Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 550: Heo còn quý hơn người



Dịch giả: Hoangtruc

Mỗi năm chỉ có thể mở một lần, nghe qua loại quy củ này, Từ Ngôn phải cau mày lại. Có điều hắn không nói gì thêm. Suy cho cùng quy củ Thiên Hải lâu sao có thể thay đổi vì một tên đệ tử Trúc Cơ như hắn được, cho nên chỉ đành gật gật đầu, vội vàng đi ra khỏi lầu các.

Rời khỏi Thiên Hải lâu, Từ Ngôn đi thẳng tới Tự Linh đường.

Hắn muốn xem nương tử của mình có bình an hay không.

Bế quan gần ba tháng trong Thiên Hải lâu, tóc Từ Ngôn đã dài ra không ít, chẳng qua cũng chưa thể quá dài được. Nhìn hắn lúc này như thể đang đội một cái vỏ dưa trên đầu. Trên đường đi bộ dáng mệt mỏi khiến đám đệ tử hai bên nhìn thấy cười trộm không thôi, bọn họ còn tưởng tân đệ tử nào đang nôn nóng chạy đi. Thế nhưng, thoáng chốc sau, sắc mặt đám người đã biến đổi lớn, miệng vội chào trưởng lão, người cúi khom thi lễ.

Tại Kim Tiền tông này, chỉ có một người duy nhất là trưởng lão Trúc Cơ cảnh mà thôi, hơn nữa bối phận còn cao kinh người. Những nơi Từ Ngôn đi qua, toàn bộ đệ tử Thiên Hải lâu không ai là không cúi đầu cung kính, dù là trưởng lão Hư Đan Thiên Hải lâu gặp phải cũng mở miệng chào hỏi trước.

Từ Ngôn cũng chào hỏi qua loa vài trưởng lão dọc đường, thế nhưng lại không thể kiên nhẫn thêm nữa bèn tế ra Sơn Hà đồ bay đi.

Không trải Sơn Hà đồ ra còn đỡ, chung quanh các đệ tử chỉ là cung kính chào hỏi mà thôi, vừa nhìn Từ Ngôn lấy ra họa quyển đầy kinh khủng kia, soạt một tiếng, các đệ tử chung quanh đã chạy biến không còn một bóng người.

Đã ba tháng trôi qua, nhưng uy lực Sơn Hà pháo vẫn hiển hiện rõ ràng trước mắt mỗi đệ tử.

Một lần ra ngoài, Từ Ngôn đã gây ra không ít xôn xao, cũng may hắn bay xa rồi, Thiên Hải lâu dần yên tĩnh lại.

Tự Linh đường cách Thiên Hải lâu khá xa, có pháp khí phi hành cũng mất gần nửa canh giờ mới tới. Đến phạm vi Tự Linh đường rồi, Từ Ngôn không liều lĩnh xâm nhập mà đáp xuống mặt đất, đi vào như đệ tử bình thường mà thôi.

Dù sao hắn đánh chết chân truyền của Lý Mục, coi như kết một mối thù truyền kiếp. Người ta có đóng cửa từ chối tiếp khách cũng tính là hợp lý. Cho nên Từ Ngôn đi tìm đệ tử Tự Linh đường truyền lời là được.

Chưa thấy đệ tử nào đến thì hắn đã gặp được một người quen, còn là thân thích của mình.

"Chỉ Kiếm! Hặc hặc, ngươi xuất quan rồi sao!" Người đó đi từ phía đại điện giao dịch trở về, bộ dáng nhẹ nhàng phong độ, có điều toàn thân đầy mùi rượu.

"Nhị ca?"

Nhìn thấy Bàng Thiếu Thành, Từ Ngôn rất vui mừng, vội vàng chộp lấy đối phương hỏi: "Nhị ca tới vừa hay, nhanh gọi Hồng Nguyệt ra đây, ta ở đây đợi nàng."

