Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 602: Mục đích ở đâu?



Dịch: Hoangtruc

Biên: Spring_bird

Rào rào...

Nơi đáy thâm cốc, dưới tán cổ thụ, cái thân hình bị cắt đứt ngang cổ của Vương Bát Chỉ trở nên ảm đạm rồi vỡ vụn ra như bọt nước.

Khương Đại Xuyên tận mắt nhìn dị tượng này, toàn thân chấn động, lại có một lời truyền âm lọt vào tai. Gã quét mắt nhìn thiết giáp đang ngăn cản quái ngư Đại yêu rồi cứ vậy nhảy vào cánh cổng ánh sáng, biến mất vào sâu trong sơn cốc như Từ Ngôn.

Ngoại trừ Từ Ngôn và Sở Linh Nhi ra, Khương Đại Xuyên chính là người thứ ba đi vào cánh cổng ánh sáng này,

Các Trưởng lão Kim Tiền tông và Thiên Quỷ tông đã sớm chạy thoát khỏi nơi này, chỉ còn lại hai bộ thiết giáp đen kịt đứng đó. Rồi một luồng khí tức khủng bố vượt qua cả Đại yêu bắt đầu tràn ngập trong sơn cốc.

Dưới khí tức kinh người này, Đại yêu Bạch Chưởng viên không ngừng lui về phía sau, nhảy lên thạch bích, ánh mắt hoảng sợ rồi chui vào một động quật. Còn về phần Đại yêu quái ngư kia cũng tương tự, nhanh chóng lui về trong hốc cây.

Hai con Đại yêu hoảng sợ bỏ chạy, đám vượn yêu và quái ngư cũng nhao nhao đi theo. Con nào ở trong sơn động thì trở vào sơn động, con nào trong hốc cây thì chui lại vào hốc cây. Chỉ trong vài hơi thở, đáy cốc đầy rẫy Yêu thú trở nên trống trải.

Chỉ có hai bộ thiết giáp đứng sóng vai cạnh cánh cửa ánh sáng thứ hai đang chậm rãi khép kín lại.

"Ngươi tào lao, chết hai lần." Thiết giáp bên trái truyền đến tiếng nói nhỏ.

"Không sao, hắn đã tiến vào rồi." Thiết giáp phía bên phải chậm rãi lên tiếng.

"Linh Lung quả bị hắn hái mất rồi, nếu hắn chết trong đó, chúng ta coi như càng thêm tổn thất."

"Coi như đền bù tổn thất đi. Dù không mở ra được cấm chế cuối cùng thì Linh Lung quả cũng có thể giúp hắn sống sót thêm vài năm."

"Ngươi quả thật rất xem trọng hắn à, những năm này chúng ta giúp hắn không ít, không nợ gì hắn."

"Đúng vậy a, sau lần này, hắn cũng không nợ chúng ta. Hắn rất đặc biệt, nếu không có hạo kiếp buông xuống, quả thật ta cũng muốn truyền cho hắn một thân bản lĩnh."

"Trên người hắn mang theo một loại khí tức đến ta và ngươi còn nhìn không thấu. Quả thật rất đặc biệt. Có lẽ hắn đặc biệt hơn những người khác, có thể đảm bảo điều chúng ta mong chờ thành sự thật..."

Rào rào.

Mưa rơi xuống, sơn cốc khô ráo trong nháy mắt đã trở nên lầy lội, hai bộ thiết giáp cứ lẳng lặng đứng trong mưa, không mở miệng nói chuyện, không rõ là đang chờ đợi thứ gì.

Vèo! Vèo! Vèo!

Một vài bóng người mơ hồ từ từ trên trời giáng xuống, cứ tự nhiên theo mưa to như trút nước mà đáp xuống.

"Thiên Bắc..."

Trong màn mưa, một thiết giáp vang lên tiếng thì thào. Phía sau sơn cốc cũng bị mưa to che phủ cả.

...

Ào, rào rào!!!

Từ Ngôn xuyên qua một tầng ánh sáng kỳ dị, xuất hiện ngay giữa dòng nước chảy xiết. Cũng may hắn đã sớm thúc giục linh khí bao quanh, nên không nhất định phải hớp mấy ngụm nước sông lạnh buốt này rồi.

