Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 517: Phương trượng Thiên Vân tự



Dịch: Hoangtruc

Quỷ sứ đứng đầu ác độc nhất Thiên Quỷ tông mang theo tâm tư âm tàn bắt đầu trùng kích cảnh giới.

Nếu loại bế quan đại loại như bế tử quan này mà bị người quấy rầy, tất gặp phải cắn trả không cách nào tưởng tượng được. Hơn nữa trong Thiên Quỷ tông này, dù là thập điện Diêm La cũng sẽ không lựa lúc Khương Đại Xuyên bế quan trùng kích cảnh giới mà tới quấy rầy cả.

Không ai dám quấy rầy, lại không có nghĩa chắc chắn sẽ không bị người quấy rầy.

Ngay khi Khương Đại Xuyên vừa ăn Uẩn Anh đan, bắt đầu ngưng tụ linh khí trong Hư Đan, chuẩn bị một lần phá tan cảnh giới Nguyên Anh thì bỗng nhiên cửa lớn của Hung điện vốn luôn đóng chặt bị một bàn tay mập mạp đẩy ra.

Một bóng người mập mạp tựa như một làn khói xanh lướt tới.

Khương Đại Xuyên vừa mới ngưng tụ linh khí đã bị người vừa mới xuất hiện kia làm kinh động. Ngoài kinh ngạc, gã còn nổi giận. Thế nhưng còn chưa kịp mở miệng mắng chửi, gã phát hiện miệng mình không há ra được.

Cấm chế của cường giả, lại phong bế lấy miệng Khương Đại Xuyên!

"Há miệng sẽ không nói lời hay ho gì, Đại Xuyên à, bây giờ ngươi vẫn không thể đột phá cảnh giới được!"

Một câu tùy tùy tiện tiện, đầy đơn giản nhưng vào tai gã lại như sấm sét giữa trời quang. Đến thập điện Diêm La cũng không có tư cách hạn chế quỷ sứ đứng đầu phá cảnh.

"Thái Thượng trưởng lão!"

Khương Đại Xuyên thấy không rõ bộ dáng người tới, bên ngoài cơ thể đối phương như có một tầng sương mù che kín, chỉ nhìn thấy bóng người mập mạp mờ ảo mà thôi. Gã có thể nói chuyện rồi, cũng nhận ra người tới là ai, đó là Thái Thượng trưởng lão áp đảo cả thập điện Diêm La Thiên Quỷ tông.

"Vì cái gì? Vì cái gì không cho phép ta Kết Anh?"

Khương Đại Xuyên không dám mắng chửi, chỉ có thể phẫn nộ gầm thét. Toàn bộ Thiên Quỷ tông này, cũng chỉ có gã mới dám loạn miệng la lối trước Thái Thượng trưởng lão thế này mà thôi.

"Vài năm sau, cần ngươi đến một nơi, cảnh giới Nguyên Anh không vào đấy được. Ngươi không cần biết rõ tình hình cụ thể thế nào, chỉ cần biết một điểm, không được lão phu đồng ý, không thể ngưng tụ Nguyên Anh."

Bóng dáng trong mây mờ lạnh lẽo nói, bàn tay mập mạp vung lên, một đạo cấm chế mạnh mẽ rơi vào cơ thể Khương Đại Xuyên, tạo thành một phần cấm chế đặc thù giam cầm linh khí của gã lại, ngăn cản Khương Đại Xuyên tiến giai.

"Ta không đi! Ta không phục! Ta vừa nuốt Uẩn Anh đan, ta muốn phá cảnh!!!"

Khương Đại Xuyên ỷ vào thiên phú kinh người của mình, cuồng loạn la lối. Dù sao thiên phú tu luyện của gã có thể xếp vào hàng đệ nhất nhân Tề Quốc, đến điện chủ cảnh giới Nguyên Anh cũng không bì được với gã, hơn nữa gã còn có một tầng liên quan sư môn với vị Thái Thượng trưởng lão này nữa. Thế nhưng, cứ vậy mà bị phong cấm cảnh giới...

