Từ Ngôn lại một lần nữa nhảy vào màn sáng, lúc xuất hiện thì đã ở trong một không gian kỳ dị.
Chung quanh là ánh sáng chập chờn bất định, không phân rõ trước sau, không nhìn ra trái phải, càng không thể nào nhìn thấy cửa ra.
Bước chân hắn khẽ động, cẩn thận nhích từng bước đi trong thế giới kỳ dị này.
Cũng may là sau lưng hắn không còn miệng thú cực lớn nữa, cho nên dù không biết nơi này là đâu nhưng hắn cũng yên tâm vài phần.
Tiếng nước chảy ào ào bên tai không dứt.
Hắn không nhìn thấy nước, chỉ có thể nghe được thanh âm. Hắn dựa vào cảm giác mò mẫm bước đi một lúc, trước mắt chợt xuất hiện vầng sáng chói mắt như thể là một cánh cổng lớn được mở toang.
Ánh sáng chớp lóe, Từ Ngôn đã ra khỏi không gian kì dị kia, xuất hiện ở một sơn động như thể hang đá sâu dưới lòng đất.
Dưới chân hắn có một dòng suối uốn lượn chảy đi, chung quanh là vách đá chặn đường. Nơi Từ Ngôn xuất hiện là một chỗ cao, thế nhưng dòng suối kia lại chảy ngược từ sâu trong động quật đi ra ngoài.
Sau lưng hắn không có đường, chỉ có màn sáng lúc sáng lúc tối. Hắn thử quay trở lại không gian kỳ dị lúc trước. Có điều hắn chỉ vừa đưa tay chạm vào màn sáng thì đã bị một lực lượng kinh khủng phản chấn ngược lên cánh tay.
Bịch một tiếng.
Từ Ngôn té lăn xuống mấy trượng, mắt sợ hãi nhìn vào màn sáng sáng tối luân chuyển, trong đó lập loè đầy những dấu vết quái dị.
"Cấm chế..!"
Cấm chế mạnh đến mức đến tu vi Hư Đan cũng không thể đụng vào được. Đường lui bị chặn kín, Từ Ngôn đành phải đứng dậy đi dọc theo con suối vào sâu bên trong.
Thời gian dần trôi qua, Từ Ngôn phát hiện lực lượng không hiểu kia vẫn còn trên trên thạch bích chung quanh, có dùng Thanh Lân đao cũng khó mà chém ra được một lỗ thủng.
Tuyệt địa chân chính!
Từ Ngôn mang theo ánh mắt lạnh như băng đi dọc theo con đường này, đồng thời bình ổn lại tâm tình, hành xử không hoảng loạn mới duy trì được suy nghĩ tỉnh táo. Thật ra, ở những hiểm địa kỳ dị này, tâm tình phập phồng dao động cũng chỉ khiến tình cảnh của mình càng thêm không xong mà thôi.
Đi sâu vào trong, Từ Ngôn còn nhìn thấy có rễ cây bên trong dòng suối nhỏ.
Hắn dừng lại cẩn thận xem xét.
Rễ cây thì đúng là rễ cây, hơn nữa lại chỉ có rễ cây, không nhìn thấy thân cây ở đâu cả.
"Rễ cây?"
Từ Ngôn ngồi xổm bên dòng suối nhỏ, hàng mày cau lại nói nhỏ: "Trong Thông Thiên hà còn có đại thụ sao?"
Bản thân hắn đang một mình ở trong bí cảnh, nghi hoặc này đã định là không thể giải đáp. Hắn lầm bầm như vậy, ở chỗ sâu trong sơn động cũng truyền ra tiếng vọng...
Trong Thông Thiên hà còn có đại thụ sao?
... Còn có đại thụ sao?
...Đại thụ sao?
Động quật yên tĩnh lại có biến hoá kỳ lạ, từng loạt tiếng vọng đứt quãng nghe như thể quỷ ngữ.
Bên dòng suối, Từ Ngôn nặng nề đứng dậy, tiếp tục đi dọc theo con suối vào sâu bên trong nữa. Hắn cũng không phát hiện, từ lúc hắn đứng lên bên dòng suối thì bóng hắn phản chiếu dưới con suối chợt động đậy, có điều vẫn là cái bóng phản chiếu như thế.
Ào ào ào
Nước suối xuất hiện từng gợn sóng, dần dần đánh tan cái bóng kia. Người đã đi xa, mà bóng dáng của Từ Ngôn lại bị tan ra thành từng mảnh nhỏ, còn nở nụ cười nhe răng đầy quỷ dị.
"Cái nơi quái quỷ gì vậy?"
Ánh sáng nơi mắt trái hắn lưu chuyển, mắt phải phủ kín tia sáng trắng. Từ Ngôn đứng trong động quật tương đối rộng lớn tức giận mắng chửi.
Soạt.
Một ngọn lửa chợt xuất hiện trong bàn tay hắn, thắp lên một bó đuốc.
Động quật đen kịt, dù mắt trái của Từ Ngôn có năng lực nhìn ban đêm không có gì đáng ngại nhưng chung quanh vẫn có vài thứ cần có ánh sáng mới có thể xem xét cẩn thận được.
Trong túi trữ vật chứa cả một tiệm tạp hóa của hắn không chỉ có bó đuốc, mà còn có gạo và mì, nồi niêu đầy đủ. Lúc này bó đuốc sáng lên, lập tức chiếu sáng lên một bộ xương khô ngồi tựa nơi vách đá.
Tư thế bộ xương hơi quái dị. Đó là bộ dáng khoanh chân ngồi, chẳng qua thân thể lại ngả ra sau như dựa lên vách đá. Chắc hẳn lúc bộ hài cốt này chưa chết là đang ngồi xếp bằng bất động, mãi đến huyết nhục hư thối thì bộ xương khô mới ngả vào vách đá phía sau.
