Từ Ngôn không phải không hiểu đạo lý tiền tài không để lộ, mà hắn không muốn nuốt lời với một đứa trẻ.
Bách Lý trấn chỉ có một tu hành giả Trúc Cơ là Thường Tân, cho nên nơi đây không chút nguy hiểm với Từ Ngôn. Nếu hắn động thủ, không mất một chén trà đã có thể san bằng tiểu trấn nhỏ này thành bình địa. Cho nên hiển lộ chút ít thân gia trước mặt Thường Tân không coi vào đâu. Hắn đưa ra một thanh pháp khí hạ phẩm và hạt linh đan hạ phẩm, chỉ mất sợi lông trên chín trâu mà thôi.
Hơn nữa Từ Ngôn cũng sẽ không ở lại đây lâu. Hắn định mấy ngày nữa rời đi, đến thành Trường Nhạc một chuyến.
Đêm đó, Thường Tân mang theo kính sợ rời đi. Một nhà Dương Lực vui mừng đoàn tụ. Từ Ngôn thì lại suy tư về giới tu hành Thiên Bắc trong phòng của mình.
Căn cứ vào lời kể của Thường Tân có thể đại khái hiểu được khu vực thành Trường Nhạc này. Còn về phần giới tu hành Thiên Bắc, có lẽ không khác biệt nhiều với Thiên Nam.
Thiên Bắc không chỉ có đại thành, còn có tông môn tu hành. Chẳng qua tương đối kỳ quái là Thiên Bắc rất hiếm có phường thị tu hành, tu hành giả thuộc thành Trường Nhạc muốn trao đổi thứ gì đều phải đi tới thành Trường Nhạc cả.
Như thể thế lực khắp Thiên Bắc, dù là thành chủ hay tông chủ thì đều rất bảo thủ, rất ít liên hệ với giới tu hành.
"Chẳng lẽ kiến thức Thường Tân có hạn, hoặc giả rất nhiều phường thị cỡ lớn cách nơi này quá xa nên hắn mới chưa từng nghe nói đến phường thị tu hành?"
Hắn nghi hoặc tự nói một câu. Nếu như muốn hiểu thật rõ giới tu hành Thiên Bắc nhanh nhất, cách tốt nhất chính là đi vào một phường thị tu hành lớn. Bởi vì trong phường thị không chỉ có các loại dị bảo và tài liệu để trao đổi mà còn có khách sạn quán rượu có thể thăm dò được rất nhiều tin tức.
Nếu như Thường Tân không rõ ràng về những phường thị lớn, thì kiến thức về giới tu hành Thiên Bắc càng là nửa vời, Từ Ngôn chỉ có thể đi qua thành Trường Nhạc một chuyến vậy.
Nếu đổi thành Thiên Nam, thành chủ đại thành tối đa cũng chỉ có cảnh giới Trúc Cơ. Nhưng mà nhìn Trúc Cơ như Thường Tân mà còn bị áp bách thế này, thì hẳn thành chủ thành Trường Nhạc kia có khả năng đạt tới Hư Đan.
Nghĩ tới đây, Từ Ngôn cười lạnh một tiếng.
Hai phái chính tà Thiên Nam đều bị hắn đảo loạn qua, đi vào Thiên Bắc lại càng không chỗ trói buộc. Tu hành đến hôm nay, Từ Ngôn còn chưa sợ qua cái gì chứ nói chi một tòa thành Trường Nhạc.
Hắn khoanh chân ngồi, nội thị Tử Phủ. Trong đó là một vầng sáng vàng, đan thể từ từ chuyển động, ẩn hiện ánh lửa huyền ảo phi phàm.
Kim Đan trong cơ thể vẫn luôn là một phần nghi hoặc mà Từ Ngôn không cách nào giải được.
Tâm niệm vừa động, một vầng lửa bao quanh Kim Đan lộ ra khỏi Tử Phủ, xuất hiện trong lòng bàn tay Từ Ngôn.
"Đan hỏa..."
Nhìn qua sợi hỏa diễm trong tay, Từ Ngôn nhẹ giọng tự nói.
