Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 53: Thiên Nam mười sáu nước



Dịch giả: Hoangtruc

Thông Thiên Hà, quanh năm sóng lớn bào cát, cuộn trào không ngừng, xỏ xuyên qua rồi lại phân tách Tinh Châu đại địa thành hai bờ Nam Bắc con sông. Không ai biết rõ thượng du của con sông lớn này bắt nguồn từ đâu, chỉ biết phần cuối con sông là biển rộng và có các chi nhánh trải rộng khắp nơi.

Cho dù dãy núi Vạn Hằng có mênh mông bát ngát đến thế nào, so với sông này cũng không khác gì một mầm nhỏ trên thân cây, một nhánh cỏ nhỏ trên ngọn núi cao.

Tinh Châu vô biên vô hạn, mà Thông Thiên Hà lại như một dải gấm vắt ngang qua cả vùng đại địa, mang đến sinh cơ để con người sinh sống nơi đây. Đồng thời theo đó, cũng mang cả tai nạn đến.

Cứ cách khoảng trăm năm thì sẽ xuất hiện một lần Thiên Hà tràn đê. Nước sông Thông Thiên Hà mãnh liệt tràn vào nhấn chìm toàn bộ nhà cửa ốc xá, nhấn chìm toàn bộ đại quân và Hoàng thành. Sau khi thủy tai rút đi, đại địa chỉ còn là một mảnh hoang vu, thời tiết cũng càng thêm rét lạnh.

Phía Nam Thông Thiên Hà có mười sáu quốc gia, được gọi là Thiên Nam mười sáu nước. Phổ quốc và Tề quốc cũng nằm trong mười sáu nước này.

Đại Phổ may mắn, là vì được dãy Vạn Hằng chắn ngang, chẳng những cản được khí hậu rét lạnh và địch nhân từ phương Bắc tràn xuống mà còn tạo thành một tường thành tự nhiên chặn lấy nước sông Thông Thiên Hà tràn vào.

Có may mắn ắt có xui xẻo, Tề Quốc chính là một trong những nước gặp phải xui xẻo.

Bởi vì vị trí địa lý của Tề quốc nằm ở bờ Bắc của dãy Vạn Hằng, cũng là một trong những nước thuộc Thiên Nam mười sáu nước nằm gần phương Bắc nhất, cũng là gần Thông Thiên Hà nhất. Nếu Thông Thiên Hà tràn đê không nhấn chìm được Đại Phổ nhưng có thể trong tích tắc biến Tề quốc thành một vùng biển nước.

Thiên tai trăm năm một lần, không biết đã kéo dài bao nhiêu năm rồi. Cho nên những người Tề quốc bị thủy tai dày vò sâu sắc này đã nghĩ hết mọi cách chống cự lại với thiên nhiên: xây dựng thêm kênh rạch, vét sâu lòng sông, nạo vét bùn sông…đủ loại biện pháp được Đại Tề áp dụng. Hiệu quả cũng không tệ, vốn mỗi lần tràn đê toàn bộ Tề quốc đều biến thành một vùng sông nước, thì lần này chí ít Hoàng thành đã không bị cuốn trôi đi. Ngoại trừ Hoàng thành, khắp nơi vẫn là biển nước như trước.

Về phần Hoàng thành có thể tồn tại được trong dòng lũ cuốn, là vì hoàng thất Tề quốc đã bỏ ra không ít công sức gia cố, tường thành rộng hơn năm trượng, cao hơn hai mươi trượng. Nếu nói tường thành nơi nào cao nhất thiên hạ, có thể phi được xe ngựa trên đó thì ngoài Đại Tề, không ai dám so hơn. Thậm chí không chỉ chạy được một cỗ, mà có thể dàn hàng ngang ba cỗ xe ngựa chạy song song trên tường thành vẫn được.

Hoàng thành Tề quốc không còn phải sợ hồng thủy, nhưng dân chúng vẫn cứ phải chịu cảnh hồng thủy dày vò sâu sắc. Cho nên mỗi nhà đều hình thành một tập quán, là đều chuẩn bị thuyền riêng cho mình.

Nhà giàu đại hộ tất nhiên chuẩn bị một chiếc thuyền lớn sau hậu viện, tiểu môn tiểu hộ cũng sẽ chuẩn bị sẵn cho mình một chiếc thuyền lá nhỏ. Còn chuyện có thể từ trong hồng thủy bò được lên thuyền hay không thì phải xem vận khí của người đó đã.

