Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 595: Giao nhãn



Dịch: Hoangtruc

Biên: Spring_bird

Nham thạch bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ, mùi máu tanh tràn ngập.

Tiếng thét chói tai của nữ hài lại một lần nữa vang lên, đó là tiếng kêu rên sau khi bị sợ hãi thật sự kéo qua.

Tiếng thét chói tai kéo dài rất lâu, mãi đến khi Sở Linh Nhi không còn sức lực kêu la nữa mới ngậm miệng nhỏ lại, hoảng sợ nhìn thi thể con báo ở bên cạnh mình.

Ngay tích tắc khi Yêu linh đánh tới kia, Sở Linh Nhi cho là mình chết chắc rồi. Dù cho nàng có tu vi cảnh giới Trúc Cơ thì cũng không đủ để nhét kẽ răng Yêu linh.

Mãi đến khi con báo này bị quỷ dị đánh chết, Sở Linh Nhi mới phát giác bản thân còn bình yên vô sự. Trên người nàng còn không có lấy vết máu dính vào.

"Tai ta sắp điếc cả rồi."

Mặt sau nham thạch truyền đến tiếng than, nghe ra là của đàn ông, giọng điệu khàn khàn.

"Không phải người ta hay nói rồi sao? Nữ nhi thích nhất là kêu to, gặp phải chuyện gì cũng kêu la ngập trời, như thể gọi cứu binh tới nơi không bằng."

Giọng nói không phải của một người, mà là hai. Kẻ kia cũng có giọng nói khàn khàn, nghe qua không rõ là nam hay nữ.

Lo sợ trong lòng Sở Linh Nhi bị hiếu kỳ dần dần áp đảo. Nàng ta chớp chớp mắt to, bước vài bước vòng qua mặt kia nham thạch, sau đó nàng nhìn thấy một màn vô cùng cổ quái.

Mặt sau nham thạch có hai bộ thiết giáp, toàn thân đều bọc giáp như thể hai người sắt vậy.

"A!!!"

Hiếu kỳ biến thành sợ hãi, sau đó là một tràng la hét hoảng sợ vang lên.

"Đừng kêu la nữa, chúng ta là vệ sĩ thủ hộ bí cảnh, ngươi có thể gọi chúng ta là thần vệ."

"Ta nói oa nhi ngươi, cảnh giới thấp như thế đi vào đây là muốn chết hả? Nếu không có chúng ta ra tay, đã bị Yêu linh nuốt giết rồi."

Hai người vừa nói như vậy, Sở Linh Nhi lập tức ngừng bặt lại, trong ánh mắt lần nữa nổi lên thần sắc tò mò, vội hỏi: "Thần vệ? Các ngươi có thể dẫn ta ra ngoài sao?"

Hai cái vệ sĩ thiết giáp đồng thời lắc đầu, một người trong đó nói: "Chúng ta không cách nào đưa ngươi ra ngoài được, chẳng qua chúng ta có thể mang ngươi đến Dược Viên."

"Dược Viên là bí cảnh nằm sâu nhất, bên trong có đầy rẫy thiên tài địa bảo. Có thể đạt được Bất Lão đan hay không chỉ có thể trông chờ vào cơ duyên rồi."

Nghe nói đến Bất Lão đan, Sở Linh Nhi lập tức đầy nghi hoặc, hỏi: "Trong Dược Viên thật sự có Bất Lão đan? Các ngươi không gạt ta chứ?"

"Thần vệ không gạt người."

"Chúng ta đang tìm người hữu duyên."

Lí do thoái thác của cả hai khiến Sở Linh Nhi không hiểu nổi, ánh mắt tiểu công chúa đảo tròn, nói: "Ta không tin, nhất định các ngươi là tà phái ngụy trang, muốn gạt ta!"

Sở Linh Nhi vốn tinh quái, lúc trước không hiểu vì sao lại xâm nhập bí cảnh khiến nàng đã nghi hoặc khó hiểu rồi. Lúc này lại gặp được hai gia hỏa tự xưng là thần vệ, còn nói tìm người hữu duyên nữa, cái trò lừa gạt này làm sao qua mặt được Vũ công chúa Đại Phổ chứ?

