Trải nghiệm của Thường Tân Bách Lý trấn quá nhỏ bé, chỉ biết mấy đại thành chung quanh thành Trường Nhạc, lại chưa từng đi xa qua, càng không nói đến chuyện rời khỏi phạm vi khống chế vạn dặm của Quy Nguyên tông. Nếu không tra hỏi đại rết và Ngưu Trường Nhạc thì Từ Ngôn còn tưởng rằng Thiên Bắc thật sự là một thế giới bảo thủ cơ đấy!
Bảo thủ đích xác là tai hại, nhưng mà trong mắt ngoại nhân như Từ Ngôn thì thà rằng Thiên Bắc đầy những thế lực không có liên hệ lẫn nhau còn hơn.
Hôm nay Từ Ngôn hy vọng nhất là bọn Yêu thú này mỗi nơi thủ một phương, kẻ nào dính đến địa bàn đối phương sẽ bị đánh đập tàn nhẫn. Nhưng xem ra giữa các đại thành có liên hệ với nhau, thậm chí còn hết sức thân thuộc nhau mới đúng.
Sơn Hà đồ đón gió thẳng lên, nhanh như điện lướt đi trên không trung.
Bóng người ngồi xếp bằng ở trên Sơn Hà đồ kia lướt mắt nhìn từng dãy họng pháo trên quyển họa, có chút yên tâm.
Mặc dù không luyện chế được pháp bảo chân chính nhưng Từ Ngôn vẫn có thể bắt tay vào luyện chế Thần Võ đạn được rồi. Đến cả Võ Thần đạn, trong lúc bế quan hắn cũng luyện chế được một viên, sau khi thu nhỏ vẫn luôn giấu trong tay áo, run tay là đánh ra được.
Võ Thần đạn cần có tài liệu quá mức khổng lồ, trên người Từ Ngôn không còn nhiều tài liệu luyện khí nữa. Cho nên lần này hắn nhất định phải đi vào thành Ngũ Địa một chuyến.
Thân ở Thiên Bắc, tự bảo vệ mình là trọng yếu nhất. E rằng hắn không cách nào giải đáp được chuyện Kim Đan xuất hiện khác thường, cho nên Từ Ngôn đặt toàn bộ tâm tư vào phương diện làm sao trở nên mạnh mẽ hơn. Thực ra Từ Ngôn cũng thập phần coi trọng chuyện đám cua xanh nhỏ kia phát triển đấy.
Cỏ xỉ rêu phía trên mai rùa hẳn là thứ đặc hữu chỉ có loài rùa đó mới có. Từ Ngôn từng bắt về không ít rùa cạn ở bờ sông, nhưng mãi vẫn không đủ cho đám cua xanh nhỏ ăn. Lúc này hắn chạy tới thành Ngũ Địa cũng là nhằm thu thập một phen loại mai rùa cổ quái kia nữa.
Cua xanh nhỏ là một phần chuẩn bị của Từ Ngôn sau này, không những dùng để đối địch mà còn định nhờ hơn vạn con cua kia trở về Thiên Nam!
Thông Thiên hà tồn tại uy áp, không đến Nguyên Anh không cách nào qua sông. Nhưng mà uy áp cường đại này sẽ tác dụng vào Thủy Tộc yếu bớt đi, bởi vì trong Thông Thiên hà vẫn có cá, có cả tôm.
Chỉ cần nuôi dưỡng cua xanh nhỏ cho tốt, dựng nên một cây cầu bằng cua, có lẽ có cơ hội trở lại cố hương của hắn.
Mặc dù đây chỉ là suy đoán, chưa hẳn có thể thực hiện được, hơn nữa không biết đến năm tháng nào thì đám cua nhỏ này mới có thể trưởng thành. Chẳng qua với người thân trong rủi ro mà nói, có cơ hội xa vời cũng là một phần hy vọng.
Từ Ngôn mang theo tâm sự nặng nề khống chế Sơn Hà đồ phi hành hơn năm ngày mới rời khỏi được phạm vi của Quy Nguyên tông.
Dưới chân hắn bây giờ là thảo nguyên vô biên vô hạn. Hôm qua Từ Ngôn đã bay vào mảnh thảo nguyên này rồi, thế nhưng một ngày một đêm phi hành vẫn còn không thấy được phần cuối đâu cả. Có thể nghĩ thảo nguyên này lớn thế nào rồi.
Cái mảnh thảo nguyên này được gọi là ngũ phương thảo nguyên, mà thành Ngũ Địa chính là được dựng ngay giải đất trung tâm của ngũ phương thảo nguyên này.