Ghe thuyền xe ngựa là vật giao thông bắt buộc của dân chúng trong thiên hạ. Mà phương diện này, Tề quốc cũng có thể xưng danh đứng đầu trong mười sáu nước. Vì một khi hồng thủy kéo đến, nếu không có khoái mã đại thuyền, chỉ bằng hai chân, mọi người muốn chạy cũng không cách nào thoát nổi nước sông tràn đến.

Tề quốc có ngựa tốt, còn có cả người chăn ngựa tốt nữa.

Ngựa của Tề quốc phần lớn đều có thân thể cao lớn, bộ lông bóng loáng, kéo xe nhanh như chớp giật, cũng chính là niềm kiêu ngạo của người Tề quốc. Nhắc tới ngựa của Tề quốc trong Thiên Nam mười sáu nước, có ai không nghe? Có ai không biết tới?

Tuy nhiên, trên đời này không có cái gì vĩnh viễn có thể kiêu ngạo được cả. Kiêu ngạo mấy trăm năm nay của người Tề quốc, lại bị một đầu Tiểu Hắc trư phá vỡ.

Tiểu Hắc chạy một đường từ bờ núi Bắc dãy Vạn Hằng tới, dưới lực hấp dẫn của đồ ăn đã đâm thẳng vào trong nội địa Tề quốc. Vì vậy mà một con heo đen nhỏ kéo cỗ xe trượt tuyết rách nát, trên đường đi đã vượt qua không ít tuấn mã. Chẳng những khiến đám người đi đường phải ghé mắt nhìn, mà khiến đám tuấn mã cao to phải xấu hổ muôn phần, mắt ngựa loang lổ đầy vệt nước mắt.

Heo chạy nhanh hơn ngựa. Chuyện này thật sự làm tổn thương tự trọng của ngựa trầm trọng!

Hơn một ngày chạy như điên, cuối cùng Từ Ngôn và Mai Tam Nương đã ra khỏi Tuyết sơn, tiến vào Tề quốc. Lúc đi ngang qua một nơi thành trấn, Từ Ngôn quyết định dừng lại.

Tiểu Hắc trư không biết mệt mỏi, cắm đầu chạy như điên. Nhìn qua, tinh thần heo vẫn sáng láng như cũ, heo còn chưa đói nhưng Từ Ngôn đã đói bụng rồi.

Lúc thiếu niên vươn người dậy thì cũng đã là hai ngày hai đêm không ăn gì, da bụng đằng trước đã dính sát với phần da sau lưng luôn rồi. Hơn nữa cái cỗ xe trượt tuyết mà hắn cột cũng đã bị mài đến chia năm xẻ bảy, nếu chạy tiếp thì hẳn sẽ đến phiên da thịt bị giày vò.

Chạy ra được hiểm địa nơi Tuyết Sơn đã khiến tinh thần Mai Tam Nương tốt lên nhiều. Tại hoàn cảnh chết chắc mà có thể thấy được hi vọng thì cho dù người yếu nhược thế nào cũng trở nên kiên cường vô cùng.

Vốn Mai Tam Nương đã có bản năng cầu sinh mạnh mẽ, sau khi rời khỏi Tuyết Sơn thì như thấy được hi vọng đang vẫy tay với nàng.

Không ai muốn chết, còn sống tức là sinh mệnh vẫn còn giá trị. Chết, có nghĩa là không còn giá trị gì rồi.

Ném xe trượt tuyết qua một bên, Từ Ngôn dắt Tiểu Hắc, đỡ Mai Tam Nương đi vào thành trấn của Tề quốc, thuê lấy một gian phòng trọ bình thường trong một khách sạn trong trấn. Hai người một heo cứ như vậy chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm cho tốt.

Không phải trong khách sạn không còn phòng, mà trên người Từ Ngôn không có bao nhiêu tiền.

Cơm tối chỉ là màn thầu dưa muối đơn giản. Tiểu Hắc trư hết sức bất mãn với cái loại thức ăn này, khò khè khò khè kêu loạn nhưng lại bị Từ Ngôn không nhìn tới.