"Nếu chúng ta là người phía tà phái, ngươi còn mạng mà mở miệng hỏi sao?"

"Có thể một kích giết chết cả Yêu linh, giết ngươi, không cần phí sức."

Hai thiết giáp kia đáp lời khiến Sở Linh Nhi lại càng không rõ ra sao cả. Nàng nhìn nhìn con báo Yêu linh bên kia, thấy rằng người có thể đơn giản đánh chết một con Yêu linh thì giết chết Sở Linh Nhi nàng không cần tốn sức lực gì thật.

"Không tin? Ngươi có thể ở lại nơi đây. Bảo vật này tên là Giao nhãn, là từ hai mắt Giao Long luyện chế thành, tránh được Thủy Hỏa, càng có thể chấn nhiếp Yêu linh."

Một thiết giáp trong đó lấy một hạt châu màu xanh thẳm ra, bên trong hạt có hơi nước mờ phủ, mơ hồ còn có một cái đồng tử lập loè liên tục, nhìn qua khiến người ta kinh sợ, lại đầy dị thường.

"Đây là lễ vật gặp mặt của thần vệ. Nếu như ngươi không đi Dược Viên thì chúng ta cũng không cầu nhiều. Nếu như ngươi đi, thì chúng ta sẽ tiễn đưa ngươi bình an đến đó."

Bộ thiết giáp kia thừa cơ nói, ngữ khí lộ ra thập phần thành khẩn.

Sở Linh Nhi nhận lấy Giao nhãn xong, dù nàng có thông minh như thế nào cũng có chút tin tưởng lý do lúc nãy của hai người rồi. Tiểu công chúa chớp chớp mắt to, do dự sau một lát rồi hung hăng gật đầu, cứ như vậy đi theo hai thần vệ giáp sắt kia chạy tới Dược Viên.

Dọc theo con đường này, có thể nói Sở Linh Nhi thuận buồm xuôi gió, không có chút nguy hiểm đáng nói nào. Càng là như thế, nàng lại càng khẳng định hai thần vệ này chính là Thủ Hộ Giả trong bí cảnh này, mà nàng chính là kẻ tiến vào bí cảnh gặp may mắn nhất. Có điều, lúc này hai thiết giáp đang dẫn đường lại đang oán trách nhau suốt cả đoạn đường dài.

"Cho nàng ta Giao nhãn thì chúng ta quá lỗ vốn rồi."

"Còn cách nào đâu? Ai bảo tu vi nàng quá thấp, chúng ta lại không đợi được tới lúc nàng ta lên cảnh giới Hư Đan. Nếu không cho nàng thứ nào tốt một chút, đến chỗ kia làm sao nàng tự bảo vệ mình được?"

"Vậy cũng không cần phải cho nàng Giao nhãn a, đó là Giao nhãn thật sự đấy, tùy tiện cho nàng vài kiện pháp bảo nào chẳng được?"

"Nàng ta mới Trúc Cơ? Sử dụng được pháp bảo sao?"

"Điều này cũng đúng, Ài... Chút ít tu vi như vậy, chẳng phải là đi chịu chết sao..."

Sở Linh Nhi không hề phát hiện hai người kia đang truyền âm, vẫn rất vui vẻ theo sát thần vệ, tay vuốt vuốt Giao nhãn đầy vô ưu vô lự.

Mà nơi rừng rậm đầy những thân cây mọc ngược...

Có hai bóng người từ bìa rừng lướt đi, Từ Ngôn dừng bước, Khâu Hàn Lễ đứng ở bên cạnh hắn.

Trước mặt hai người là một khu vực trống trải như một thung lũng cực lớn. Rìa thung lũng là vùng đất cát chuyển động, không ngừng chảy xuống phía sâu bên trong thung lũng. Từ xa nhìn lại như thể đó là một vòng xoáy khổng lồ trong trong sa mạc.

"Cát chảy, thung lũng, là Dược Viên."

Nhìn thấy thung lũng này, ánh mắt Khâu Hàn Lễ sáng ngời, vội vàng nói: "Chúng ta đến nơi rồi!"

