Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 586: Ác chiến ở đáy vực (thượng)



Dịch: Trongkimtrn

Biên: Spring_bird

Âm thanh xé gió phóng tới cực kỳ bất ngờ và nhanh như thiểm điện, đi kèm theo nó là một cục đá.

Một cục đá rất bình thường.

Minh Phong rất đáng sợ. Nó không những có thể xé rách kim loại mà ngay cả pháp khí cũng khó cản được. Thực tế, Minh Phong Quỷ Ngữ đại thành là một pháp thuật vô cùng kinh khủng.

Tiếng xé gió trên đột nhiên xuất hiện lại khiến cho động tác Khương Đại Xuyên lập tức trì trệ.

Lúc gã dừng tay, Bàng Phi Yến mới giật mình biết bản thân bà vừa tránh được một kiếp. Bởi bàn tay lớn khủng bố đã ở ngay trước mặt bà.

Cục đá vọt vào trong cơn gió không bị vỡ vụn mà lại lập tức tăng vọt, biến thành một khối đá lớn hơn trượng. Cho dù tảng đá này lớn hơn trước thì nó vẫn như cũ là hòn đá bình thường, căn bản không ngăn được Minh Phong xoắn xiết, lúc bay đến trước người Khương Đại Xuyên thì nó cũng hoàn toàn nát thành bột mịn.

Bột đá tung bay rồi sau đó bị cơn gió thổi tán.

Trong đoạn thời gian cục đá nhỏ biến lớn rồi lại vỡ vụn thành bột đá, hai mắt Khương Đại Xuyên phủ lên một tầng sáng trắng. Gã vận dụng Tiên Mi Quỷ Nhãn nên thấy được một thân ảnh ẩn nấp sau tảng đá. Vào lúc này, thân ảnh này đang chậm rãi hiện ra trong cơn lốc.

Người thanh niên buộc lên mái tóc đen bị cuồng phong thổi phất phơ, nét mặt bình tĩnh không sợ hãi dù đang đứng trong cuồng phong bão tố, ánh mắt nhìn Khương Đại Xuyên yên tĩnh như mặt nước phẳng lặng.

Gã quỷ sứ đứng đầu cũng đồng dạng chằm chằm nhìn lại, trong đôi con ngươi không chỉ có tia sáng trắng mà còn chứa đầy sát ý lạnh như băng, trông như Quỷ Nhãn.

Không ai mở miệng, hai người vẻn vẹn chỉ nhìn nhau trong chốc lát rồi đồng thời ra tay.

"Hoành Thiên!"

Kiếm rít ngâm nga, theo tiếng gầm nhẹ của Từ Ngôn, một đường kiếm khí kinh người phóng lên trời, xé rách cơn lốc Minh Phong ra một vệt to.

"Quỷ Ngữ!"

Xoèn xoẹt, tiếng quát mang theo một loại âm hưởng vô cùng quỷ dị của Khương Đại Xuyên nhẹ vang lên. Chịu ảnh hưởng bởi tiếng quát này, không khí chung quanh dường như xuất hiện gợn sóng.

Boong Boong Boong.

Giống như có người đánh ra tiếng chiêng đồng thanh thúy. Nếu cùng đánh thêm cả trống, hơn nữa tiết tấu nhẹ vang lên càng ngày càng gấp càng lúc càng nhanh, thì cuối cùng sẽ hợp thành tràng âm thanh nổi trống vang trời. Tiếng trống nặng nề, nghe vào khiến tim bị đè nén muôn phần, trong đó còn kèm theo tiếng than quái dị, như khóc như than, nếu là người tâm trí không vững nghe được thì chắc chắn sẽ trầm mê trong đó đến mức thần hồn vỡ vụn!

Minh Phong quét sạch, Quỷ Ngữ toái hồn, đây mới là chỗ kinh khủng nhất của biến thứ năm trong Thiên Quỷ Thất Biến.

"Bổ Nguyệt!"

Từ Ngôn không để ý đến tiếng Quỷ Ngữ đang rót vào trong tai, lại bắt kiếm quyết, kiếm khí tung hoành.

