Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 615: Trốn thoát



Dịch: Hoangtruc

Biên: Spring_bird

Một câu vui đùa lại gợi nhớ một đoạn hồi ức.

Là thời điểm lúc ban đầu khi hắn mới tới Mã Vương trấn, Quỷ Vương môn đang vây giết Ngân Quan xà, chỉ giết được đại xà mà không ai chú ý đến xà linh màu vàng kim trong ngân quan. Lúc ấy Từ Ngôn đã chộp lấy cái cái yếm Vương Bát Chỉ mặc trên người bọc lấy xà linh. Mà kiện áo gấm nhỏ kia thiếu chút nữa còn khiến Bàng Hồng Nguyệt hiểu lầm hắn một trận.

Từ Ngôn còn chưa ném cái yếm đó của Vương Bát Chỉ đi, lúc này chợt nhớ lại vội vàng mò tìm trong túi trữ vật.

Tìm cả buổi, cuối cùng hắn mới tìm ra cái yếm gấm đỏ năm đó dưới đáy bao gạo nhỏ.

Cầm cái yếm lên, trong mắt Từ Ngôn đầy vẻ xem thường, lòng tự nhủ không hiểu một lão quái vật không biết sống mấy trăm năm lại có sở thích thế này được.

Từ Ngôn không quản chuyện sở thích sở ghét của cường giả Thần Văn, hắn đang hồ nghi yếm gấm này có chăng là một kiện dị bảo hay không?

Mắt trái khẽ trừng lên, trong mắt Từ Ngôn xuất hiện cảnh tượng kỳ dị. Trên áo gấm đỏ rõ ràng lưu chuyển lên từng tầng một khí tức vô cùng tối nghĩa, trừ phi dùng mắt trái nhìn sát thật kỹ mới thấy, không thôi căn bản không nhìn ra chút manh mối nào.

Quả nhiên có huyền cơ!

Lòng thầm kinh nghi, Từ Ngôn vận sức vào hai tay, hít sâu một tiếng kéo cái áo gấm đỏ kia ra. Nhưng tấm áo yếm không đứt toạc, lại biến thành một dải băng gấm bình thường màu đỏ.

Hắn không cần thúc giục linh khí, dải băng vẫn lơ lửng trên không trung không ngừng vây quanh Từ Ngôn đầy kì dị.

"Pháp khí?"

Từ Ngôn kinh hô, dùng linh khí khống chế. Vừa mới rót vào một đạo linh khí, dải gấm đã lập tức quấn quanh lên, vây quanh người hắn, tuy rằng nhìn qua chẳng ra làm sao nhưng hắn vẫn cảm thấy như thể có một loại gió mát quét qua.

Hơn nữa ngay khi dải băng gấm quấn quanh, cả người Từ Ngôn như mơ hồ lại, cảm giác có thể thi triển ra một loại phong độn nảy sinh. Như thể cả người hắn đều sát nhập vào trong gió, có thể tùy ý trôi nổi.

Tâm niệm vừa động, Từ Ngôn đã biến mất ngay tại chỗ, lúc xuất hiện lại đã ở cách đó hơn mười trượng.

"Pháp khí đặc thù!"

Xác nhận cấp bậc của dải gấm xong, Từ Ngôn mừng rỡ không thôi.

Loại pháp khí cổ quái này không thể ngăn cản được kiếm khí, cũng không có năng lực phòng ngự quá lớn gì, nhưng lại có một loại hiệu dụng kỳ dị. Đó là có thể giúp người khác thi triển ra phong độn, một bước trăm trượng, hóa trong vô hình!

Phần lớn pháp khí ở giới Tu hành chỉ chia làm hai loại là phòng ngự và công kích, nhưng cũng có một vài loại pháp khí đặc thù rất khó luyện chế ra, lại có công hiệu vô cùng huyền ảo. Có loại có thể giúp người khác biến thành bộ dáng Yêu vật, có vài loại lại giúp cho tu hành giả có được man lực trong khoảng thời gian ngắn ngủi.

