Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 51: Lấy độc trị độc



Dịch giả: Hoangtruc

Thời gian trúng độc đã kéo dài cả một đêm, kịch độc gần như đã ngấm hết vào cơ thể Mai Tam Nương. Lúc này, chẳng qua Từ Ngôn chỉ có thể bỏ đi chút ít phần độc dược sót lại trong dạ dày trống rỗng của Mai Tam Nương mà thôi.

Khi Mai Tam Nương nôn mửa đến lần thứ ba thì Từ Ngôn đặt nàng dưới một bóng cây, còn mình vẫn ngồi xổm bên một khối đá xanh cạnh con suối nhỏ. Hắn đang cố gắng nghiền nát mấy gốc thảo dược vừa hái được trên đường đi.

Hai cánh tay vẫn đau buốt khó mà chịu đựng được như trước, Từ Ngôn chỉ đành khom người, mặc cho hai cánh tay tự nhiên buông thõng xuống tảng đá. Hắn gần như phải dựa hoàn toàn vào lực lượng chuyển động của bả vai để nghiền nát thảo dược.

Chật vật cả buổi, trán hắn lấm tấm đầy mồ hôi.

Hắn tiếp tục lần mò trong bao vải, lôi ra con rết to bự đã phơi khô bắt được trong núi vào nửa tháng trước. Ngắt bỏ đầu đuôi của con rết, đem trộn với đám thảo dược bị nghiền nát lúc nãy, rồi lấy một tảng đá mỏng chứa chừng hơn một ngụm lớn chất lỏng sền sệt đến chỗ Mai Tam Nương, đổ vào miệng nàng.

“Là giải dược hả…”

Trên người Mai Tam Nương lúc này đã ướt đẫm mồ hôi khiến quần áo của nàng dính sát lấy cơ thể, càng lộ ra vẻ hấp dẫn mê người. Chẳng qua gương mặt nàng lại trắng bệch, hơi thở yếu ớt.

Nàng vẫn còn đang tỉnh táo, bèn cố gắng nuốt lấy hỗn hợp thảo dược mà Từ Ngôn phối chế ra, sau đó mệt nhọc hỏi một câu.

"Độc dược."

Từ Ngôn lắc đầu, nhẹ giọng nói một chút về thứ mình vừa mới điều chế ra.

“Ngươi lo lắng Tam tỷ chết chậm chạp quá hay sao? Thật là một tiểu đạo sĩ không có lương tâm…”

Gian nan chọc ghẹo hắn một câu, hàng mi thanh tú của Mai Tam Nương lại bắt đâu cau chặt lại. Từ Ngôn không nói sai, vừa rồi nàng uống vào chính là một loại độc dược, cho nên lúc này bụng nàng bắt đầu quặn lại.

“Không có cách nào, đành phải lấy độc trị độc.” Từ Ngôn quay người ngồi xổm xuống. Đợi đến lúc Mai Tam Nương bò lên lưng hắn xong rồi mới vừa đi vừa nói chuyện: “Độc lực của Câu Vẫn quá mạnh bạo, chúng ta căn bản không thể tìm được thảo dược điều chế giải dược trong thời gian ngắn vậy được. Chỉ đành dùng cách này tạm kéo dài thời gian độc phát.”

Đứng phân biệt phương hướng tại một nơi trên dãy núi, khuôn mặt Từ Ngôn dần trở nên mờ mịt.

Hắn không biết phải đi về đâu.

Một người quanh năm đi lên núi, rất hiếm khi lạc đường. Từ Ngôn thừa sức phân biệt được phương hướng, thế nhưng hắn lại không biết phải đến đâu mới có thể tìm được đầy đủ thảo dược để phối chế giải dược.

Lâm Sơn trấn cách nơi này chỉ khoảng năm ba ngày đi đường, còn Vĩnh Ninh trấn thì hắn chưa từng tới đó qua, chỉ biết đại khái phương hướng đi đến. Tuy nhiên, Từ Ngôn có thể chắc chắn không thể nào tìm được đầy đủ thảo dược mà hắn cần ở hai trấn này.

“Là cần phải đến đại thành mới có cơ hội điều phối ra thảo dược, phải không?”

