Từ Ngôn đột nhiên đề cập đến vấn đề này khiến Từ Trạch phải nheo mắt suy nghĩ một chút, mới đáp: "Không chênh lệch lắm, nếu như là lâu chủ Thiên Hải lâu toàn lực thi pháp thì có lẽ ngưng tụ ra pháp thuật thế này."
"Động phủ Tiên Nhân sao lại xuất hiện pháp thuật cỡ như Nguyên Anh?"
Từ Ngôn tự nhủ một câu, lại cúi đầu trầm ngâm.
"Pháp thuật càng lợi hại thì dần theo thời gian cũng biến yếu đi, chứ còn làm sao nữa?" Từ Trạch nhếch miệng nói: "Dù là cường giả gì thì cũng khó mà bù đắp được lực lượng của thời gian, pháp thuật hay trận pháp cấm chế cũng thế."
"Sáu mươi năm trước, nơi đây cũng nên có hai người cát. Không biết lúc đó người cát có uy lực thế nào?" Từ Ngôn thấp giọng lẩm bẩm.
"Có lẽ không chênh lệch bao nhiêu." Từ Trạch nói tiếp: "Mạnh hơn nữa thì làm gì có ai tới được Âm Phong hạp."
"Sáu mươi năm, vì sao uy lực pháp thuật này lại không có biến hóa gì?"
Từ Ngôn nhíu nhíu mày, không cần phải nhiều lời nữa. Từ Trạch khẽ sững sờ, cũng là trăm mối vẫn không có cách giải.
Từ Trạch không rõ ràng uy lực của người cát vào lần Ma La động mở ra đầu tiên thế nào, thế nhưng lão từng nghe nói qua về hai dị thú bùn nhão ngăn cản ở con đường đầm lầy phải cần tới hơn ba mươi Hư Đan vây giết mới tiêu diệt được.
"Đúng vậy a, sáu mươi năm rồi. Theo lý thì dị thú hộ vệ nơi cửa vào Âm Phong hạp nên càng lúc càng yếu mới đúng."
Từ Trạch càng nghĩ càng hồ đồ, thế nhưng Từ Ngôn đã đi ra khỏi cửa rồi.
"Đợi chừng một khắc sau thì các ngươi hãy tiến đến."
Phân phó lại một câu, Từ Ngôn bước vào cửa ra khỏi bãi đá như thể một loại cấm chế khác, rồi xuyên qua màn cát. Trước mắt hắn xuất hiện một khu rừng rậm.
Cổ thụ che trời, dây leo khắp nơi, xung quanh đầy những cỏ hoang và rễ cây đại thụ. Trong rừng còn có thể thấy vài vũng bùn lớn nhỏ không đều, trong đầm nổi đầy bong bóng nhỏ như thể sâu bên trong đang có cá bơi lội.
Bụp!
Cuồng phong xen lẫn Âm khí ập vào mặt hắn, thổi qua đầu tóc rối bù của hắn, làm quần áo bay phần phật.
Âm Phong hạp là một hạp cốc hẹp dài mà khổng lồ vô biên, đầy rẫy những kỳ trân, lại ko thiếu tuyệt hiểm.
Từ Ngôn đang suy nghĩ mấy chuyện quái dị về ánh huỳnh quang cùng người cát kia, chợt cảm giác có một ảo giác cổ quái. Như thể Ma La động này không phải là động phủ Tiên Nhân gì cả, mà như bị người khác cố tình chế tạo ra.
Ai có được thực lực như thế?
Ai có thể bỏ ra đại giới lớn đến nhường này để lập một động quật to lớn như vậy trong Tề Mi sơn, thiết lập nên hiểm địa khổng lồ này...
Nếu như động quật quả thật là do tu hành giả cố ý thành lập nên thì nhằm mục đích gì?
Từ Ngôn mang theo nghi hoặc vừa bước chân ra, ánh mắt chợt chuyển lạnh lẽo, Trường Phong kiếm ra tay chém thẳng qua mé phải. Trong nháy mắt, trường kiếm lạnh thấu xương đã gác ngay lên cổ một gia hỏa tai to mặt lớn.