"Chớ trách móc gì cả, đến lúc ngươi được phép đột phá cảnh giới, lão phu sẽ đền bù tổn thất cho ngươi."

Dứt lời, bóng dáng mây mù kia rời khỏi Hung điện. Việc đầu tiên khi Thái Thượng trưởng lão vừa mới trở về Thiên Quỷ tông lại chính là phong bế cơ hội tiến giai của Khương Đại Xuyên. Điều này làm không người nghĩ thông, đến Khương Đại Xuyên lại càng không nghĩ ra.

Đại môn Hung điện chậm rãi khép kín, trong bóng tối chỉ có Khương Đại Xuyên phẫn nộ đến mức tận cùng gào thét kịch liệt. Hơn mười tên đệ tử nô lệ chịu trách nhiệm quét dọn Hung điện bị gã xé nát bấy.

"Lại không may! Lại không may!!!"

Khương Đại Xuyên phát cuồng đỏ bừng cả hai mắt, gã không dám động thủ với cường giả Thần Văn cảnh như Thái Thượng trưởng lão, chỉ đành trút lên đám đệ tử nô lệ trong đại điện của mình cho hả giận.

Trong Hung điện không có đệ tử hạch tâm, cũng không có đệ tử bình thường, chỉ có vài tên đệ tử nô lệ. Khương Đại Xuyên chưa bao giờ thu đệ tử, càng không cho phép bất kì kẻ nào tiếp cận Hung điện của gã. Có lẽ điểm này có liên quan tới chuyện đích thân giết chết sư tôn của gã trước kia.

"Nuốt Uẩn Anh đan, ngươi lại bắt ta không được tiến giai? Đan dược lại không phun ra được, coi như chuyến đi Kim Tiền tông mất trắng a!!! Tức chết, sao lại xúi quẩy đến vậy chứ!!!"

Quỷ sứ đứng đầu từ nhỏ đến lớn đều gặp phải chuyện không may, đến lúc này mới thực sự tức giận đến nổi điên cuồng.

Khương Đại Xuyên cho rằng chuyện ăn phải kỳ đan lại không được phép đột phá cảnh giới là lần xui xẻo nhất đời này của mình, thật tình không biết bên trong vận rủi còn kèm theo một phần may mắn. Gã không tiến giai còn được, nếu thật sự đột phá cảnh giới mà nói, cả đời này chỉ có thể dừng ở cảnh giới Hư Đan này rồi.

"Ta muốn giết người! Lão tử phải giết vạn người đến mới nguôi được lửa giận này!!!"

Sâu trong Hung điện, quỷ sứ đứng đầu gào thét đầy khủng bố.

***

"Ta muốn ăn thịt, ta phải ăn sạch một con heo béo may ra mới nguôi được!!!"

Ở bên trong Thiên Vân tự, Từ Ngôn phẫn nộ nhìn một bàn đồ chay trước mặt. Từ khi hắn đã đến Thiên Vân tự này, chức phương trượng đã lập tức được truyền cho hắn.

Quốc quân Tề Quốc xuất gia Thiên Vân tự, ai dám ngồi vào vị trí phương trượng nữa chứ?

Thức ăn trên bàn rất nhiều món, có điều tất cả đều là đồ chay, không có chút mùi đồ mặn nào. Người khác tưởng rằng Hoàng đế ăn uống phải có đầy đủ đồ ăn, không ngờ người ta lại chỉ cần ăn thịt.

"Đi mua heo, dê, bò nữa... Trong phạm vi mười dặm này, có bao nhiêu mua hết bấy nhiêu cho ta, ăn không hết thì nuôi trong Thiên Vân tự!"

việc đầu tiên của phương trượng vừa mới tới Thiên Vân tự trong cơn giận dữ là phá vỡ thanh quy giới luật khiến một đám lão hòa thượng, tiểu hòa thượng than thở không thôi.

Đây nào phải xuất gia gì đâu, rõ ràng là tai vạ Tề Quốc ghé qua đệ nhất bảo tự a...

