Trời chiều đã ngả về tây, ánh trăng còn chưa ló, nhưng mà trung tâm Kim Tiền tông đã xuất hiện một đạo kiếm khí như mảnh trăng tròn đầy đặn.
Kiếm khí vòng thành cung tròn được Từ Ngôn chém ra, như một cái bánh xe cực lớn ầm ầm đụng vào kiếm khí của Hứa Mãn Lâu đang kéo tới.
Tiếng nổ vang rung trời lại vang lên, kiếm khí như vòng tròn kia trực tiếp đè bẹp kiếm khí của Hứa Mãn Lâu.
Không nghĩ đối phương lại có thể thi triển ra một kiếm kinh người như thế, Hứa Mãn Lâu vội kinh hãi tế ra chín hạt châu màu lam, dùng Liên Hoàn Trấn Hải châu cứng rắn đỡ đòn kiếm khí vòng tròn, tay gã lại liều mạng di động, kiếm nhỏ trong Tử Mẫu Truy Hồn kiếm như độc xà bay ra.
Ầm một tiếng, kiếm khí vòng tròn đã mờ nhạt đụng tới trước người Hứa Mãn Lâu, bị chín hạt châu màu lam cản lại được.
Tuy nói chặn được một chiêu kiếm khí kinh người này nhưng Hứa Mãn Lâu cũng phải phun ra một ngụm máu tươi, cả người bị lực lượng kiếm khí đánh bay ra sau, nện thẳng xuống trên lôi đài tạo thành một vết nứt dài. Nếu như không có pháp khí phòng ngự của Liên Hoàn Trấn Hải châu ngăn cản có lẽ Hứa Mãn Lâu sớm bị nện chết rồi.
Vừa đón đỡ kiếm khí, đồng thời cắn răng tế ra tử kiếm là chủ ý đánh địch một ngàn, tự tổn thương tám trăm của Hứa Mãn Lâu. Chỉ cần giết được Từ Ngôn, coi như gã có trọng thương cũng không sao.
Tử Mẫu Truy Hồn kiếm âm độc không ở mẫu kiếm mà là ở tử kiếm. Bởi vì tử kiếm nhỏ mỏng rất nhiều so với mẫu kiếm, mảnh như lá, lại càng vô thanh vô tức.
Lúc Từ Ngôn phát hiện phi kiếm kéo tới thì đã không kịp tránh nữa.
Cả người hắn đang ở không trung, rất khó tránh né đối thủ đuổi giết, bởi vì không chỗ mượn lực.
Đối mặt với đánh lén âm hiểm này, Từ Ngôn lại không kinh hoảng. Cánh tay hắn khẽ động, một luồng hắc khí chạy ra khỏi cánh tay. Hắc khí mới vừa xuất hiện lập tức hình thành một con mãnh hổ lao tới đụng vào tử kiếm.
Một tiếng trầm đục vang lên, tử kiếm trong Tử Mẫu Truy Hồn bị đánh bay ra ngoài. hổ hồn luôn được Từ Ngôn dưỡng trong trong tay áo trở nên ảm đạm vô quang, hóa thành một luồng khí đen rút về ống tay áo Từ Ngôn.
Phong Hồn tinh của hắn chỉ chứa ba hồn báo, sài, lang, còn hổ hồn đã sớm được Từ Ngôn mang theo trên người đề phòng nguy cơ đột ngột xuất hiện. Lúc này vừa vặn giải vây cho hắn.
Hổ hồn bị trọng thương, có lẽ rất khó khôi phục. Chẳng qua đây là thứ được cho không biếu không, cho nên Từ Ngôn không thấy tiếc rẻ.
Hắn lộn người một vòng, đáp xuống trung tâm lôi đài đang đầy vỡ nát. Độ cao mấy trượng thế này, căn bản Từ Ngôn không cần pháp khí phi hành phụ trợ, chỉ dùng thân thủ cũng dư sức hạ xuống. Lúc này, vạt áo hắn tung bay, mặt mày thanh lãnh, ánh mắt như điện, hắn đã như một sát thần chân chính. Có điều, mái đầu trọc của hắn đã phá mất vài phần ý cảnh này.
