Cấm chế quỷ dị thỉnh thoảng vẫn có bong bóng nổi lên, chỉ có điều sẽ không vỡ tan.
Quan sát cả buổi, không nhìn ra phía sau cấm chế có quái vật gì ẩn nấp, thấp giọng thấp giọng trầm ngâm: "Chắc chắn không phải thứ tốt lành, không thể ở đây lâu được..."
Từ Ngôn đi ra xa khỏi cấm chế, đi một vòng động quật, không hề phát hiện gì cả.
Nữ hài gỗ vẫn đi theo phía sau hắn như bóng với hình, cũng không nói gì, ngoại trừ có tiếng bước chân thì không khác quỷ hồn là mấy.
"Ta không phải mặt trăng a!"
Từ Ngôn quay phắt lại, hung dữ nói, bộ dáng nhe răng trợn mắt nhìn qua đầy dọa người. Chẳng qua nữ hài bằng gỗ không chút biểu tình, nhìn không ra nửa phần e ngại.
Hắn bất đắc dĩ thở dài, đi vào một ngóc ngách nơi động quật, tế Trường Phong kiếm ra chém về phía vách đá.
Nếu như không có đường, vậy thì đào một con đường vậy. Dù sao hắn không phải chưa từng đào móc qua.
Choang..!
Một tràng tia lửa tung tóe, bức tường đá nhìn rất bình thường, bị Trường Phong kiếm bổ trúng lại chỉ tạo thành một vết cắt mờ mờ, thậm chí không có lấy một vết nứt vỡ.
Lúc nãy hắn đã thử chém vào bức tường này một lần, cho nên không quá mức kinh ngạc. Hắn lại thay đổi vài địa điểm, cùng móc Trường Phong kiếm và Thanh Lân đao chém vào. Tất cả đều không ngoại lệ, hơn mười chỗ trên bức tường đá đều cứng rắn như sắt thép, đến một kích toàn lực của Hư Đan cũng không thể đánh vỡ được.
Phiền toái đây...
Đào không ra đường, chẳng phải là bị nhốt chết?
Khiếp sợ trong lòng không ngăn cản được quyết tâm chạy trốn của Từ Ngôn, nếu không chém vỡ tường đá, thì đào bên dưới.
Hắn phi thân lên, ngón tay khép lại bấm bí quyết.
"Đi!"
Miệng hắn quát khẽ một chữ, Thanh Lân đao lưu chuyển ánh sáng phóng xuống mặt đất.
Ầm ầm!!!
Một kích toàn lực của Từ Ngôn mang theo tất cả tức giận, không chỉ có tức giận muôn phần vì bị vây khốn nơi đây mà còn cả hận ý vì bị Vương Bát Chỉ và Mập Cửu tính toán nhiều năm như vậy.
Sau một kích đó, động quật dường như bị lắc lư một cái. Vốn tưởng rằng một kích mạnh mẽ như thế có thể mở ra một cái hố lớn, không nhờ đến khi nhấc Thanh Lân đao lên cao thì Từ Ngôn đã phải trợn tròn mắt.
Trên mặt đất không có cái hố nào, đến vết nứt cũng không có.
Thanh Lân đao chỉ có thể để lại một dấu vết bàng bạc trên mặt đất, như thể mặt đất còn chắc chắn hơn vài phần so với tường đá nữa.
Không chỉ có hao phí khí lực, mà khi Từ Ngôn thu Thanh Lân đao lại còn lập tức hít vào một hơi lạnh.
Mặt đất không có khe hở, trên thân đao lại xuất hiện một vết nứt rất nhỏ. Pháp khí cực phẩm bị lực lượng phản chấn tạo thành một vết nứt!
Từ Ngôn đau lòng như thể rỉ máu, rất muốn ngẩng đầu nhìn trời mắng chửi một phen. Thế nhưng hắn lại bị tức giận đến không thể thốt nên lời.
Một khi pháp khí cực phẩm bị hao tổn, cấp bậc sẽ rớt xuống. Chỉ cần hắn chém xuống mặt đất vài lần nữa, chắc chắn Thanh Lân đao cực phẩm phải biến thành thượng phẩm.
Từ Ngôn phiền muộn thu bảo đao lại, ngửa mặt lên trời thở dài.
"Ngươi vào đây bằng cách nào?"
Chợt nhớ tới lúc trước Mộc Linh là xuất hiện ở trong bí cảnh, Từ Ngôn bèn mở miệng hỏi.
"Cây..."
Nữ hài bằng gỗ rốt cuộc cũng thốt ra được một chữ cây, nghe xong Từ Ngôn càng thêm khó hiểu.