Thiên Vân tự nằm sát sơn mạch Vạn Hằng. Cách Thiên Vân tự vài trăm dặm có một tiểu trấn nhỏ, nơi đó có một phường thị tu hành giả. Bởi vì phường thị nằm giữa núi non, thuộc giao giới hai nước Tề Phổ nên trong này không chỉ có tu sĩ tà phái mà còn có người bên chính phái, có thể nói ngư long hỗn tạp.

Từ Ngôn nghe được phương trượng tiền nhiệm nhắc đến, mới biết tới phường thị này.

Đã có phường thị, Từ Ngôn có thể thăm dò được vài tin tức ở Kim Tiền tông Đại Phổ rồi. Có điều hắn không vội vã tiến về phường thị, mà vẫn ở Thiên Vân tự tu luyện và nghiên cứu luyện chế Tinh Hồn cấm.

Hôm nay tính ra Từ Ngôn đã có hai năm kinh nghiệm luyện khí, có cảm ngộ luyện khí rất sâu, hơn nữa thủ pháp luyện khí cũng đã vô cùng thuần thục.

Sơn Hà pháo đã luyện chế thành công, có điều tài liệu luyện chế Thần Võ đạn đã không còn sót lại chút nào. Ngoại trừ Tinh Hồn cấm không nguyện vẹn thì Từ Ngôn cũng không còn gì để luyện chế nữa rồi.

Thế nhưng linh nhãn tinh túy trong mắt trái hắn vẫn còn đầy tràn như trước. Hai năm Pháp luyện không hao phí được một nửa lượng linh nhãn tinh túy, cho nên đây cũng chính là nguyên do Từ Ngôn kiên trì luyện khí đến như vậy.

Kỳ thật Tinh Hồn cấm không quan trọng, quan trọng là Từ Ngôn muốn nhanh chóng hao phí hết lượng linh khí trong mắt trái, tránh cho yêu quái trong ánh mắt chiếm được tiện nghi.

Cứ ở Thiên Vân tự như vậy, cuộc sống của Từ Ngôn trôi đi còn thanh đạm hơn cả lúc làm Quốc chủ. Dù sao tiểu đạo sĩ từng ở trong đạo quán, nên cũng quen với không khí trong chùa miếu. Hơn nữa loại thanh tĩnh, bình thản và yên bình này cũng là thứ mà Từ Ngôn thập phần yêu thích.

Suối nước thường yên tĩnh, lại có lúc khô héo. Sông lớn gợn sóng mới có thể vĩnh viễn mở rộng.

Từ Ngôn đang thanh tĩnh tu luyện cảnh giới của bản thân, thế nhưng nương tử của hắn lại nghênh đón phần trắc trở không cách nào tưởng tượng nổi.

***

Tự Linh đường, Kim Tiền tông.

Ở trong động phủ của trưởng lão Cừu Khi Liên, nữ hài một thân áo đỏ tái nhợt mặt mày, quả quyết từ chối: "Đệ tử không thể theo! Sư tôn, xin thứ cho, đệ tử không cách nào tuân theo phần hôn ước của Hứa gia này được!"

"Hài tử ngốc, không tới hai năm nữa Hứa Mãn Lâu có thể kết thành Hư Đan, hôn sự này do chính miệng trưởng lão Hứa Xương đề cập, sư phụ cũng đã thay con đồng ý rồi!"

Cừu Khi Liên sớm đã già nua, nhìn qua môn nhân đắc ý nhất của mình, tận tình khuyên bảo: "Một khi Hứa Mãn Lâu đột phá Hư Đan, con cũng biết song tu cùng cường giả Hư Đan có chỗ tốt thế nào rồi đấy. Đến lúc đó, tu vi của con sẽ gia tăng nhanh chóng, sẽ sớm vào Hư Đan. Tuy thiên phú của con không phải tầm thường, còn mạnh mẽ hơn ba phần so với biểu tỷ của con, thế nhưng Hứa Mãn Lâu cũng có thiên phú tuyệt luân, lại cùng Tự Linh đường chúng ta cả. Hai người các ngươi chính là một cặp trời sinh đó a!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.