Nhưng mà, hắn vẫn mang vài phần phong thái cao thủ tuyệt thế.
Lần giao phong đặc sắc tuyệt luân này tuy ngắn ngủi nhưng đủ khiến đám đệ tử Kim Tiền tông kinh ngạc đến ngây người. Dù là người bên Hứa gia đang ồn ào cổ vũ cũng phải há hốc miệng, mặt mày tràn đầy nét không thể tin tưởng được.
Đánh bay cả hai kiện pháp khí thượng phẩm của Hứa Mãn Lâu, thực lực của tên đầu trọc kia mạnh cỡ nào?
"Trường Phong kiếm..."
Trên khán đài, Sở Hoàng vững như bàn thạch chợt khẽ cau hàng mày, thấp giọng tự nói. Ông ta nhận ra Trường Phong kiếm của Sở Bạch, chỉ là không rõ làm sao Trường Phong kiếm của con mình lại ở trong tay Từ Ngôn.
"Lấy kiếm hóa đao, đao kiếm vô tượng, đó là Kiếm Ý a..."
Lúc này hai mắt của Chư Cát Tuấn Hùng đã lóe sáng dọa người. Ông ta là điện chủ của Vũ Khúc điện, mà Vũ Khúc điện chỉ tu kiếm đạo. Cho nên ánh mắt vị cường giả kiếm đạo này đầy tham lam nói: "Cảnh giới Trúc Cơ có thể cảm ngộ đến Kiếm Ý, một hạt giống tốt!"
Chư Cát Tuấn Hùng xem trọng Từ Ngôn, thế nhưng mặt mày vị cường giả bên Tự Linh đường là Lý Mục lại trầm như nước. Cũng may không phải bản thể ông ta đến đây, nên có âm trầm thế nào cũng không khiến người khác nhìn ra dễ dàng được.
Hứa Mãn Lâu là thiên tài kiệt xuất nhất ở Tự Linh đường a, nếu thua trong tay một tên vô danh tiểu tốt, coi như thể diện Tự Linh đường bị quét đi sạch sẽ.
Hứa Xương đứng trước đội ngũ Tự Linh đường cũng càng đầy âm trầm như thể vắt được ra nước. Lão đã nhìn ra với thân thủ của Hứa Mãn Lâu chưa chắc là đối thủ của Từ Ngôn.
Hứa Mãn Lâu không thể bại, bởi vì truyền thừa Bàng gia sắp tới tay cho nên Hứa Xương không thể buông bỏ dã tâm này được. Miệng lão khẽ động, một đạo truyền âm được đưa đến trong tai chất nhi nhà mình.
"Ra tay, ép hắn đạp trúng cơ quan!"
Từ Ngôn còn chưa rơi xuống mặt đất thì trong tai Hứa Mãn Lâu đã xuất hiện truyền âm của Tam thúc gã. Hai mắt gã tỏa sáng, bất chấp máu tươi trên khóe miệng, cũng bất chấp tử kiếm bị đánh văng đi. Gã lập tức bấm kiếm quyết, trực tiếp tế mẫu kiếm trong Tử Mẫu Truy Hồn kiếm đi ra.
Tế ra phi kiếm chân chính cần phải có lượng linh khí khổng lồ chèo chống.
Linh khí Hứa Mãn Lâu đã không còn thừa nhiều, lần này xem như là lực lượng cuối cùng của gã. Phi kiếm mới vừa ra tay, khối Liên Hoàn Trấn Hải châu ở bên cạnh gã cũng đồng loạt bay ra.
Bước chân Từ Ngôn vừa mới chạm đất, phi kiếm đã đột kích đến. Ánh mắt Từ Ngôn chuyển lạnh, vận chuyển ra tất cả linh khí, xuất ra một chiêu Phách đao quyết.
Sóng khí kinh người lại một lần nữa sụp đổ, ác chiến liên tiếp không ngừng khiến cả hai gần như không có thời gian ngơi nghỉ.