Nghe Mai Tam Nương hỏi vậy, Từ Ngôn không nói tiếng nào mà chỉ khẽ gật đầu. Hai đầu chân mày cau lại đầy khổ sở như muốn báo trước hi vọng sống sót của Mai Tam Nương càng lúc càng xa vời.

Bả vai gầy yếu của Từ Ngôn bị Mai Tam Nương bám chặt lấy, giọng nói yếu ớt của nàng nhẹ giọng cất lên sau lưng hắn: “Đi về hướng Bắc, đến Tề quốc. Ở Phong Sơn thành chắc chắn có thể gom góp đủ thảo dược.”

"Tề quốc?"

Từ Ngôn có hơi ngẩn người. Hắn là người Phổ quốc, nên đừng nói là Tề quốc, ngay cả Vĩnh Ninh trấn hắn cũng chưa từng đi qua.

“Nhà ta là ở Phong Sơn thành…”

Gắng gượng nói được hai câu, Mai Tam Nương đã thở ra đầy mệt nhọc. Nhờ dục vọng cầu sinh mà nữ tử này mới kiên cường chịu đựng lấy đau đớn không cách nào tưởng tượng ra được tới bây giờ.

Như nhìn thấy được hi vọng sống sót của Mai Tam Nương, Từ Ngôn quay đầu nhìn quanh rồi ngây ngô cười hắc hắc vài tiếng. Bước chân hư nhược nhấc lên, đi thẳng về hướng Bắc.

Còn may là hắn không nhìn thấy bóng dáng của Hắc Bạch Vô Thường.

Sâu trong dãy núi đã không còn có đường đi, cỏ hoang và đại thụ che kín tầm mắt. Thỉnh thoảng còn có thể thấy thỏ rừng vụt ngang qua mặt, thế nhưng Từ Ngôn lại không thể cầm được viên đá lên.

Một đường từ sáng sớm cho tới hoàng hôn, nhìn trước mắt vẫn cứ thấy rừng núi rộng mênh mông không thấy điểm cuối.

Thời tiết càng lúc càng trở lạnh.

Không phải là mát mẻ của tiết trời chuyển sang chập choạng tối, mà khí hậu nhanh chóng chuyển sang lạnh lẽo.

Trời thu Phổ quốc, vẫn luôn là trời cao khí hậu mát mẻ, ban ngày còn có chút oi bức không chịu được. Nhưng từ lúc Từ Ngôn đi vào sâu trong rừng rậm này, hắn còn nhìn thấy nơi sườn núi phía xa phủ đầy tuyết trắng.

Quả thật phía Nam của dãy núi Vạn Hằng luôn ôn hòa như xuân, thế nhưng phía Bắc của dãy núi thì lại là vùng đất băng lạnh!

Hai loại thiên tượng cực hạn này đã trở thành cảnh trí quanh năm của dãy núi Vạn Hằng.

Từ Ngôn đã nghe nói nhưng chưa từng tận mắt nhìn thấy. Đến khi hắn một cước dẫm vào đống tuyết cao quá gối thì gương mặt nho nhỏ của tiểu đạo sĩ đã đầy tuyệt vọng.

Trước mặt, là một vùng tuyết trắng phủ kín. Tuyết phủ kín cả một dãy núi, tựa như một thế giới băng tuyết!

Sinh tử cấp bách, Mai Tam Nương không muốn chết. Nàng nghĩ đến chuyện quay về nhà mình ở Phong Sơn thành là vì nhà nàng bán dược thảo mà sống. Cho nên chỉ cần về tới nhà là có thể thu thập được đầy đủ các loại thảo dược cần thiết điều chế giải dược.

Thực ra tuy rằng Mai Tam Nương bị cướp về Nguyên sơn trại đã được mấy năm, nàng vẫn luôn nghĩ tới đường lui cho mình, cho nên cũng biết được đại thành ở gần Kỳ Nguyên sơn nhất chỉ có Phong Sơn thành mà thôi.

Tuy cần đến gần nửa tháng đi đường, nhưng quả thật chỉ có duy nhất Phong Sơn thành là đại thành gần biên cảnh giữa hai nước nhất.

Khoảng cách không sai, phương hướng cũng không sai. Sai…là việc hai người hầu như quên bẵng đi chuyện tuyết trắng miên man khắp mặt phía Bắc của dãy núi Vạn Hằng.

