Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 520: Phường thị Nam Bắc



Dịch: Hoangtruc

Tại trấn Thiên Ngưu cách Thiên Vân tự hơn tám trăm dặm, Từ Ngôn còn đang trong bộ tăng bào ngừng chân trước cửa một hộ gia đình.

Xin chén nước uống xong, Từ Ngôn bèn thăm dò tin tức của phường thị tu hành.

Phụ cận Trấn Thiên Ngưu có một phường thị tu hành, nằm sát ngay Vạn Hằng sơn mạch, tu hành giả trong phường thị thường xuyên đến trấn này mua sắm vài thứ đồ, cho nên hỏi han vị trí đại khái của phường thị không khó.

Rời khỏi trấn Thiên Ngưu, Từ Ngôn chạy về hướng Tây Nam của sơn mạch.

Cái tên phường thị Nam Bắc nghe không đâu ra đâu cả, nhưng mà quả thật phường thị nơi này có tên là phường thị Nam Bắc, lại còn nối kết hai miền Nam Bắc. Nơi đây không chỉ có tu hành giả phụ cận mà còn có cả đám đệ tử tông môn hai phái chính tà. Có thể nói phường thị Nam Bắc chính là phường thị giao dịch lớn nhất giữa hai nước Tề Phổ, cũng là phường thị hỗn tạp nhất.

Phường thị Nam Bắc ngư long hỗn tạp, thường xuyên xuất hiện tình cảnh giết người cướp của. Có thể mở cửa hàng ở đây nhất định phải có thế lực mạnh chống lưng phía sau. Thực ra, còn có thể tìm thấy không ít hàng hóa vốn khó có thể bán được ở các tông môn chính tà, lại được bán trong phường thị này.

Ví dụ như pháp khí thành danh của đệ tử chính phái, hay túi trữ vật của tên đệ tử tà phái nào đó chẳng hạn. Thậm chí ngay cả đồ của Hư Đan khiến người người kinh hồn bạt vía cũng có thể mua được trong phường thị Nam Bắc.

Nói là phường thị, nhưng thực ra phần lớn giao dịch được tiến hành trong phường thị Nam Bắc lại không thể lộ ra ngoài sáng được.

Từ Ngôn vừa đến phường thị đã bị độ hoàng tráng của nơi này làm khiếp sợ. Hắn đã đi qua phường thị Đại Phổ, thế nhưng là phường thị Nam Bắc này lớn gấp đôi phường thị Đại Phổ kia đấy.

Như thể một thành trấn náo nhiệt!

Cửa hàng san sát như rừng, đường phố dọc ngang, người người đi lại đầy phồn hoa. Thế nhưng phồn hoa mặt ngoài cũng không che dấu hết hung hiểm ẩn phía sau. Vừa vào phường thị, Từ Ngôn đã phát giác được có vài đôi mắt quét tới.

Một tên văn sĩ giả bộ như rảnh rỗi dạo bước đầu đường, một quái nhân cầm đòn gánh, còn có một nữ nhân đầy vẻ phong trần, đang vuốt tóc chỉnh trang lại dung nhan.

Chẳng qua là Từ Ngôn chỉ nhìn lướt qua, không để ý tới mà đi vào con đường đầy hối hả trước mặt.

Chỉ là ba kẻ Trúc Cơ mà thôi, Từ Ngôn không cần phải để tâm.

Vào phường thị Nam Bắc, ngoài chuyện dò xét tình hình Kim Tiền tông gần đây ra sao thì Từ Ngôn còn định mua sắm thêm một mớ da rắn Thiên Nhãn xà. Cho nên tiến vào phường thị rồi, Từ Ngôn đi thẳng tới cửa hàng bán tài liệu.

Quét mắt nhìn về một gian hàng lớn nhất nằm giữa phường thị, Từ Ngôn rảo bước tiến vào, chợt hai mắt hắn hiện lên một tầng lãnh ý.

Trong đại sảnh, tỳ nữ đang tươi cười đón khách.

"Tài liệu da lông, đưa thứ gì tốt nhất trong tiệm các ngươi ra?"