Dứt lời, Khâu Hàn Lễ đang định cất bước đi trước thì đã bị Từ Ngôn đưa tay ngăn lại.

Không đến nửa ngày đã đã tìm được Dược Viên, tính ra tốc độ của hai người như vậy không hề chậm. Có điều dù Dược Viên đã gần ngay trước mắt, sắc mặt Từ Ngôn cũng không quá tốt.

"Chỉ còn lại có nửa ngày thôi, cửa ra còn chưa xuất hiện. Nếu tiến vào Dược Viên rồi, có chắc sẽ tìm thấy đường ra chứ?"

Bí cảnh không chỉ có lối vào, mà còn có cửa ra. Vào buổi trưa ngày thứ ba ở Ma La động, cửa ra sẽ xuất hiện ngay giữa bí cảnh. Một khi cửa ra xuất hiện, toàn bộ tu hành giả cảnh giới Hư Đan đều có thể cảm giác được khí tức kia, cũng có thể men theo đó mà rời khỏi bí cảnh, trở về Ma La động.

Từ Ngôn lo lắng là cửa ra chậm chạp không hiện, hơn nữa càng đến gần Dược Viên thì hắn lại càng có một loại cảm giác cổ quái nói không nên lời. Như thể thung lũng kia là một cái miệng lớn dính đầy máu, muốn cắn nuốt sạch sẽ cả mình.

"Không có đâu, chỉ cần cửa ra xuất hiện, dù có trong Dược Viên cũng sẽ cảm giác được, điểm này ngươi cứ yên tâm đi."

Khâu Hàn Lễ nhìn ra Từ Ngôn đang lo lắng đường lui, bèn nói: "Chỉ cần rời khỏi Dược Viên trước hai canh giờ, với thân thủ của chúng ta dư sức rời khỏi bí cảnh. Trở lại Ma La động còn đơn giản hơn nhiều. Lão phu chạy từ trong sườn đồi ra Ma La động mất khoảng một canh giờ, chắc hẳn tốc độ của ngươi còn nhanh hơn."

Có Khâu Hàn Lễ cam đoan, Từ Ngôn mới yên tâm vài phần. Chẳng qua chút ít kiêng kị cổ quái trong lòng hắn vẫn mãi không tiêu tán đi.

Thời gian không còn nhiều, Khâu Hàn Lễ không nói nhiều nữa mà dẫm lên đám cát bên rìa thung lũng, tuột người đi xuống.

Từ Ngôn cũng không nghĩ nữa, theo sát Khâu Hàn Lễ nhảy vào thung lũng, nhanh chóng rơi xuống bên trong.

Tiếng gió bên tai hắn gào thét. Càng xâm nhập vào trong thung lũng này, càng cảm nhận được một khí tức lạnh như băng, tạo thành một vòi rồng quấn lấy đá vụn đất cát bên rìa thung lũng vào bên trong.

Dù gió có lạnh thì tu vi Hư Đan vẫn ngăn cản được. Trong quá trình trượt xuống, Từ Ngôn bèn thúc giục linh khí, hình thành tầng một phòng ngự quanh người mình.

Ngay lúc sắp tiếp đến mặt đất, Từ Ngôn lại phát hiện có ánh mắt đang nhìn mình. Hắn quay đầu nhìn lại.

Đập vào mắt hăn là hình ảnh nữ hài bằng gỗ đang lẻ loi trơ trọi ngồi cạnh rìa thung lũng.

Nhìn thấy Từ Ngôn trông lại, nàng không có bỏ chạy mà mở to đôi mắt đờ đẫn, nhẹ nhàng lắc đầu với Từ Ngôn.

Không nên đi...

Ngay lúc bóng dáng Từ Ngôn chuẩn bị chui vào một mảnh không gian kỳ dị, biến mất trong thung lũng, dường như hắn nghe loáng thoáng thấy giọng nói của nữ hài bằng gỗ kia.

Giọng nói linh hoạt kỳ ảo không chút tình cảm dao động nào, như thể tiếng lẩm bẩm từ tử vực truyền tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.