"Đừng, đừng giết ta... Thái Bảo gia!"
Nếu không phải nhìn ra dung mạo của đối phương, một kiếm này của Từ Ngôn sớm đã chém xuống rồi. Nghe được một tiếng Thái Bảo gia này của đối phương, Từ Ngôn bất đắc dĩ đến cực điểm.
"Mập Cửu, ngươi bái nhập Thiên Quỷ tông rồi hả?"
Mập mạp tựa bên gốc cây nghỉ ngơi ngoài này không phải ai xa lạ, mà chính là tên đầu bếp béo Mập Cửu.
"Đúng nha Thái Bảo gia, ta vốn là người Quỷ Vương môn a!"
Mập Cửu cẩn thận từng li từng tí né khỏi mũi kiếm nơi cổ, vui vẻ chạy đến cạnh Từ Ngôn nói: "Ta nhìn thấy Thái Bảo gia ở trên đỉnh núi rồi, cho nên mới cố tình chen lấn đến gần rìa ngoài, có điều nhất định Thái Bảo gia không nhìn thấy được ta. Ta còn vẫy tay với ngươi nữa kìa!"
Vài năm không gặp, gã đầu bếp béo này vẫn giữ nguyên bộ dáng hèn mọn không chút thay đổi.
"Các ngươi đến xem náo nhiệt cái gì hả? Ma La động có gì hay ho?" Từ Ngôn bất đắc dĩ hỏi.
"Tìm bảo bối a, tông môn có nhiều người đi như vậy, ta cũng muốn thử thời vận nha. Ủa còn có ai nữa? Chẳng lẽ Bát ca cũng tới?" Mập Cửu nghi thần nghi quỷ hỏi.
"Bát ca ngươi đằng sau kia kìa." Từ Ngôn nổi giận đùng đùng bảo: "Vương Bát Chỉ ngu ngốc, ngươi còn ngu hơn. Hai người các ngươi vừa tới Trúc Cơ, bộ không định sống nữa hay sao mà mò tới đây hả?"
"Rất nguy hiểm sao?" Mập Cửu co rụt cổ lại, nói: "Nghe bọn hắn nói có quỷ sứ mở đường, Ma La động sẽ như đất bằng nên ta mới tới, chẳng lẽ gặp nguy hiểm thật sao?"
"Có nguy hiểm hay không ta không biết." Từ Ngôn nói xong chỉ vào cửa ra vào sau lưng, nói: "Nếu như còn không đi mau, thì chuẩn bị lưu cái mạng ngươi lại đi. Hơn vạn chính phái sẽ nhanh chóng kéo qua đây thôi."
"Chính phái? Chẳng phải chính phái đi qua con đường khác hả?"
Mập Cửu gãi gãi đầu, rồi bừng tỉnh đại ngộ, khẽ quát một tiếng: "Để Thiên Quỷ tông chúng ta mở đường, chính phái hèn hạ!"
Vèo một tiếng, thân hình to mọng của Mập Cửu bước đi như bay, rẽ trái quẹo phải biến mất sâu trong rừng rậm. Kẻ này quả nhiên biết chớp thời cơ, vừa nghe nói có hơn vạn chính phái sắp đến bèn không quay đầu, nhanh chân bỏ chạy.
Gã biết Từ Ngôn, có điều không quen biết các cường giả chính phái khác.
"Tên nào tên nấy cứ đâm đầu đi tìm chết..."
Nhìn xem Mập Cửu biến mất không còn tăm tích, Từ Ngôn thấp giọng thì thầm một câu. Đến hắn còn phải cẩn thận trong Ma La động, vậy mà loại gia hỏa vừa bước vào giới tu hành như Vương Bát Chỉ cùng Mập Cửu này đi vào đây chẳng phải là đi tìm chết hay sao?