Hắn không nói thẳng ý đồ đến đây, mà chỉ hỏi thăm về tài liệu loại da. Còn lãnh ý trong mắt Từ Ngôn, cũng không nhằm vào tỳ nữ bên cạnh, mà là đến ba kẻ ngoài cửa đã bám theo hắn từ đường lớn.

"Tài liệu loại da thông thường ở dưới tầng một này, cần tốt hơn thì lên tầng hai mua sắm. Nhất định ánh mắt khách quan không tầm thường rồi, mời lên lầu hai."

Tỳ nữ rất biết nói chuyện mời Từ Ngôn lên lầu hai. Hắn vừa mới lên cầu thang thì đã thoáng thấy một bóng người vội vã đi xuống, chỉ thoáng nhìn Từ Ngôn, đồng thời tầng hai có tiếng nữ tử dặn dò với xuống.

"Nhanh thì một ngày, chậm là một buổi có thể tới lấy linh thạch."

Từ Ngôn quay đầu mắt nhìn bóng người đã đi xa, rõ ràng giọng nói từ tầng hai vọng xuống là nói với người kia. Hẳn là kẻ này vừa gửi bán thứ gì đó trong Bảo Tường các, người ta mới dặn đến lấy linh thạch.

Hàng mày Từ Ngôn khẽ giật giật, hắn không nói gì, bước lên lầu hai của Bảo Tường các.

Bảo Tường các rộng lớn, tầng một bày rất nhiều quầy hàng, bán vô số tài liệu. Tầng hai lại tương đối an tĩnh, bốn phía đặt những kệ trưng đồ cao lớn, trên đó có phân loại ghi chú sẵn tên các loại tài liệu luyện khí hiếm có. Mà tài liệu loại da phần lớn được bày ở phía Đông kệ.

Giữa tầng hai có bày một bàn trà, kèm theo mấy cái ghế dựa nhỏ. Có một vị phu nhân đang ngồi đó, tay cầm một quyển sách mỏng, mang đến một cảm giác đầy thanh tao nho nhã.

Nhìn lướt qua vị phu nhân đọc sách, Từ Ngôn đi thẳng vào kệ chứa đồ phía đông, nói: "Các ngươi có bao nhiêu da rắn Thiên Nhãn xà? Phải là đủ bộ hoàn chỉnh."

"Bộ da hoàn chỉnh không còn thừa bao nhiêu, đại khái chừng mười tấm, mỗi tấm mười linh thạch." Tỳ nữ tiếp khách vẫn đầy tươi cười, nhẹ nhàng nói: "Nếu như không cần nguyên bộ da rắn hoàn chỉnh thì giá mềm hơn, chỉ từ một đến ba khối linh thạch là được. Nếu như khách quan luyện khí mà nói thì da rắn nguyên bộ hay từng mảnh kỳ thật cũng không khác nhau là mấy."

"Mười bộ da kia, ta lấy hết."

Từ Ngôn không nói hai lời, tiện tay ném ra một trăm linh thạch khiến tỳ nữ kia khẽ giật mình, vội nhận linh thạch rồi lui xuống.

Đối với tu sĩ Trúc Cơ mà nói, trăm khối linh thạch tuyệt đối không phải là số nhỏ. Tu hành giả Trúc Cơ cảnh có thể tiện tay ném ra trăm khối linh thạch tất nhiên phải có thân gia xa xỉ.

Không bao lâu, nữ tỳ đã bê lên mười bộ da Thiên Nhãn xà, kiểm nghiệm kỹ càng rồi Từ Ngôn bèn nhanh chóng cất đi.

"Vị tiểu sư phụ này, nếu như mười bộ vẫn chưa đủ, chúng ta có thể gom thêm ở những cửa hàng khác về cho ngài."

Người nó là vị phu nhân cầm quyển sách cổ kia. Người này hơn ba mươi tuổi, nhìn qua đầy bộ dáng thuỳ mị. Còn Từ Ngôn vẫn đầu trọc mặc tăng bào, nhìn mấy cũng chỉ là hòa thượng. Người ta kêu hắn là tiểu sư phụ cũng không tính là vượt qua quá phận.