Ô...ô...ô...n...g!!!

Kiếm khí khủng bố phát ra tiếng rít, lần nữa phá vỡ hơn nửa vòi rồng nguyên bản đã bị rách ra. Lúc này cuồng phong nhỏ dần, nhưng mà tiếng Quỷ Ngữ thì càng tăng lên.

Xoẹt!

Tuy rằng Từ Ngôn bỏ qua Quỷ Ngữ nhưng mà loại quái âm có thể gây tổn thương cho thần hồn vẫn làm hắn bị thương. Hắn phun ra một ngụm máu tươi, thân hình cũng trốn theo gió. Lúc xuất hiện lại thì hắn đã ở trên đầu Khương Đại Xuyên.

Kiếm trong tay biến mất, thay vào đó một thanh trường đao hiện ra đao mang. Lưỡi đao xẹt ngang trời, Từ Ngôn vung mạnh ra một đường đao mang như trăng tròn.

"Trảm Thương Khung!!!"

Oành!!!

Kiếm khí kinh khủng không chỉ xé rách Quỷ Ngữ, càng phá hủy Minh Phong. Kiếm khí như cầu vồng bổ thẳng đến Khương Đại Xuyên.

Kiếm khí tới quá nhanh, hơn nữa Khương Đại Xuyên cũng không có tránh né. Gã cứ như vậy ngửa đầu, nhìn chằm chằm vào đạo kiếm khí khủng bổ hạ xuống đầu, hai mắt phát sáng nên nhìn không ra thân sắc như thế nào.

"Hắc Phong..."

Trong lúc gã phát ra tiếng nói thầm lạnh lùng đến cực điểm, trong tay phải Khương Đại Xuyên đã có thêm một thanh trường kiếm đen kịt. Thanh kiếm mang phong cách cổ xưa tự nhiên, nhưng lại có khí tức kinh người phóng ra.

Oành!!!

Khương Đại Xuyên bỗng nhiên vung thanh kiếm đen như mực ngăn đón kiếm khí như mặt trăng tròn trên đỉnh đầu. Chỉ thấy một đường kiếm khí trông như mặt trăng màu đen hiện ra, sau đó nó va chạm với kiếm khí kia phát ra tiếng nổ lớn rung trời.

Vào lúc này mặt đất ầm ầm vào cơn đại chấn, mây màu xanh biếc quái dị trên đỉnh núi dường như tạo nên một tầng gợn sóng, sau đó có mưa lớn rơi giọt.

Rột roạt...

Một mảng lớn mưa lạnh nhỏ xuống xối lên đại chiến trường. Trong màn mưa nặng hạt, Bàng Phi Yến chật vật chạy trốn trông thấy thân ảnh đang đối diện với Khương Đại Xuyên.

"Từ Ngôn, Từ Chỉ Kiếm..."

Giọng nói lẩm bẩm già nua mang theo ý vị thổn thức không nên lời. Nếu như mới vừa rồi Từ Ngôn không ra tay thì vị lão tổ tông Bàng gia này chắc chắn sẽ chết ở dưới sườn núi rồi.

Trong lúc nhất thời, con ngươi hơi run rẩy của Bàng Phi Yến bắt đầu chuyển động.

Bà nhớ tới chuyện cũ nhiều năm trước, người thiếu niên ôn hòa mang bộ dáng tươi cười bước chân vào đại trạch Bàng phủ, đứng trước mặt các cường giả mang lòng dạ khác nhau, cười ngây ngô cùng bái thiên địa với cô dâu Bàng Hồng Nguyệt mang khăn che mặt...

Chuyện cũ còn rõ mồn một trước mắt. Thông qua hai mắt của Tuyết Ưng, Bàng Phi Yến đã từng quan sát chàng thiếu niên có vẻ khờ ngốc một thời gian rất dài, cuối cùng bà cho ra một kết luận.

Đó là thiếu niên ưa thích giả ngu, không có tâm tư xấu xa, nhưng là cực kỳ nghịch ngợm, hơn nữa không muốn tiến bộ.