"Bốn năm không gặp, tiểu tử ngươi không hỏi một tiếng xem nhị ca có thiếu linh thạch hay không sao?" Bàng Thiếu Thành nhếch miệng, không nhích bước chân, bày ra một bộ chơi xấu.

"Linh thạch có rất nhiều, nhị ca muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Giúp ta gọi Hồng Nguyệt ra rồi hãy nói." Từ Ngôn lo lắng hỏi: "Lão gia hỏa Lý Mục kia có gây khó dễ gì cho các ngươi không?"

"Đường chủ gây khó dễ đám tiểu bối Trúc Cơ chúng ta làm gì? Kim Tiền tông này không phải là tà phái a." Bàng Thiếu Thành trợn trắng mắt nói: "Biết rõ lòng dạ ngươi rồi. Ngươi giết Hứa Xương, đắc tội Đường chủ đó là chuyện giữa hai người các ngươi, liên quan gì đến người khác? Bàng gia chúng ta có thua thiệt gì thì cũng là một đại gia tộc Tự Linh đường đó a."

Bàng Thiếu Thành không nói rõ, nhưng lời ra đã khẳng định Lý Mục sẽ không trút giận lên Bàng gia.

"Vừa hay ngươi tới đây, đi đi đi, đến đại điện giao dịch với nhị ca một chuyến. Ta nhắm một bình Linh tửu kia, nhưng tên đó chào giá tới mười khối linh thạch, nhị ca không mua nổi chỉ biết đứng mà thòm thèm. Muội phu không thể để nhị ca không có rượu uống chứ, ha ha?"

Vừa nói, Bàng Thiếu Thành đã kéo Từ Ngôn ra khỏi Tự Linh đường, đi về phía đại điện giao dịch.

Trên đường đi, Bàng Thiếu Thành đã khôi phục sắc mặt bình thường. Hai người nói là đi mua rượu, thực ra chỉ là tránh ánh mắt người khác mà thôi.

"Nhị ca, Hồng Nguyệt đâu?" Nhìn ra được nhìn ra được dụng ý của Bàng Thiếu Thành, ra khỏi phạm vi Tự Linh đường đã vội hỏi.

"Nguyệt Nhi vừa rời khỏi tông môn hôm kia."

Bàng Thiếu Thành thở dài nói: "gần đây Nguyệt Nhi thường xuyên nhận nhiệm vụ tông môn, cho nên thường xuyên đi ra ngoài. Lần này không rõ lúc nào nó trở về, dù sao ngươi cũng không cần lo lắng, càng rèn luyện thì tu vi mới nhanh tăng trưởng được."

"Nói ta không cần lo lắng mà nhị ca ngươi ta thán cái gì a?" Từ Ngôn liếc mắt nhìn Bàng Thiếu Thành hỏi: "Nói thật đi, rốt cuộc làm sao mà Hồng Nguyệt xác nhận nhiệm vụ tông môn nhiều như vậy?"

"Biết là không gạt được ngươi mà, kỳ thật Nguyệt Nhi tranh thủ tìm kiếm tung tích phụ thân." Bàng Thiếu Thành nhíu mày, cất bước vào trong khu rừng. Hai người ngồi dưới gốc cây nói chuyện.

"Nhạc phụ làm sao vậy?" Từ Ngôn nghi hoặc hỏi.

"Lão gia tử đã rời khỏi kinh thành. Ta nghĩ, hẳn là tìm kiếm tung tích mẫu thân." Bàng Thiếu Thành ngưng trọng nói: "Lần trước Hồng Nguyệt mang cây huyết ngọc vân trâm về, tâm bệnh của lão gia tử càng ngày càng nặng. Nghe nói cây trâm đó là ngươi tìm về hả? Từ Ngôn, ngươi tìm thấy nó ở chỗ nào hả?"

"Trong một lòng núi vô danh nào đó sâu trong một dãy núi ko biết tên nốt, không nhớ vị trí cụ thể rồi."

