Sau mười ngày bị nhốt trong hiểm địa, Từ Ngôn đã luyện chế ra Võ Thần đạn. Sau đó hắn bắt đầu sống một cuộc sống đầy buồn tẻ.
Mỗi ngày lại có vòi rồng sẽ xuất hiện một lần, Từ Ngôn có rễ cây trú thân, lại có linh khí còn sót lại không nỡ để lãng phí nên hút cả vào mắt trái.
Hắn không dùng để tu hành tăng cảnh giới bản thân mà chỉ chuyên chú tu luyện phong độn.
Nếu như một lần ngàn trượng vẫn không thể độn ra được cự mộc thì Từ Ngôn chỉ còn một con đường trước mắt, đó là tu luyện phong độn tới cực hạn.
Lúc Từ Ngôn bắt đầu tu luyện phong độn thì ở trong động quật khác, ánh mắt Khương Đại Xuyên lạnh như băng đang cầm hắc kiếm chém xuống từng đạo kiếm khí đánh thẳng về phía cấm chế tạo thành từng cái lỗ thủng.
Gã tuân theo mệnh lệnh của sư bá, cố gắng phá vỡ tầng cấm chế cuối cùng này.
Từ Ngôn có thể phát hiện có thứ quái dị tồn tại trong cấm chế thì Khương Đại Xuyên cũng có thể nhìn ra một tia manh mối. Nhưng gã không có mắt trái như Từ Ngôn nên không cách nào thấy rõ trong cấm chế tồn tại thứ gì, chỉ có thể không ngừng phá hư cấm chế, định bụng bài trừ cấm chế để tìm cửa ra ngoài.
Cố gắng của Khương Đại Xuyên đã định trước là phí công vô ích. Dù cho gã cố chém vào thế nào thì cấm chế cũng chỉ vẻn vẹn xuất hiện một lỗ thủng rồi lập tức khép miệng lại.
Cũng may Khương Đại Xuyên có pháp bảo ngăn cản khi vòi rồng xuất hiện cho nên gã nhẹ nhõm hơn Từ Ngôn nhiều lắm. Dù vậy, sau hơn mười ngày phá cấm thì vị quỷ sứ đứng đầu này cũng bắt đầu bực bội rồi.
Một kiếm chém ra toàn lực, ánh đen lóe lên, trên cấm chế xuất hiện một lỗ thủng kéo dài rồi lại ngay tức khắc khép lại.
"Cái nơi quỷ quái gì vậy? Lão tử phá không vỡ cái cấm chế này!"
Khương Đại Xuyên nổi giận đùng đùng, cứ vậy bỏ qua chuyện phá cấm, bắt đầu tìm kiếm lối ra khác. Trong động quật chỗ gã cũng có một đoạn rễ cây cực lớn nằm giữa cấm chế và tường đá.
Với thời gian tu luyện của Khương Đại Xuyên thì phong độn với gã không tính là gì, thế nhưng sau khi gã thử độn vào trong rễ cây thì cũng chật vật đi vòng vèo trở về hệt như Từ Ngôn.
"Mấy ngàn trượng còn chưa đi tới phần cuối, quái thụ kiểu gì vậy?"
Mắng một câu, Khương Đại Xuyên không cam lòng lại vận dụng phong độn nhảy vào rễ cây. Sau khi hao hết lực lượng lại lập tức vận chuyển xuất quỷ nhập thần, độn đi hơn ba ngàn trượng vẫn không tới được phần cuối.
Quỷ sứ đứng đầu vòng trở lại động quật, mặt mày âm lãnh đáng sợ. Rốt cuộc Khương Đại Xuyên cũng xác nhận là mình đang bị khốn nơi tử địa này rồi.
"Bức ta dùng biến thứ sáu sao..."
Ánh mắt âm trầm của Khương Đại Xuyên lóe lên một cái rồi gã lắc đầu. Chỉ có cảnh giới Nguyên Anh mới nắm giữ được biến thứ sáu của Thiên Quỷ thất biến. Tuy gã có thể miễn cưỡng thi triển ra nhưng một khi vận dụng tất phải chịu cắn trả mạnh mẽ.
Nhớ tới cái giá phải trả khi thi triển biến thứ sáu Quỷ Đạo Bàn Thiên, dù Khương Đại Xuyên hung ác cỡ nào cũng không khỏi nặng nề.
Gã tạm thời từ bỏ tâm tư vận dụng pháp môn mạnh nhất, bắt đầu ở trong động quật suy tư về biện pháp khác.
Trong động quật thứ ba, Sở Linh Nhi lại trải qua mười ngày trong bóng đêm một cách vô thanh vô tức, quái dị ở chỗ sau khi luồng vòi rồng thứ nhất đánh nàng trọng thương thì động quật cũng không còn xuất hiện bất cứ luồng quái phong nào khác nữa.
Không có quái phong kinh khủng không có nghĩa không còn nguy hiểm nữa. Nếu như lúc này Từ Ngôn ở đây, hắn có thể nhìn ra có một luồng hắc khí quỷ dị đang xoay quanh trên đỉnh đầu Sở Linh Nhi.
Hắc khí này rất nhỏ, như thể một con rắn nhỏ không ngừng vặn vẹo xoay quanh nàng, một đầu dính vào trán nàng, đầu kia du đãng ở bên ngoài.
Tốc độ xâm nhập của hắc khí rất chậm chạp, bởi phía sau lưng Sở Linh Nhi đang có ấn kí hình con rồng đang lập lòe sáng tối cổ quái đang ngăn cản được hắc khí xâm lấn.
Mỗi ngày trôi qua, hắc khí kia lại chui được vào trong cơ thể Sở Linh Nhi chừng một tấc. Chỉ chừng nửa năm tới, chắc chắn toàn bộ hắc khí sẽ chui cả vào đầu lâu của tiểu công chúa này.