Hắn đã nhìn thấy Khâu Hàn Lễ dùng đan hỏa luyện khí. Nếu như so sánh qua, thì đan hỏa của Từ Ngôn mạnh mẽ hơn đan hỏa của Khâu Hàn Lễ quá nhiều.
Trong tình huống bình thường, uy năng đan hỏa của tu sĩ mới vào cảnh giới Hư Đan nhất định không sánh bằng Hư Đan tu luyện nhiều năm. Thực tế Khâu Hàn Lễ si mê luyện khí, lực lượng đan hỏa không thua kém Hư Đan đỉnh phong là bao nhiêu. Thế nhưng so ra thì đan hỏa của Từ Ngôn mạnh mẽ hơn rất nhiều, cho nên khiến hắn rất khó hiểu.
Không chỉ có linh khí trong kim đan vượt xa đồng giai, mà uy lực đan hỏa cũng vậy. Như thể Từ Ngôn được trời cao chiếu cố, từ khi Kim Đan xuất hiện, đồng giai không ai bằng hắn cả.
Nhìn nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, Từ Ngôn không tin cái gì mà trời cao chiếu cố. Nếu như ông trời thực chiếu cố hắn thì sẽ không bị Vương Bát Chỉ và Mập Cửu lừa đến thảm như vậy, đến mức hôm nay có nhà không thể về, có vợ không thể gặp như vậy.
Thông Thiên hà chết tiệt...
Từ Ngôn thầm mắng con sông kia một tiếng, thu hồi đan hỏa, ngồi nhắm mắt xếp bằng, vận chuyển tâm pháp cảnh giới Hư Đan.
Từ khi đột phá Kim Đan, hắn còn chưa kịp tu luyện nửa phần đã bị phái đi Ma La động, sau đó bị nhốt trong bí cảnh một năm. Cho nên Từ Ngôn vẫn chưa từng nghĩ đến chuyện đề thăng tu vi. Lúc này hắn đã thoát khỏi hiểm địa, mới bắt đầu tập luyện một phen.
Pháp môn cảnh giới Hư Đan không tính hiếm có, Từ Ngôn từng đoạt được ở cả Thiên Quỷ tông và Kim Tiền tông. Hơn nữa dù chính hay tà, pháp môn cảnh giới Trúc Cơ chỉ có chút ít bất đồng còn pháp môn Hư Đan cảnh lại giống như đúc không chút sai khác.
Hắn vận chuyển tâm pháp, cảm nhận linh khí trôi lơ lửng ở ngoại giới rồi chậm rãi hấp thu vào Tử Phủ, chìm vào tu luyện.
Ngưng khí thành đan, đan sinh tử phủ sẽ thành cảnh giới Hư Đan. Bởi vì tu hành giả đạt tới cảnh giới Hư Đan phải không ngừng tăng cường Tử Phủ và bản thân, chỉ có ngưng thực Hư Đan đến mức tận cùng mới có cơ hội đan phá anh sinh, trở thành cường giả Nguyên Anh chân chính.
Bởi vì Nguyên Anh tồn tại quá mức kỳ dị, phạm vi Tử Phủ cũng cần trở nên cực lớn mới được. Hư Đan như thể đứa bé chỉ cần ngủ ở trên giường nhỏ, còn Nguyên Anh lại như người lớn ở giường rộng. Cho nên tâm pháp cảnh giới Hư Đan không chỉ có gia tăng uy năng Hư Đan mà còn có hiệu quả mở rộng Tử Phủ.
Pháp môn tu luyện luôn không ngừng được đám tu hành giả hoàn thiện, từ cổ lão đến tận ngày này, cũng đã trở nên gần như hoàn mỹ.
Vận chuyển tâm pháp một đêm, Từ Ngôn cảm thấy cảnh giới bản thân không tăng lên nửa điểm. Hắn mở mắt ra, không khỏi cảm thán một tiếng.
Năm tháng dài dằng dặc, tu luyện không bến bờ.