“Nơi này là Lý gia trấn, cách Phong Sơn thành khoảng bảy tám ngày đường nữa.” Tinh thần của Mai Tam Nương rất tốt. Ngoại trừ sắc mặt càng ngày càng tái nhợt ra thì khí tức thông thuận hơn nhiều.

“Chỉ sợ đi bộ nửa tháng nữa cũng không tới được.” Từ Ngôn xếp lại đám bát đũa, không ngẩng đầu lên, chỉ nhẹ giọng nói.

Tinh thần Mai Tam Nương không tệ nhưng khí sắc ngày càng kém. Từ Ngôn có thể kết luận trong vòng mười ngày nữa, nữ tử bên cạnh sẽ bị độc phát mà chết.

“Ta đi không được rồi, không bằng chết ở chỗ này.” Nữ tử nghiêng người dựa vào đầu giường, điềm nhiên nói. Trong mắt là ý cười, rõ ràng là đang trêu chọc tiểu đạo sĩ.

Mặt mày Từ Ngôn đầy đắng chắt moi một xâu tiền trong ngực ra đếm. Cộng lại chỉ được khoảng hai ba mươi đồng, như vậy chỉ có thể thuê thêm một ngày khách sạn và hai ngày màn thầu ăn nữa. Đừng nói là mua xe ngựa, có mướn xe thôi bọn họ cũng không mướn nổi.

“Tam tỷ, trên người tỷ không có tiền thì chúng ta phiền toái rồi.”

Quả thật Từ Ngôn không có tiền. Ba tháng trong Nguyên sơn trại vừa qua, theo lý thì Từ Ngôn cũng được phân cho một chút ít. Nhưng phần lớn số tiền đều bị tên đầu bếp béo lén lút vụng trộm rút bớt, một tháng đến tay hắn chỉ còn ba đến năm đồng mà thôi.

“Đi vội quá, thật sự Tam tỷ cũng không mang tiền theo.” Nữ tử trời sinh mị cốt một khi cười rộ lên có thể khiến xương cốt người khác đều mềm đi. Mai Tam Nương vừa cười vừa hỏi: “Tiểu đạo sĩ, không nỡ bỏ Tam tỷ chết ở đây phải không?”

“Đến lúc nào rồi mà Tam tỷ ngươi còn trêu ghẹo ta nữa chứ?” Lông mày Từ Ngôn đã cau cau lại đầy phiền lòng, nhìn Tiểu Hắc trư đang vểnh đuôi thị uy nơi góc tường, bất đắc dĩ nói: “Cũng không thể để cho Tiểu Hắc kéo xe tiếp được. Mà chúng ta lại không mua nổi xe nha.”

Khò khè khò khè!

Vừa nghe đến hai chữ kéo xe, Tiểu Hắc trư với cái bụng xẹp lép đột nhiên mặc kệ mọi thứ mà khò khè khò khè kêu to. Nó muốn nói cho chủ nhân của nó biết, nó là heo, không phải là ngựa.

“Ha ha ha ha” Mai Tam Nương nhìn Từ Ngôn và heo đang so cao thấp bèn bật cười, cười cười mà nổi lên cơn ho khan.

Từ Ngôn vội vàng chạy tới vỗvỗ sau lưng nàng, ánh mắt đầy lo lắng. Sau đó, hắn như chợt nhớ cái gì đó, rồi lôi hộp gỗ trong ngực ra. Bên trong hộp gỗ, là một hạt châu cỡ khoảng cái móng tay.

Hạt châu hết sức bình thường, tựa như một viên hình tròn. Thế nhưng vừa xuất hiện đã có một mùi dược hương nhè nhẹ bay ra. Trong mắt Từ Ngôn, hạt châu bình thường này còn có một tầng khí tức kì dị lưu chuyển trên bề mặt, tựa như một tầng mây mù mỏng vậy.

Đây hẳn là một viên đan dược.

"Thu lại!"

Mai Tam Nương vừa ngừng ho, nhìn thấy Từ Ngôn mở cái hộp ra bèn biến sắc, vội cản lại: “Không được để bất kì kẻ nào nhìn thấy được vật này. Liêu Cửu Minh đã từng là người của Quỷ Vương Môn, chỉ sợ gã rời khỏi Tề quốc, chiếm núi làm vua có quan hệ đến cái hộp này. Thứ này chắc chắn không đơn giản. Nếu để cho mấy tên cường nhân Quỷ Vương Môn biết được trong tay ta đang giữ vật này, hai người chúng ta phiền toái lớn!”