Hiểm địa thần bí đang vây khốn lấy ba người. Ba người này, nhất định lại có vận mệnh khác biệt nhau.
...
Thời gian chậm rãi trôi qua, cường giả Nguyên Anh hai phái canh giữ ở Tề Mi sơn lần lượt đón lấy các đệ tử và trưởng lão may mắn còn sống sót, lần lượt trở về tông môn.
Bí cảnh mở ra, quả thật có người đạt được Duyên Thọ đan, cũng có người chôn xương tại Ma La động. Đối mặt với thương vong vô cùng nghiêm trọng của môn nhân, cường giả Nguyên Anh hai phái chính tà cũng không còn hứng thú giao thủ với nhau.
Chín khối Duyên Thọ Đan, chia ra các Trưởng lão chính tà mang ra khỏi Bí cảnh. Đáng tiếc là, trong số các trưởng lão đạt được Duyên Thọ Đan, cũng không có Bàng gia lão tổ tông. Vị lão giả kia tuổi già, cuối cùng không ra khỏi Tề Mi Sơn.
Da ngựa bọc thây, chết trận sa trường là số mệnh của binh sĩ tráng quan. Tử địa chôn xương, vẫn lạc hiểm đồ chính là kết cục của tu hành giả.
Cho dù phần kết cục này tràn đầy thê lương và không cam lòng, thế nhưng lại không người trốn tránh.
Vĩnh Sinh (bất tử), là truy cầu của tu hành giả, cũng là truyền thuyết, là hy vọng đối kháng với tuế nguyệt. Cứ nhiều đời trôi qua, mỗi năm, giới tu hành lại sinh sôi nảy nở, lại truyền thừa.
Rào rào...
Ở chỗ sâu trong hạp cốc Bí cảnh, mưa to như trút nước, có vài bóng người như tượng gỗ, không chút nhúc nhích.
"Nửa năm rồi..." trong một bộ thiết giáp truyền đến tiếng nói nhỏ mệt mỏi.
"Không ai thành công, lại một lần phí công sức." một bộ thiết giáp khác cũng truyền ra lời nói trầm thấp đầy vẻ thất vọng không kém.
"Vẫn còn một tầng nữa, Thiên Nam các ngươi không còn ai sao?" trong màn mưa, giọng nói một bóng người cao lớn như chuông rền.
"Nhân tộc thùng cơm, càng ngày càng nhiều." Một bóng dáng mơ hồ khác phát ra một tiếng cười nhạo.
"Lần sau đến Thiên Bắc các ngươi rồi." Thiết giáp bên trái lại lần nữa lên tiếng.
"Hy vọng cường giả Thiên Bắc chớ làm chúng ta thất vọng." Thiết giáp phía bên phải nở nụ cười lạnh nói: "Chỉ còn cơ hội cuối cùng này, không phá vỡ cấm chế, thì đành chờ đến khi Tình châu mai một vậy."
Rào rào...
Mưa không ngừng rơi xuống, bóng dáng trong màn mưa dần biến mất không thấy gì nữa.
Sâu trong sơn cốc trống trải càng thêm tĩnh mịch, chỉ có nước sông chảy ngược lạnh buốt và rét thấu xương mang theo tiếng ầm ầm khiến lòng người tuyệt vọng.
...
Ùng ục.
Ở trong động quật, tiếng bong bóng vỡ tan vang lên, bóng dáng Từ Ngôn mơ hồ, cấp tốc đi xuyên qua cổ thụ.
Mười trượng, trăm trượng, ngàn trượng.
Ba ngàn trượng, năm ngàn trượng!
Đến năm ngàn trượng rồi, Từ Ngôn không tiến lên thêm nữa mà nhanh chóng quay về, cứ vậy quay trở về động quật hắc ám.
Trên cành cây xuất hiện một bóng người như điêu khắc bằng gỗ, tích tắc sau bóng người đó bước đi ra ngoài, thần sắc bình tĩnh, không còn chật vật như nửa năm trước.
Trải qua nửa năm khổ tu, Từ Ngôn đã có thể thoát ra hơn năm ngàn trượng.
Năm ngàn trượng, là hơn ba mươi dặm!
Tu hành giả vừa mới tiến cấp Hư Đan chỉ một lần độn đi được một khoảng cách như thế đã không dễ dàng, nếu không phải quanh năm khổ tu thì dù có là cường giả Hư Đan đỉnh phong cũng tuyệt không thi triển một lần độn pháp vượt qua sáu mươi dặm.
Từ Ngôn vừa mới kết thành Kim Đan đã bị phái đi Ma La động, gần như không có thời gian tu hành. Nếu không tìm ra được cách dùng phong độn ẩn thân vào cự mộc tránh né vòi rồng thì hắn chỉ có thể mệt mỏi ngăn cản vòi rồng, không cách nào đưa phong độn tinh tiến đến trình độ như vậy chỉ trong nửa năm được.
Thế nhưng độn ra hơn năm ngàn trượng vẫn không nhìn tới được phần cuối của cự mộc.
Cự mộc quá mức cứng rắn, trừ phi một lần độn ra khỏi thân cây ra thì không cách nào ngừng nghỉ giữa thân cây được. Từ Ngôn đã từng thử độn đến hơn ngàn trượng rồi dùng pháp khí đào ra một hốc cây nghỉ chân. Chỉ cần có nơi đặt chân, là hắn có thể trì hoãn đôi chút, sớm muộn gì cũng đi ra ngoài được. Đáng tiếc, đến pháp khí cực phẩm Thanh Lân đao đều không để lại chút dấu vết nào trên thân cây cả.