Giao thông chủ yếu giữa hai nước Tề Phổ hầu như chỉ có con đường qua Kỳ Uyên hạp. Hai bên hạp cốc đều có trọng binh hai nước canh gác nên thương gia bình thường muốn qua lại phải chịu tầng tầng bóc lột. Biên quân hai bên đều muốn có vài chỗ tốt, không cấp nổi thì phải cút về, cho nên chỉ có những đại gia đại nghiệp mới đủ lực đi qua, còn những tiểu thương hàng rong không cách nào đi qua Kỳ Uyên hạp nổi.

Thật ra cũng có cách khác, đó là băng qua dãy núi này. Thế nhưng rừng sâu quá nguy hiểm, chẳng những có nhiều thú dữ mà còn có không ít Yêu vật, nên không có bao nhiêu người sống sót. Những năm gần đây vì nhu cầu buôn bán mà nhiều người phải đồng ý giao nạp lượng lớn tiền bạc, tất nhiên còn có rất nhiều người nữa đã phải táng thân trong dãy núi hoang vu này.

Từ Ngôn cõng theo Mai Tam Nương sau lưng là không qua được Kỳ Uyên hạp rồi. Thứ nhất là hắn không có tiền, thứ hai là một khi thân phận hắn bại lộ, một tên đạo sĩ Phổ quốc lại cõng một nữ nhân Tề quốc sau lưng. Loại chuyện lạ lùng này nếu không giải quyết rõ ràng, chỉ sợ kết cục là hắn không bị biên quân Tề quốc làm thịt thì cũng bị biên quân Phổ quốc trục xuất.

Nhìn tuyết trắng trải dài trước mắt, Từ Ngôn thở dài ra một hơi. Hắn đặt Mai Tam Nương xuống dưới đất, bản thân cũng ngồi nghỉ ngơi dưới tàng cây.

Muốn vào trong Tề quốc thì phải băng qua dãy núi tuyết, mà quan trọng nhất là phải qua được dãy Vạn Hằng này. Vì tuy khí hậu Tề quốc có rét lạnh đi nữa nhưng lại không có tuyết rơi, đi đường cũng không còn gian nan nữa. Dãy núi tuyết trước mặt lại trở thành vấn đề nan giải nhất hiện nay của Từ Ngôn.

Đi, hay là không đi.

Trong lúc Từ Ngôn còn đang suy tính đường đi thì Mai Tam Nương đã mệt nhọc ngủ thiếp đi. Tiểu đạo sĩ bèn cởi đạo bào ra đắp lên người nữ nhân. Nhìn Mai Tam Nương cắn chặt lấy khóe môi, hắn cố gắng hết sức nhấc hai cánh tay vô lực lên, nhưng lại không cách nào làm được đành phải từ bỏ.

Trong thời gian ngắn tới, có lẽ hai cánh tay hắn tạm thời bỏ đi rồi, lại còn muốn mang theo một nữ nhân bị trúng độc nặng như vậy, đường núi trước mặt thì gập ghềnh, núi tuyết trước mặt lại không biết kéo dài đến bao nhiêu. Một cảm giác đầy bất lực chợt dâng lên trong lòng Từ Ngôn.

Đó là cái cảm giác thường hay xuất hiện nhất trên người thiếu niên này. Vì bất lực cho nên phải lùi bước, vì bất lực mà phải mất đi một vài bằng hữu và thân nhân vốn không nên mất đi.

Cảm giác bất lực này vừa mới dâng lên, ánh mắt mãnh liệt của Từ Ngôn đã nổi dậy, sự cố chấp trong lòng hắn nhanh chóng cứng rắn đánh bay cái tâm tình này ra ngoài.

Hắn không cần cái loại tâm tình khiến người ta phải thương tâm tuyệt vọng này. Mục tiêu của hắn là làm một con heo cho dù sắp chết vẫn còn muốn tranh giành ăn thêm chút đồ ăn, chứ không phải là một con dã cẩu cuộn mình run rẩy trong góc nhà.

Kiên cường, chưa hẳn chỉ thuộc về đám mãnh thú kia. Đôi khi còn thuộc về những sinh linh tưởng chừng như hèn mọn nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.