Từ Ngôn không thể tiết lộ cho địa điểm sào huyệt Đại yêu cho người của Bàng gia được, đành bịa ra như vậy. Nếu quả thật để Bàng Vạn Lý biết rõ hiểm địa cụ thể kia ở đâu, có lẽ lão sẽ một đi không trở về cũng nên.

"Tung tích của mẫu thân vẫn luôn là tâm bệnh của lão gia tử, cho nên để ông ấy đi một vòng khắp thiên hạ cũng tốt. Nếu không tìm thấy, coi như khỏi phải hi vọng nữa. Coi như ông ấy đi giải sầu vậy."

Bàng Thiếu Thành lẩm bẩm nói: "Vị trí Đông gia của Tiền tông đã bó buộc lão gia tử quá lâu rồi. Lúc còn trẻ, cha ta có tiếng là hảo hán Thiên Nam nha, nam nhân mà, lưu lạc thiên hạ mới đàn ông chứ! Đi ra ngoài một chút có tính là chuyện gì to tát đâu? Hồng Nguyệt cứ lo lắng cho nên thường xuyên tiếp nhận chút ít nhiệm vụ tông môn, thừa cơ tìm kiếm khắp nơi một phen làm gì không biết. Ta nói, đó là bệnh chung của nữ nhân a, ngươi xem ta này, một thân một mình, liêm khiết sạch trơn không khỏe sao? Không đau không yêu ai..."

Nói xong, không rõ Bàng Thiếu Thành nhớ ra chuyện thương tâm gì, thở dài một tiếng than: "Đáng tiếc Thanh La của ta a, mười sáu trăng tròn, là thời điểm búp sen bắt đầu nở, là khi hoa mai tới lúc nở tươi, đáng tiếc nhị ca nàng lại đi tu hành, ài..."

Nghe Bàng Thiếu Thành cảm thán, trong ánh mắt Từ Ngôn đầy xem thường.

Đến tông môn vài năm còn nhung nhớ tiểu Thanh La, không rõ vị Nhị gia Bàng gia này phong lưu mấy năm ở Mai Hương lâu mới phá vỡ xong lục mạch đây? Người ta thường nói nuôi con trai dưỡng gia, nuôi con gái là hàng lỗ vốn. Thế nhưng ở Bàng gia lại ngược lại, nhi tử trước mặt đây là hàng phá sản, còn không bằng một nửa khuê nữ Bàng gia nữa.

Bàng Hồng Nguyệt mượn nhiệm vụ tông môn tìm kiếm tung tích phụ thân, Bàng Thiếu Thành thì lẩm bẩm Thanh La trong tông môn. Nếu Bàng Vạn Lý biết được, hẳn phải tức chết mới thôi.

Nhắc tới Thanh La, Từ Ngôn chợt nhớ tới Mai Hương lâu.

"Nhị ca, Mai Hương lâu vẫn ổn chứ?"

"Rất tốt là khác, còn mở tới hai chi nhánh trong kinh thành. Tam tỷ ngươi hiện nay đã phát triển kinh doanh rất phát đạt a, không phải quan lại quyền quý không thể tiếp cận hồng bài Mai Hương lâu kia đấy. Không đến mấy năm, đã nuôi Tiểu Hắc của ngươi mập ú cả ra."

Nhắc đến cố hương, Bàng Thiếu Thành cũng phấn chấn tinh thần, thao thao bất tuyệt nói: "Có lần ta đến vấn an lão gia tử, ngươi nói coi ta nhìn thấy Tam tỷ cho heo ăn thứ gì nào?"

Đưa tay ước chừng một khoảng chừng hơn nửa thước, khóe mắt Bàng Thiếu Thành khẽ giật giật bảo: "Tôm hùm dài hơn hai thước, cua biển ba cân trở lên, đồ ăn Tam tỷ phá của của ngươi cho heo ăn còn ngon hơn nhị thiếu gia Bàng gia ta ăn! Đây là heo còn quý hơn ngươi a, thiên lý ở đâu rồi hả?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.