Toàn bộ nghi hoặc của hắn trong Ma La động đã bị tên Mập Cửu ngu ngốc này xuất hiện đánh bay tan tác. Từ Ngôn đang không biết làm thế nào thì một đám trưởng lão Từ Trạch đã nhao nhao đi ra khỏi màn cát rồi.
Mới vừa ra khỏi cửa, đám trưởng lão Kim Tiền tông như lâm đại địch, tất cả đều tế ra pháp khí, đề phòng bị tà phái mai phục. Đến khi nhìn thấy quanh đấy ngoài Từ Ngôn thì không còn bóng người nào khác cả, mọi người mới yên tâm lại.
"Từ trưởng lão quả nhiên thần cơ diệu toán!" Từ Trạch lớn tiếng tán thưởng.
"Thủ đoạn ám độ trần thương thế này giảm bớt cho chúng ta không ít sức lực." Lâm Tiểu Nhu bên kia cũng gật đầu tán thưởng.
"Quả thật Từ trưởng lão là cao nhân!"
"Dùng tà phái mở đường, chúng ta bình yên đến Âm Phong hạp. Lần này coi như Từ trưởng lão đã lập công lớn!"
"Từ trưởng lão cao minh!"
"Từ trưởng lão mưu kế hay!"
"Từ trưởng lão thật hèn hạ!"
Đầy âm thanh tán thưởng quanh người, Từ Ngôn vẫn loáng thoáng nghe ra câu vỗ mông ngựa cuối cùng mang đầy vị đạo khác lạ của Vương Bát Chỉ. Hắn thương lượng sơ qua với đám trưởng lão xong, mọi người mới nhất trí quyết định phân tán hành động.
Âm Phong hạp rộng lớn, hơn nữa có rất nhiều trân bảo, đi cùng nhau quả thật an toàn hơn vài phần, thế nhưng thu hoạch tất nhiên hạn chế đi nhiều. Cho nên các Trưởng lão Hư Đan đều tự mình mang theo trăm tên đệ tử phân tán, tự mình thăm dò.
Đợi đến lúc đám người tản đi, Từ Ngôn nhìn nhìn trăm tên đệ tử Thiên Hải lâu, trầm giọng nói ra: "Đã là ngày hôm sau rồi, các ngươi không còn thừa thời gian nhiều lắm. Nửa ngày sau các ngươi lần theo đường cũ trở ra vậy."
Từ Ngôn nói xong, không ai dám không nghe, chúng đệ tử nhao nhao gật đầu.
Hắn bèn tìm một con đường không người đi qua, mang theo trăm tên đệ tử thăm dò thăm dò hạp cốc kỳ dị này.
Trên đường đi, Từ Ngôn ngẩng đầu nhìn đỉnh đầu, sắc mặt khẽ kinh ngạc.
Đỉnh đầu hắn không phải là bầu trời thật sự mà là một tầng mây xanh biếc cổ quái che phủ, nhìn như hơi nước, dù cuồng phong trong hạp cốc lạnh lẽo thế nào thì tầng mây kia vẫn không chút xao động.
Từ Ngôn Âm thầm tính toán lộ tuyến đi qua, đại khái xác định được hạp cốc này có lẽ cách không xa mặt đất cho lắm. Nếu như Âm Phong hạp ngay bên cạnh Tề Mi Sơn, chẳng phải có thể men theo động quật khác trong lòng núi từ bên Tề Mi Sơn đi thẳng tới bên kia của Âm Phong hạp hay sao?
Từ Ngôn rất muốn biết bên ngoài sơn cốc sẽ thông tới nơi nào, nhưng hắn không cách nào chính thức tìm kiếm được.
Bởi vì bên trong Âm Phong hạp trải rộng một loại cấm chế cổ quái, chẳng những không cách nào không cách nào đi ra ngoài mà cả Nguyên Anh cũng không ra được.
Ộp! Ộp!
Ma La động cổ quái trải đầy cấm chế khắp nơi lại khiến hàng mày Từ Ngôn cau lên. Có điều hắn còn chưa nghĩ ngợi thì bên tai đã xuất hiện một loạt tiếng ếch kêu quái dị mà trầm thấp.