Vài năm sau, cô gia Bàng gia đã trưởng thành vẫn ưa thích giả vờ ngây ngốc như trước. Thế nhưng, một khi nghiêm túc thì hắn sẽ bộc lộ khí thế lăng lệ ác liệt làm cho người khác kinh hồn bạt vía.

"Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên...!"

Cười khổ một tiếng, Bàng Phi Yến lắc đầu tự nói. Thực ra bà già rồi, đến lúc này rốt cuộc không nhìn thấu thế sự và nhân tâm.

Phía dưới sườn núi, trong cơn mưa to đứng đó hai thân ảnh đối diện nhau mơ hồ không rõ. Mà đoạn đối thoại có thể khiến người đời khiếp sợ cũng theo đó bị tiếng mưa rơi che phủ.

"Biểu đệ, xem ra ngươi vẫn không muốn rời khỏi chính phái thì phải."

"Bên nào có chỗ tốt nhiều hơn thì đi bên đó. Biểu huynh cũng có thể xem ta là người tà phái."

"Làm tiểu nhân chân đứng hai thuyền?"

"Nói như vậy khó nghe quá, không bằng bảo là dây leo tường thì hay hơn."

"Tại Ma La động tà phái ta thế lớn, ngươi cái dây leo trên tường này có thể đảo ngược lại rồi. Chúng ta sẽ liên thủ giết sạch đám trưởng lão chính phái, biểu ca đáp ứng ngươi, sau khi giết sạch đám bọn chúng thì sẽ dạy ngươi pháp môn luyện hóa Hư Đan."

"Cắn nuốt Hư Đan rất buồn nôn, ta không có khẩu vị tốt như ngươi đâu. Ta nếu giúp đỡ Kim Tiền tông, thì giữa chính tà chẳng phải sẽ thế lực ngang nhau rồi sao?"

"Thế lực ngang nhau? Lòng tin đó của ngươi từ đâu mà đến?"

"Ngươi đoán xem."

Rột roạt...

Tiếng mưa rơi nhẹ vang. Đoạn đối thoại ngắn gọn chấm dứt sau câu nói “Ngươi đoán” của Từ Ngôn. Hai người vẫn không động một bước, thế nhưng lại có hai cỗ khí tức kinh người đồng thời phóng ra.

Trong mưa to, Khương Đại Xuyên chậm rãi giơ lên Hắc Phong kiếm trong tay, chỉ hướng thanh niên đứng đối diên ở xa xa, đồng thời tia sáng trong cặp mắt của gã biến mất mà hiện ra hai con ngươi đen kịt.

Con mắt không có tròng trắng, trong hốc mắt của gã hiện đầy tia sáng đen quỷ dị!

Rầm rầm!

Một quyển họa thật dài được Từ Ngôn trải ra trôi lơ lững trước người. Trên bức họa vẽ núi sông cũng một màu, không chỉ có núi xanh cao ngất, trời xanh cây xanh, còn có những cỗ Thần Võ pháo nhỏ bé như móng tay, rậm rạp chằng chịt giống như hàng chữ nhỏ được xếp đặt giữa núi non sông nước.

"Vốn ta định Kết Anh rồi sau đó đoạt mắt trái của ngươi. Đã như vậy thì hiện tại làm luôn đi!"

Sau khi Khương Đại Xuyên lạnh lùng nói nhỏ, từ lúc gã mở miệng thì đôi con ngươi đen quỉ dị lưu chuyển bỗng sinh ra nét âm lãnh sáng bóng. Theo tia sáng từ hai con mắt đen lập loè, một đám khói đen vô cùng ảm đạm chợt xuất hiện sau lưng gã. Đám khói đen vô hình, bay lên cao hai trượng, tạo thành một thân ảnh cao lớn không ai nhìn thấy được.

Mày kiếm râu dài, vai rộng, tay như quạt hương bồ, một hư ảnh vô hình vô chất hiển hiện đằng sau lưng Khương Đại Xuyên. Từ Ngôn phải dùng mắt trái mới có thể nhìn thấy tận mắt. Trong giây phút hư ảnh này hiện ra, thì một cỗ cảm giác cực kỳ nguy hiểm lập tức xuất hiện trong lòng hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.