"Cần bao lâu?" Từ Ngôn quay đầu nhìn lại.

"Tiểu sư phụ cần bao nhiêu da rắn?" Phu nhân mỉm cười hỏi.

"Trăm bộ, nhiều hơn vẫn được."

"Có lẽ nửa ngày là đủ. Chưa hẳn có thể đủ trăm bộ, nhưng Bảo Tường các chúng ta sẽ cố hết sức."

"Được!" Từ Ngôn dứt lời, để lại trăm linh thạch nữa đặt cọc rồi đi ra khỏi Bảo Tường các.

"Tra rõ lai lịch hắn, có thể dễ dàng lấy ra hai trăm linh thạch như thế, nếu là dê béo không có địa vị gì thì chúng ta thu."

Nhìn Từ Ngôn đi xa, nét cười của phu nhân kia lạnh dần. Tỳ nữ khom người nhận lệnh rồi lui xuống.

Có thể mở cửa hàng lớn như vậy trong phường thị Nam Bắc, sau lưng không thể không có hậu trường được. Chủ nhân chân chính của Bảo Tường các có thanh danh vang dội, chính là một vị quỷ sứ Hư Đan của Thiên Quỷ tông.

Rời khỏi Bảo Tường các, Từ Ngôn ghé qua vài con đường, dạo một vòng trong phường thị, cuối cùng đi vào một con hẻm nhỏ không người.

Cuối ngõ hẻm, một quái nhân cầm đòn gánh đi tới.

Sau lưng, văn sĩ và nữ nhân kia đã chặn kín đường lui của Từ Ngôn.

"Xem ra nơi này không qua yên bình a, phường thị lớn như vậy còn cho phép giết người đoạt bảo sao?"

Từ Ngôn cố ý chọn nơi này, cũng là muốn xử lý sạch ba gia hỏa đeo bám theo sau hắn như âm hồn bất tán này.

"Náo động nhỏ thì không thành vấn đề." Quái nhân cầm đòn gánh nhe răng cười.

"Ra tay nhanh chút thì không thành vấn đề." Nữ nhân vuốt tóc làm dáng, mặt mày lạnh run người.

"Ngươi đến đây một mình, thì càng không thành vấn đề." Văn sĩ vừa cười vừa nói, tay đã sớm cầm thêm một thanh trường kiếm lóng lánh.

"Xem ra phường thị này là nơi vô chủ a. Chết người cũng không ai quản." Từ Ngôn chắp tay trước ngực, miệng nhẩm Phật hiệu: "Bần tăng một nghèo hai trắng, ba vị thí chủ có thể mở một mặt lưới hay không? Buông đao thành Phật, không buông đao mà nói, các người cũng sẽ thành Phật, A di đà phật."

Vèo!!!

Nói một loạt những từ ngữ vớ vẩn xong, Từ Ngôn hai tay vung ra, Trường Phong kiếm cũng như cuồng long quét ra, mang theo một luồng kiếm khí kinh khủng ập thẳng vào quái nhân cầm đòn gánh trước mặt.

Đối phương sớm đã phòng bị Từ Ngôn ra tay, chỉ nhe răng cười vung đòn gánh ra, sử dụng côn pháp vung vẩy, miễn cưỡng chặn được kiếm khí của Từ Ngôn. Có điều gã lại không ngăn trở được thanh Trường Phong kiếm này.

Hai kiện pháp khí vừa mới tiếp xúc, đòn gánh lập tức bị cắt thành hai đoạn.

"Pháp khí thượng phẩm!"

Rặc rặc một tiếng, tráng hán kia vừa hô lên câu đó đã bị Trường Phong kiếm chém rụng đầu.

Kiếm rít liên tục rồi vòng ngược lại Từ Ngôn. Khóe miệng hắn nhếch lên lạnh lùng vui vẻ, tốc độ của cảnh giới tông sư được vận chuyển tới cực hạn. Kiếm khí vô cùng hùng hậu đã dọa cho nữ nhân cùng văn sĩ sau lưng kinh hồn bạt vía.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.