"Bạch cốt Tọa hóa?"
Thì thầm một câu, Từ Ngôn nhíu chặt hàng mày, ngồi xổm xuống cạnh bộ xương khô.
Trong động quật xuất hiện một bộ xương khô cũng không có gì khó hiểu. Có điều xương khô này có màu xanh sẫm quái dị như thể hài cốt bị rêu xanh phủ đầy phía trên, thế nhưng nhìn kỹ lại không thấy có chút vết tích của rêu. Màu xanh lá cây kia như thể màu sắc vốn có của xương khô.
"Độc..."
Mắt trái hắn có thể nhìn ra trên xương khô vẫn còn tản ra một loại khí tức yếu ớt như thể ngọn lửa ma trơi đang cháy. Từ Ngôn có thể nhìn ra đó là khí tức bị kịch độc ăn mòn còn sót lại.
Bạch cốt nhìn như tọa hóa, trên thực tế lại là bị độc giết. Điểm này lại khiến Từ Ngôn kinh hãi.
Hắn hếch mũi ngửi ngửi, trong không khí không có mùi vị đặc thù nào, nói rõ độc lực lưu lại trên thi cốt không lan tràn ra ngoài, có lẽ không đụng tới sẽ không sao.
Hả?
Từ Ngôn nhướng mày, phát hiện ra một thứ kỳ quái.
Vị trí thiên linh cái trên đỉnh đầu xương khô có dấu vết rạn nứt như thể bộ hài cốt bị người khác đánh một chưởng lên đỉnh đầu, do đó mà khí tuyệt bỏ mình.
Xương khô đang khoanh chân ngồi, kịch độc đầy người, không nên chết dưới bàn tay người khác mới đúng.
Hắn cẩn thận xem xét một phen, cuối cùng xác nhận đỉnh đầu đối phương xuất hiện vết rách không phải do ngoại lực tác động mà là bị nổ tung từ bên trong.
Vị trí thiên linh cái trên đỉnh đầu chính là Tử Phủ. Hẳn là một viên Hư Đan vô cùng suy yếu bạo liệt, do đó tạo thành vết nứt trên đầu lâu.
Xương khô kia tự sát chết...
Trong mắt Từ Ngôn hiện lên tia nghi hoặc. Hắn không khỏi tưởng tượng xem đến cùng thì xương khô năm đó gặp phải thứ gì? Chẳng lẽ là bị độc lực đáng sợ này giày vò đến sắp chết, cuối cùng tự vẫn ở đây?
Từ Ngôn ngồi xổm bên cạnh thi cốt, suy tư một lúc lâu, chợt cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Hành trình Ma La động ba ngày liền, nhiều lần tao ngộ hiểm cảnh, không nói đến chuyện hắn mệt mỏi không ít, mà chuyện khát nước cũng là bình thường.
Vừa hay có dòng suối nhỏ cách đó không xa, nước suối mát lạnh, ngoại trừ thỉnh thoảng có đoạn rẽ cây từ bên ngoài đâm vào suối thì không có lấy con cá nhỏ nào cả.
Từ Ngôn đi vài bước đến cạnh suối, chuẩn bị đưa tay vọc một ngụm nước.
Cánh tay vừa mới đưa ra, chưa kịp tiếp xúc với nước suối thì đã khựng lại tại chỗ.
Không có cá...
Nghĩ lại cả một hành trình men dọc suối lúc này, dù có đã hơn nửa ngày nhưng quả thật trong con dòng suối nhỏ này không có lấy một con cá xuất hiện qua.
Hắn trừng mắt trái lên, một lúc lâu sau, ánh mắt hắn đã trở nên chấn kinh.
Trong mắt trái của hắn, nước suối còn có một loại khí tức màu xanh lá cây mơ hồ. Khí tức này sáp nhập vào trong nước, nhìn bề ngoài căn bản không phát hiện ra có gì khác. Thậm chí nếu không đứng sát đó thì mắt trái của Từ Ngôn cũng không thể phát giác ra được.
Trong nước có độc!
Hắn lùi lại hai bước, trên trán chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh.
Nếu không phải sớm phát hiện ra nước suối quái dị, chỉ cần uống vào mấy ngụm, chẳng phải hắn cũng biến thành một bộ xương khô khác rồi sao? Và rồi cứ thế làm bạn với bộ xương trắng trong cổ động kia.
Hắn bèn vỗ vỗ túi trữ vật, lấy một bình Linh tửu ra ừng ực mấy ngụm. Sau đó hắn ợ ra một hơi dài, tinh thần phấn chấn hơn nhiều.
Tuy rằng trong túi trữ vật của hắn không có nước, thế nhưng còn mấy vò Linh tửu, dư sức giải khát.
Từ Ngôn bèn rời khỏi mép nước, lại tiến đến cạnh xương khô, giơ đuốc lên bắt đầu tìm kiếm chung quanh xương khô.
Hắn muốn tìm xem chung quanh còn có manh mối nào hay không, xem xem bộ xương này đã chết bao lâu rồi. Nếu có thể phát hiện chút ít những chuyện bộ xương này đã trải qua thì có lẽ cũng có vài phần tác dụng với tình cảnh lúc này.
Không bao lâu, Từ Ngôn cũng phát hiện một ít manh mối trên vách đá phía sau lưng xương khô.
Trên vách đá có có khắc một loạt chữ nhỏ, càng về sau càng mờ đi, xem ra là viết rất gấp gáp, hoặc có lẽ lúc viết những chữ viết này y đang hết sức thống khổ.
Vừa nhận diện chữ viết, Từ Ngôn vừa nhẹ giọng đọc lên: "Tán tu Hư Đan Trương Thiên Tịch..."