Ánh mắt hắn nhìn chăm chăm, rồi kinh ngạc quay đầu nhìn lại.

Sau lưng, vốn Sở Linh Nhi đã bị hắn nắm chặt lại biến mất không rõ tung tích.

Là nơi nào đây?

Hắn không kịp nghĩ nhiều, đã có một dòng nước ngầm vọt tới lôi tọt hắn xuống đáy sông.

Hắn vất vả lắm mới ổn định lại thân mình, rồi đưa mắt nhìn bốn phía. Chung quanh tất cả đều là nước, nhìn không thấu phần cuối, như thể vô biên vô hạn, như bản thân đang ở giữa đại dương mênh mông.

"Sở Linh Nhi!"

Hắn kêu to, bất đắc dĩ phát hiện tiếng kêu chỉ có thể tự nghe được, căn bản không thể truyền đi xa.

"Vương Bát Chỉ, Mập Cửu!"

Sắc mặt Từ Ngôn đã không còn tươi tỉnh mà chuyển sang âm trầm như nước, lẩm bẩm: "Hai tên hỗn đản các ngươi, rõ ràng gạt ta nhiều năm như vậy. Rốt cuộc các ngươi là ai?"

Tất cả nỗi niềm bi ý khi nhìn thấy Vương Bát Chỉ bỏ mình trong sơn cốc nay chỉ còn đầy nộ khí. Bởi Từ Ngôn rõ ràng nhìn thấy Vương Bát Chỉ bị cắn chết rồi, không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy Vương Bát Chỉ bị cắn chết lần thứ hai!

Từ Ngôn thầm mắng một tiếng, bình ổn lại tinh thần.

Nơi đây rõ ràng không phải là cửa ra vào của bí cảnh mà là đáy sông. Hơn nữa dòng nước nơi này chảy xiết, chỉ có nơi đáy sông là coi như ổn định. Chắc hẳn càng lên cao, nước chảy càng nhanh hơn nhiều.

"Sông..?"

Đột nhiên trong lòng Từ Ngôn trầm xuống, lẩm bẩm: "Chẳng lẽ nơi này là Thông Thiên hà... Thiên Hà vịnh!"

Nhớ tới chuyện sư huynh nhiều lần khuyên bảo về Thiên Hà vịnh, sắc mặt Từ Ngôn càng thêm trắng bệch.

Hắn cẩn thận nhớ lại, dần dần phát hiện ra vài điều bất thường.

Đỉnh vào của Tề Mi sơn có thể thông tới Ma La động. Mê cung như động quật kia thông tới phần cuối cùng là Âm Phong hạp. Đoạn đường này không có nhiều nguy hiểm gì cả, chỉ có hai con Yêu linh Bạch Chưởng viên hẳn là mới chạy ra khỏi bí cảnh nên nghỉ lại tại Ma La động.

Âm Phong hạp càng đầy nghi vấn. Lúc ấy hắn không phát hiện ra điều gì, nhưng lúc này Từ Ngôn mới giật mình. Đám mây xanh lục trôi lơ lửng trên không Âm Phong hạp căn bản chính là nước sông, mà khe núi cực lớn kia không là khe núi thật, mà là một nhánh của Thông Thiên hà mới đúng.

Có người dùng lực lượng kinh khủng nhấc nước sông lên cao, biến lòng sông cực lớn trở thành một cái khe núi.

Trách không được hai bên khe núi đầy những cỏ xỉ rêu, phần cuối còn có mưa to lạnh như băng, không trách còn đào được vỏ sò cực lớn bên trong khe núi.

Ma La động chỉ là ngụy trang, che đậy ánh mắt người khác. Một khi đến phần cuối, sẽ xuất hiện tử địa chân chính.

Trong lòng Từ Ngôn lạnh toát, chợt cảm nhận được một sự run rẩy không rõ nguyên do.

Không phải sợ hãi khi thân hãm sâu tuyệt địa, mà là công sức có thể lớn bố trí ra thế cục lớn đến vậy của người kia!

