho thỏa đáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.