Đừng nhìn thọ nguyên tu sĩ Hư Đan có thể đạt tới hơn hai trăm năm là quá nhiều, đó là trong mắt phàm nhân mà thôi. Thế nhưng trừ bỏ năm tháng tu luyện bế quan thì cường giả Hư Đan còn lại lại có bao nhiêu thời gian nhận thức về nhân thế muôn màu đâu?
Bước lên con đường tu hành, chẳng qua là từ từ lướt trên một hành trình dài dằng dặc mà thôi.
Ngoài cửa sổ, ánh sáng mặt trời mới nhú, cảm khái với cảnh giới tức thì bị Từ Ngôn ném ra sau đầu. Hắn đứng dậy hoạt động gân cốt một phen, rồi chợt nhớ tới Ích Vân quyết mà lão đạo sĩ truyền thụ cho mình lúc nhỏ.
Lúc cảnh giới Trúc Cơ, Từ Ngôn từng dựa vào Ích Vân quyết đột phá Hư Đan cảnh. Trúc Cơ Ích Vân quyết huyền ảo này có thể sẽ hữu dụng với tu sĩ cảnh giới Hư Đan hay không đây?
Nghĩ tới đây, Từ Ngôn quyết định thử nghiệm một phen, bắt đầu vận chuyển Ích Vân quyết.
Phương thức tu luyện Hư Đan khác hẳn với Trúc Cơ. Lúc Trúc Cơ, kinh mạch hấp thu luyện hóa linh khí ngoại giới, ngưng tụ thành linh khí đoàn trong đan điền. Cảnh giới Hư Đan không dùng kinh mạch làm chủ mà là mở rộng Tử Phủ và cường hóa Hư Đan. Hai loại phương thức tu luyện khác nhau, cho nên Ích Vân quyết đã vô dụng.
Từ Ngôn vận chuyển một phen rồi triệt hồi tâm pháp lại. Chẳng qua hắn không từ bỏ mà đưa toàn bộ tâm thần xâm nhập vào Tử Phủ, tạo thành một cái bóng của chính mình bên trong đó.
Bóng dáng do tâm thần tạo thành bên trong Tử Phủ bắt đầu chuyển động, chân nhấc tay đưa quyền, tập luyện chiêu thức bên ngoài của Ích Vân quyết, đó chính là Ích Vân thức.
Thân ảnh lấy ý hóa hình không ngừng tập luyện, một sự minh ngộ xuất hiện trong lòng Từ Ngôn.
Tia minh ngộ kia dần sáng lên, che kín tâm thần, Từ Ngôn vận chuyển lên một phần tâm pháp quen thuộc mà lạ lẫm, lại có chút tối nghĩa. Từ lúc mặt trời mọc từ phía đông đến khi sao giăng kín đầy trời. Trọn vẹn thời gian một ngày, hắn mới đại khái nắm giữ được một phần tâm pháp có thể tăng lên tu vi Hư Đan.
"Ích Vân thức, Ích Vân quyết... Sư phụ, làm sao người có thể sáng tạo ra bộ kỳ công này được? Rõ ràng còn có thể cảm ngộ tâm pháp cảnh giới Hư Đan!"
Xác định cảm ngộ tâm pháp mới có liên quan tới tâm pháp Hư Đan, mà thực ra lại càng có trợ lực với kim đan của mình, khóe miệng Từ Ngôn khẽ giật giật. Hiện tại Từ Ngôn càng không hiểu được lão đạo sĩ nữa.
Không chỉ có Ích Vân quyết có thể trở thành tâm pháp Trúc Cơ, rõ ràng cũng có hiệu quả với Hư Đan. Phần kỳ công này nhìn qua đã bất phàm, người có thể sáng chế kỳ công thế này tuyệt có thể nói là càng thêm bất phàm.
Từ Ngôn mang theo cảm khái và tiếc nuối muôn phần, đồng thời cũng lắc đầu thở dài.
Nếu như lão đạo sĩ còn sống, Từ Ngôn nhất định sẽ đi chất vấn một phen. Vì sao người chỉ lưu lại cho đồ đệ bảo bối một phần tâm pháp mà không để lại một đống Pháp bảo cơ chứ...