"Cây?” Từ Ngôn nghi ngờ nhìn chằm chằm vào đối phương.
Nữ hài bằng gỗ chỉ chỉ đoạn rễ cây hở ra trên dòng suối nước, rồi chỉ chỉ chính mình, không nói gì mà ngây ngốc cố giải thích lai lịch của mình.
Mộc Linh có lẽ trốn vào trong rễ cây, nương theo rễ cây mà đến những địa phương khác nhau.
Hai mắt Từ Ngôn tỏa sáng, cầm theo trường đao đi tới gần đoạn rễ cây, không nói lời nào vung mạnh đao chém xuống. Thế nhưng đao rơi xuống rồi, hắn lại đau lòng thêm lần nữa.
Cũng như tường đá nơi động quật, rễ cây cũng bị cấm chế bao bọc lấy vô cùng cứng rắn, so ra không kém với mặt đất hay tượng đá bao nhiêu. Không rõ cây này là gì, thế nhưng lại không chém dứt được, linh khí trên pháp khí cực phẩm lại hao mờ đi rất nhiều.
"Ngươi... Ngươi là theo đoạn rễ này đến hay sao?” Từ Ngôn ngạc nhiên hỏi thăm: "Rễ cây này dài bao nhiêu? Kéo dài từ bí cảnh đến nơi này?"
Từ Ngôn gặp qua không ít cổ thụ, thậm chí còn nhìn thấy cổ thụ đến mười tráng hán vòng tay ôm không xuể thế nhưng cổ thụ có lớn gấp mấy lần gốc cây đó cũng không thể có đoạn rễ nào dài tới vài dặm thế này được.
"Đừng nói với ta là bản thể này là của một gốc cổ thụ vô cùng khổng lồ, chỉ đoạn rễ cây đã dài hơn mười dặm chứ?” Từ Ngôn quệt quệt khóe môi, nói.
Nữ hài gỗ lắc đầu, dùng sức mở rộng ra hai cánh tay.
Phát hiện mình khoa tay múa chân cũng không quá dài được, nàng bèn nghiêng đầu nghĩ ngợi, rồi vội vã chạy ra xa xa, sau đó lại chạy tới phía bên kia động quật.
Nhìn nữ hài bằng gỗ cổ quái chạy tới chạy lui, Từ Ngôn ca thán một tiếng rồi nói: "thôi dừng lại, ta đã rõ ngươi nghĩ gì rồi. Ngươi nói bản thể một gốc cây này là cự mộc có phạm vi hơn mấy trăm ngàn dặm, bóng cây có thể che bầu trời, rễ cây kéo dài ngàn dặm, đúng không?"
Nữ hài vừa chạy ngang trước mặt Từ Ngôn dừng két lại, chăm chú gật gật đầu.
"Lừa thần gạt quỷ...!” Từ Ngôn đột ngột quát lớn: "Trên đời này làm sao có gốc cây như vậy?"
Thân cây to ngàn dặm, rễ cây dài vạn dặm trường chẳng qua Từ Ngôn chỉ thuận miệng nói mà thôi. Hắn từng đọc qua rất nhiều sách vở giới thiệu về giới tu hành, trong đó ghi chép rất nhiều loại cây cối, chẳng qua có lớn lắm cũng chỉ hơn mười trượng đã đủ kinh người lắm rồi. Với trí tưởng tượng của Từ Ngôn, hắn cũng không nghĩ ra thế gian này có được cự mộc to lớn ngàn dặm như vậy.
Nữ hài bằng gỗ đang gật gật đầu chợt ngốc chát, bộ dáng như có chút ủy khuất.
Mắt nhìn Mộc Linh trước mặt, Từ Ngôn quyết định không để ý người gỗ đần độn này nữa. Chợt lúc này, nơi cuối động quật truyền đến một tràng âm thanh lạ lẫm, như thể tiếng bong bóng vỡ tan ra.
Không hay!
Trong lòng Từ Ngôn trầm xuống, không nghĩ ngợi mà vội vàng phóng chạy ra phía sau. Vòi rồng từ trong cấm chế xuất hiện lúc trước đã suýt nữa đánh chết hắn, lúc này lại gào thét tiến tới.
Từ Ngôn đã nếm trải thiệt thòi một lần, sao có thể lại nhận lấy lại lần hai. Cho nên hắn chỉ có thể vội chạy trốn về phía sau, mong tận lực giảm thiểu áp lực khủng bố từ vòi rồng mang đến.
Thậm chí hắn còn không tiếc thi triển ra phong độn, một lát sau thân hình Từ Ngôn đã xuất hiện ở chỗ khác của động quật, mà vòi rồng cũng đã phô thiên cái địa tiến đến.