Linh khí của Từ Ngôn mạnh mẽ hơn ba năm trước rất nhiều, hơn nữa từ sau khi hắn thay thế tâm pháp Trúc Cơ bằng Ích Vân quyết thì linh khí đan điền ngày càng tinh thuần, không yếu kém hơn loại đệ tử chân truyền như Hứa Mãn Lâu này chút nào. Nếu như Hứa Mãn Lâu đã định liều mạng sinh tử trong lần này, tự nhiên Từ Ngôn sẽ phụng bồi đến cùng.
Thanh Tử Mẫu Truy Hồn kiếm vừa bị chặn lại thì Liên Hoàn Trấn Hải châu đã kéo tới.
Pháp khí chân chính được tế ra có uy lực lớn gấp bội so với kiếm khí bình thường, cho nên tuy ngăn được phi kiếm của đối phương thì Từ Ngôn cũng phải đạp đạp lùi về vài bước. Lúc này đối mặt với chín hạt châu, Từ Ngôn không dám lãnh đạm, không chỉ thúc giục hổ hồn mà còn vận dụng cả Viêm Hỏa quyết.
Có cường giả Nguyên Anh tại đây, nên Từ Ngôn không thể vận dụng mắt trái gia tăng uy lực Viêm Hỏa quyết được. Dù vậy, ba năm kinh nghiệm luyện khí đã đủ giúp Từ Ngôn đầy quen thuộc với pháp thuật hỏa diễm như Viêm Hỏa quyết này, vừa đưa tay đã hiện ra năm quả cầu lửa lớn hơn nắm đấm người.
Phách Đao quyết được thi triển, đồng thời cả hổ hồn cùng Viêm Hỏa quyết xuất hiện mới đánh tan được Liên Hoàn Trấn Hải châu. Thế nhưng bước chân của Từ Ngôn lại liên tiếp rút lui lại.
Không chỉ có bước chân lui về phía sau, mà lúc một viên châu cuối cùng bị đánh bay, bản thể pháp khí có uy lực cực lớn trực tiếp đánh bay thân thể Từ Ngôn về phía sau khoảng hơn một trượng.
Cả người hắn lảo đảo, bước chân không rơi xuống đất, mà đạp phải một cột trụ.
Ầm ầm ầm.
Hứa Mãn Lâu dùng Liên Hoàn Trấn Hải châu tận lực đuổi giết đã thực hiện thành công gian kế. Trong tiếng nổ vang, lôi đài như cánh hoa lại chậm rãi khép lại thành một tòa lôi đài.
Hứa Mãn Lâu đột nhiên nở nụ cười dữ tợn. Gã ngẩng đầu, ánh mắt âm độc nhìn thẳng vào đối thủ. Lúc này, trong mắt Hứa Mãn Lâu, Từ Ngôn phía đối diện đã trở thành một người chết.
Lôi đài hợp nhất, tiếng lao xao cũng nổi lên chung quanh lôi đài.
"Hắn đạp xuống cơ quan rồi! Hoa Vương lôi thứ hai đã xuất hiện!"
"Là trong lúc lui về phía sau vô ý đạp trúng cơ quan, có lẽ không tính chăng?"
"Cái gì mà không tính? Chỉ cần giẫm ra Hoa Vương lôi, tức phải chuẩn bị lấy một địch năm."
"Rõ ràng là bị người ám toán, Hứa Mãn Lâu lại âm hiểm đến như vậy!"
Theo đám người nghị luận, với thủ đoạn âm hiểm kia, uy vọng của Hứa Mãn Lâu càng ngày càng thấp. Rất nhiều người từng sùng bái vị thiên tài này đã chuyển tâm. Đến khi bốn cao thủ Hứa gia nhao nhao lên đài thì trong hàng ngũ đệ tử đã bắt đầu nổi lên tiếng quát mắng.
Dùng pháp khí Liên Hoàn Trấn Hải châu bức đối thủ đạp xuống cơ quan, sau đó năm tên Hứa gia nhân đồng thời lên đài. Loại việc hèn hạ này quả thật khiến làm cho người ta xem thường.