Pháp khí đặc thù thập phần thưa thớt, Từ Ngôn không gặp được nhiều. Về phần dải gấm này có hiệu quả giúp cho người sử dụng vận chuyển độn pháp bỏ chạy cũng là lần đầu tiên hắn gặp được.

"Hay cho tên Vương Bát khốn kiếp!"

Sau khi kinh hỉ, chính là một tràng mắng chửi. Từ Ngôn nghiến răng nghiến lợi cả giận nói: "Cho ta cái yếm mười năm trước chính là vì hôm nay để ta toàn mạng chạy thoát khỏi tử địa này. Vương Bát ca, ngươi thật đúng là đầy nghĩa khí! Đừng cho rằng hôm nay ngươi là Thái Thượng trưởng lão thì khoản sổ sách này ta không tính tới!"

Được chỗ tốt còn mắng chửi thì chỉ có ở hạng tiểu nhân. Thế nhưng Từ Ngôn lại khác, hắn bị lừa quá thảm rồi. Hiện tại dù hắn có phát hiện Vương Bát Chỉ đền bù tổn thất cho hắn một kiện Pháp bảo thì cũng không cam lòng mắng to.

Linh khí khẽ động, dài gấm ly thể, quấn trên cổ tay Từ Ngôn.

Đã có pháp khí đặc thù dải gấm này, phong độn lại được tu luyện tới cực hạn, cơ hội thoát khốn của hắn càng lúc càng lớn. Từ Ngôn đè ép lửa giận, khôi phục linh khí một phen, cuối cùng đưa mắt nhìn qua nữ hài bằng gỗ đang im lặng đứng ở một bên.

"Tiểu Mộc đầu, sau này chúng ta còn gặp lại!"

Từ Ngôn mang theo ánh mắt ngưng trọng, lần nữa vận chuyển dải gấm quấn quanh người, chuyển thành gió mát độn vào trong rễ cây.

Lúc cả người hắn biến mất trong rễ cây. Nữ hài bằng gỗ cũng đi vào theo.

Một lần bỏ chạy vạn trượng có thể tiêu hao lượng linh khí to lớn vượt qua thường nhân tưởng tượng. Nếu Từ Ngôn không có trong kim đan linh khí tràn đầy, đổi thành trưởng lão Hư Đan khác căn bản không cách nào gắng gượng được. Dù có tu luyện tới phong độn đỉnh phong thì cũng rất khó chèo chống được linh khí tiêu hao khi độn qua được vạn trượng này.

Không lâu sau, Từ Ngôn cảm giác được độn pháp sắp tiêu tán, tính tính toán toán khoảng cách rời khỏi động quật hơn vạn trượng rồi. Thế nhưng trên đỉnh đầu hắn vẫn là một mảnh đen kịt như trước.

Không nhìn tới đường ra.

Từ Ngôn dựa vào dải gấm hộ thân, thoát khỏi phong độn vẫn tiếp tục đi về phía trước. Pháp khí kỳ dị giúp hắn chèo chống thêm mấy ngàn trượng tiếp theo.

Sau ba ngàn trượng, hào quang trên dải gấm mờ đi, Từ Ngôn lập tức thi triển ra Thiên Quỷ thất biến đệ tam biến Xuất Quỷ Nhập Thần, tiếp tục nhanh chóng độn đi.

Hết ba ngàn trượng, lại đi được thêm ba ngàn trượng nữa. Đi được một vạn sáu ngàn trượng rồi nhưng quanh hắn vẫn không thấy được bầu trời.

Linh khí đã tiêu hao hết không còn thừa bao nhiêu. Từ Ngôn cắn răng một cái, lần nữa thúc giục dải gấm.