Từ Ngôn vội vàng đóng nắp hộp lại, cau mày hỏi: “Tam tỷ, đan dược này có chỗ gì tốt? Nến có thể giải độc thì tỷ trực tiếp nuốt vào không phải là rất tốt sao?”

Mai Tam Nương lắc đầu nói: “Ta không biết đó là cái gì, nhưng chắc chắn nó vô cùng quan trọng đối với Liêu Cửu Minh. Hẳn không phải là thứ có thể giải độc được, ngươi cất kĩ, lần sau không được phép lấy ra nữa.”

Nhìn Từ Ngôn cất kĩ hộp gõ nhỏ đi, Mai Tam Nương mới thở nhẹ ra một hơi, nói: “Trước tiên cứ nghỉ ngơi một đêm, ngày mai chúng ta đến mấy cửa bán thuốc trên trấn. Trên trấn hình như có cửa hàng bán thuốc của Mai gia ta mở đấy, đến cửa hàng đó rồi thì khỏi lo chuyện tiền bạc.”

Hóa ra Mai gia cũng mở một cửa hàng bán thuốc tại Lý gia trấn. Biết được tin này, Từ Ngôn cuối cùng cũng vui vẻ trở lại.

Cửa hàng bán thuốc chẳng những có tiền, còn có cả thảo dược nữa. Có thể chưa chắc gom được đủ hết các loại để điều chế giải dược, nhưng cơ hội này Từ Ngôn tuyệt đối không bỏ qua.

Hơn một trăm mười loại thảo dược, thu thập được thêm loại nào thì Mai Tam Nương có cơ hội được cứu lớn hơn một phần nữa.

Bên ngoài đã tối đen một màu, hai người một heo bị mệt mỏi bao vây, vì vậy Mai Tam Nương quyết định ngày mai mới đến cửa hàng bán thuốc của Mai gia. Nàng dịch người vào phía trong thì phát hiện Từ Ngôn đang chuẩn bị trải chăn đệm xuống dưới mặt đất.

“Ngủ trên đất không lạnh sao? Đạo sĩ ngốc, lên đây ngủ!”

"Nam nữ thụ thụ bất thân..."

“Một đứa bé choai choai, không nên có tật xấu như vậy.”

“Sư phó thường nói ra ngoài không gần nữ sắc.”

“Đệ tử tục gia Phật môn còn lấy vợ sinh con, huống chi ngươi chỉ là tiểu đạo sĩ. Còn về nữ sắc, ngươi hiểu nữ sắc là cái gì?”

"Từ bi, từ bi... hô, hô…”

Bị Mai Tam Nương cứng rắn kéo lên giường, tiểu đạo sĩ không nói thêm bao nhiêu câu thì đã dần yên lặng ngủ thiếp đi.

Hắn quá mệt mỏi. Không chỉ vì bôn ba trong mấy ngày liền, tràng tru sát hơn ngàn người kia đã làm trái tim của tiểu đạo sĩ nho nhỏ mệt mỏi gần như không chịu đựng nổi nữa, Nhất là đầu mãnh quỷ trong lòng được hắn thả ra ngoài càng làm cho tâm sức Từ Ngôn thêm lao lực quá mức.

Ánh trăng sáng ngời xuyên qua chấn song cửa sổ, chiếu sáng cả gương mặt nữ nhân trắng nõn. Nhìn thiếu niên đang say sưa gủ, hai mắt Mai Tam Nương chớp chớp ngấn lệ.

Nếu như Tiểu Thành không chết, thì cũng sẽ lớn như thiếu niên trước mặt nàng. Nàng mất đi đệ đệ, lại bị sơn phỉ bắt nhốt năm năm, cuối cùng đại thù này đã báo được. Cái loại chua xót này người thường khó mà chịu đựng được đấy.

Cũng may là trời cao đã trả lại cho nàng một đệ đệ. Ít nhất lúc này trong tim của Mai Tam Nương, tiểu đạo sĩ đã cùng nàng trải qua cuộc sinh tử lần này đã là đệ đệ ruột của nàng rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.