"Vương Khải, Hà Điền..."

Thầm lầm bầm cái tên thật của Vương Bát Chỉ và Mập Cửu, hai mắt của Từ Ngôn khẽ giật giật.

Chẳng lẽ hai gia hỏa thần bí kia, một kẻ là Thái Thượng trưởng lão Kim Tiền tông, kẻ kia là Thái Thượng trưởng lão Thiên Quỷ tông?

Nảy ra suy đoán kinh người này khiến Từ Ngôn cảm thấy có chút khó tin, thế nhưng nghĩ tới Thái Thượng trưởng lão chỉ một câu thu hắn làm môn hạ, lại chưa từng hiện ra chân thân khiến Từ Ngôn càng cảm thấy Vương Bát Chỉ khả nghi.

Dùng thủ đoạn thông thiên triệt địa bố trí cửa thoát hiểm tại Ma La động, lại kết nối Ma La động với Thiên Hà vịnh lại với nhau. Chẳng lẽ hai cường giả tối cao của hai đại tông môn một mực dự định lừa người đi vào Thiên Hà vịnh?

Nhớ tới sư huynh bị người ta lừa tới Thiên Hà vịnh, cửu tử nhất sinh mới đi ra được, Từ Ngôn không khỏi toát cả mồ hôi lạnh.

"Đến cùng thì trong Thiên Hà vịnh có thứ gì khiến bọn họ không ngại tống người đi vào? Mục đích của bọn hắn là gì đây?"

Từ Ngôn nghi hoặc lẩm bẩm, thế nhưng căn bản hắn không thể có được đáp án. Sau một lúc trầm ngâm, hắn quyết định tìm kiếm đường ra.

Hắn dùng Linh lực hộ thể phóng lên phía trên đỉnh đầu, không lâu sau đó bị mạch nước ngầm chảy xiết cuốn ngược trở về. Đi lên không được, nói rõ không cách nào rời khỏi con sông từ phía trên được, Từ Ngôn đành thăm dò hai bên hai bên trái phải. Cuối cùng phát hiện mình bị kẹp trong một trong lòng sông vô cùng rộng lớn.

Nhìn trước sau đều chỉ toàn nước là nước, Từ Ngôn cắn răng một cái, cất bước đi về phía trước.

Đi vào đáy sông với Từ Ngôn thế này, còn có cả Khương Đại Xuyên một thân sát khí.

Gã dùng tu vi Hư Đan đỉnh phong đẩy nước sông ra, bước chân trầm ổn, trong tay cầm theo hắc kiếm từng bước một đi về phía xa.

Ngoại trừ Từ Ngôn và Khương Đại Xuyên, lúc này Sở Linh Nhi cũng bị hãm sâu trong đáy sông quái dị này.

Vị tiểu công chúa này không có thực lực Hư Đan, không cách nào dùng Linh lực hộ thân tránh khỏi dòng nước chảy xiết. Có điều mới xuất hiện ở đáy sông, dòng nước chảy đến bên người Sở Linh Nhi lập tức bị một khí tức kỳ dị tách ra.

Khí tức xua tán nước sông kia là do Giao nhãn trong tay tiểu công chúa tản ra. Giao nhãn với đồng tử dựng đứng không ngừng lập lòe. Nhờ có dị bảo này mà Sở Linh Nhi mới sống sót được nơi đáy sông. Nếu không với tu vi Trúc Cơ của nàng, không bị chết đuối cũng sẽ bị cuốn đến nơi hẻo lánh nào đó dưới đáy sông.

Bởi vì tu vi Trúc Cơ căn bản không thể nào hành tẩu dưới đáy sông được.

Đáy nước kì dị, mạch nước ngầm chảy xiết, nếu như nhìn từ trên cao xuống, có thể nhìn thấy con sông vòng vèo, trên mặt sông là tầng băng không rõ dày mỏng thế nào.

Sau nhiều năm, Thiên Hà vịnh chín khúc mười tám ngoặt, thông thẳng đến tử địa lại đón tiếp thêm một nhóm người thăm dò nó nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.