Cũng may có pháp khí, Từ Ngôn có cơ hội hồi sức lại. Sau khi hao hết linh khí trên dải gấm, hắn lại dùng phong độn chui ra khỏi mấy ngàn trượng nữa. Từ đó, khoảng cách hắn đi từ động quật đến mặt đất đã đạt đến hai vạn trượng!

Trên đỉnh đầu hắn, hắc ám dần dần thối lui, một vùng sáng chói mắt đột nhiên hiển hiện, trong lúc nhất thời, Từ Ngôn hầu như không cách nào mở mắt được, có điều miệng đã hít được không khí, biểu thị hắn đã chạy ra khỏi mặt đất rồi.

Đã đi ra rồi!

Không đợi Từ Ngôn vui mừng, nước sông gào thét lập tức ập vào bên tai.

Hắn vừa mở mắt ra, còn chưa rõ cảnh tượng chung quanh đã bị một luồng khí lạnh băng lập tức bao phủ. Sóng lớn xoáy lên, đánh bay thân thể vừa mới thoát khốn của hắn cuốn về một bờ phía xa xa bên kia.

Rào rào rào!

Sóng cao mấy trượng, nước sông rét thấu xương.

Nước sông đánh vào sườn đồi ven bờ, như đang liều mạng đập nện lấy bờ sông. Sóng vỗ quanh năm suốt tháng như muốn đánh tan bờ sông thành vách núi đá.

Sau cơn sóng lớn, đám cua nhỏ sống trong trong khe nứt vách đá lập tức chui ra khỏi hang, tìm kiếm thức ăn do sóng lớn mang đến. Nhưng lần này sóng lớn đã mang đến một thứ bất thường, có chút lớn, vì vậy đám cua nhỏ bắt đầu bò qua bò lại trên người Từ Ngôn, không biết nên bắt đầu xử trí phần nào.

Bẹp!

Cái bóng người vừa bị sóng lớn đập thẳng vào vách đá kia đột nhiên đưa tay vỗ vào gáy mình, vài con cua nhỏ tưởng mình tìm được đồ ăn lập tức chết thảm.

Khóe miệng Từ Ngôn co quắp, không kịp trách mắng một câu, cả người hướng ngược ra sau.

Phù!

Sơn Hà đồ đón gió dựng lên, chở kẻ chủ nhân xui xẻo này bay lên sườn đồi.

Sóng lớn của Thông Thiên hà thực sự quá đáng sợ, khiến da đầu Từ Ngôn vẫn còn run lên. Thiên Phong giáp trên người hắn hầu như bị tàn phá không chịu nổi, dải gấm bị gãy vài đoạn. Nếu không có pháp khí hộ thân, con sóng lớn đánh vào bờ vừa rồi thừa sức giày vò một tu sĩ Hư Đan tới chết không chừng.

Bên cạnh bờ, Từ Ngôn nghỉ ngơi đã hơn nửa ngày, tinh thần hồi phục rất nhiều, vì vậy một tay cầm lấy Trường Phong kiếm, tay nắm lấy Thanh Lân đao hùng hổ nhìn qua Thông Thiên hà hét lớn: "Vương Bát Chỉ, Mập Cửu! Bản hầu đã trở về, ta xem các ngươi là bằng hữu, các ngươi lại bịp ta đến vài chục năm. Ta xem hai lão già các ngươi ăn nói với ta thế nào đây!"

Từ Ngôn mang theo một thân lửa giận, quyết định lần này trở về tìm Vương Bát Chỉ hỏi han rõ ràng, nếu không xuất ra hơn mười kiện Pháp bảo đền bù tổn thất hắn tuyệt sẽ không bỏ qua.

Đột nhiên, một dự cảm chẳng lành xuất hiện trong lòng Từ Ngôn. Hắn quay người đưa mắt nhìn Thông Thiên hà vô biên vô hạn, không thể tin được thầm nói: "Không thể nào... Sẽ không đến Thiên Bắc chứ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.