Từ Ngôn tế ra Thanh Lân đao và Trường Phong kiếm, toàn lực thúc giục hai kiện pháp khí ngăn cản, hơn nữa dù Thiên Phong giáp trên người tuy tổn hạn nhưng vẫn có thể phòng ngự được.
Vốn tưởng rằng vận dụng toàn lực, lại đứng cách đó rất thì có thể đỡ được quái phong kia, thế nhưng là vòi rồng vừa đến thì Từ Ngôn đã biết mình tính sai mất rồi.
Tuy rằng cách rất xa nhưng vòi rồng vẫn mang theo lực lượng mạnh mẽ đáng sợ như trước, không chỉ nhằm vào Từ Ngôn mà đến tường đá trên động quật và mặt đất đều bị bào mất một tầng bột đá thổi tới tấp đến Từ Ngôn. Hắn như gặp phải đại chùy vạn cân oanh kích, vừa tiếp xúc đã phun thẳng một ngụm máu tươi ra ngoài.
Từ Ngôn đành bất chấp trừng mắt trái lên, coi như vận dụng đến biện pháp cuối cùng.
Không đợi lưu quang trong mắt chuyển động, một bóng người nho nhỏ đã chắn trước người Từ Ngôn, nữ hài bằng gỗ như một thân cây thật sự bị vòi rồng xô đẩy nghiêng trái ngã phải, có điều nàng vẫn không ngã xuống.
Cọt kẹt, cọt kẹt... thân gỗ như thể đang bị thợ mộc vần vũ.
Từng mảnh gỗ vụn tung bay, trong động quật lóe lên vầng sáng huỳnh quang, âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt phập phồng bất định, chẳng rõ lúc nào thì bóng dáng nho nhỏ kia sẽ bị vòi rồng xé rách mất.
Theo vòi rồng tàn sát bừa bãi, bóng người như cây gỗ kia nhanh chóng teo tóp một vòng, mắt trên mặt đã không còn, miệng và mũi cũng hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại cái hình dáng giống với con người vẫn đang quật cường đứng trong gió, không né cũng không trốn, hai tay dang rộng càng lúc càng bị bào nhỏ lại nhưng vẫn dang ra thẳng tắp.
Cử động của nữ hài bằng gỗ đang đại biểu cho bảo vệ. Nàng bảo vệ tiểu tử lúc nãy còn có ý định thiêu hủy nàng.
Quật cường, lại đầy cố chấp.
Ánh mắt Từ Ngôn bắt đầu thay đổi. Hắn vẫn cho rằng nữ hài bằng gỗ này chỉ là Mộc Linh chất phác đần độn bằng gỗ, vẻn vẹn sinh ra một tia thần trí mà thôi. Nhưng lúc này hắn lại cảm nhận được nữ hài bằng gỗ này còn có trái tim nữa.
Nàng là vật sống, tuyệt không phải là một cây gỗ, càng không phải là tử vật!
Âm thanh cọt kẹt...t..tttt càng thêm dồn dập, toàn bộ gương mặt của nữ hài bằng gỗ bị vòi rồng bào mòn, thân thể sắp đứt gãy, nàng càng có thêm một loại tuyệt vọng không hiểu được. Nàng chỉ biết mình chỉ biết mình tiêu tán thành tro bụi.
Nhưng nàng không hối hận, bởi vì nàng cảm nhận được một cảm giác cảm giác thân thiết quen thuộc từ người thanh niên kia phía sau mình.
Nàng không có trái tim, cho nên lại càng để tâm đến cái cảm giác kỳ dị hiếm có này.
Để tâm đến mức dù cho thịt nát xương tan!
Bộp.
Một bàn tay thanh tú chộp lấy đầu vai nữ hài, mắt trái Từ Ngôn bạo khởi ánh sáng, một tay hắn chộp lấy nữ hài bằng gỗ sắp đứt gãy kéo ra sau lưng mình. Sau đó, một khí tức quỷ dị lưu chuyển trong mắt tràn lên đánh thẳng tới vòi rồng trước mặt.
“Ngươi đã đến rồi..."
Trong tối tăm, như thể có một giọng nói nhỏ lạnh lùng đến tận cùng vang vọng trong hư vô.
“Rốt cuộc... Ngươi đã tới..."
Sâu trong cấm chế màu đỏ tươi, trung tâm của Thông Thiên hà cuồng bạo, dưới đáy Tuyết Sơn đóng băng vạn dặm, có một cặp mắt màu đỏ tươi đầy kinh hỉ dần mở ra!