Xa xa, một tòa thành trì khổng lồ xuất hiện dưới ánh trăng, như một con cự thú ẩn nấp trong mảnh thảo nguyên này. Tường thành không coi là cao lớn, được làm từ những tảng đá lớn hình thù khác nhau chồng lên. Nhìn xa chúng không giống thành trì mà chỉ là thành lũy trong kỳ chiến tranh, tràn đầy một loại khí tức dã man mà thôi.
Sơn Hà đồ chậm rãi rơi xuống cách thành Ngũ Địa khoảng mười dặm, sau đó được thu vào trong túi trữ vật.
Trong màn đêm, bóng người gánh lấy bóng trăng sao đi nhanh đến, cứ đi mãi, gương mặt dưới mũ rộng vành bị một mặt nạ quỷ che kín, như thể một con hung thú đang tiến đến gần đại thành đầy rẫy Yêu tộc.
Thành Ngũ Địa không có cửa thành, chỉ có một lối đi vào nằm ở phía Bắc thành, như một cái miệng há to tối như mực.
Đi qua cửa thành tối om, trước mắt hắn sáng như ban ngày.
Đèn lồng cực lớn cứ năm bước lại treo một cái, cửa hàng như rừng cứ mười bước lại mở một quầy. Đường phố đầy người di chuyển, âm thanh ồn ào như nước lũ cuồn cuộn, rất náo nhiệt!
Từ Ngôn đi vào thành Ngũ Địa lại chẳng cảm thấy thân thuộc gì cả, mà hắn còn thêm hết sức cẩn thận, khuôn mặt ẩn sau tấm mặt nạ đã sớm trở nên lạnh lùng.
Thành Ngũ Địa hoàn toàn khác với đại thành khác như thành Trường Nhạc, thành Thiên Túc.... nơi đây rất ít người phàm trần, mặc dù xuất hiện cũng là nô bộc. Có rất nhiều tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ, cũng không thiếu tu sĩ Hư Đan, càng có rất nhiều người mang theo đủ loại Yêu thú thiên kì bách quái bên người. Mới chỉ đi qua một con phố mà Từ Ngôn cảm nhận được có ít nhất năm khí tức trình độ Hư Đan quét qua người.
Lần đầu tiên tới đại thành do Yêu tộc thống, Từ Ngôn không dám khinh thường. Chẳng qua hắn nhanh chóng an tâm xuống.
Mặc kệ trong thành người nhiều hay yêu nhiều, nhưng gia hỏa mang theo mặt nạ khôi giáp không ít.
Lúc trước hắn còn có chút bận tâm hình dạng của mình quá kỳ quái sẽ khiến người bên ngoài chú ý. Hôm nay Từ Ngôn không còn sợ nữa. Bởi vì gia hỏa cổ quái hơn hắn nơi đâu cũng có, không chỉ có có thể nhìn thấy người đi đường với dáng vẻ, quần áo cổ quái mà còn nhìn thấy không ít Yêu vật có hình dạng khác nhau.
Mới lúc nãy Từ Ngôn còn nhìn thấy một người mặc áo váy, miệng đầy râu mép, không rõ nam nữ, chỉ biết là một con gấu đen. Gấu đen kia mặc váy dài, đứng thẳng mà đi, hình dạng không khác gì con người.
Đến gia hỏa quái dị này còn không ai chú ý tới, cho nên Từ Ngôn cảm giác mặt quỷ của mình căn bản không đáng nhắc tới.
Xác định hình dạng của mình không đáng chú ý, Từ Ngôn bèn yên tâm.
Hắn đi vào cửa hàng hai bên đường, phát hiện tài liệu và linh thảo mua bán nơi đây đầy đủ hơn ở thành Trường Nhạc và thành Thiên Túc nhiều lắm. Hơn nữa còn có rất nhiều tài liệu mà Từ Ngôn còn không biết đến.
Linh thảo và tài liệu trong thành Ngũ Địa không đắt lắm, pháp khí đa phần rất rẻ. Chẳng qua đan dược lại quả thực đắt vô cùng.
Một hạt Dung Linh đan tăng lên một chút tu vi cho Trúc Cơ giá trị trăm linh thạch ở Thiên Nam, ở thành Ngũ Địa cũng gần tới hai trăm linh thạch. Tuy nói giá trị tương đương, thế nhưng so với linh thảo và tài liệu rẻ hơn gấp mười lần thì Dung Linh đan này tuyệt đối là một con số trên trời. Đan dược cảnh giới Trúc Cơ đã như vậy, có thể thấy đan dược cảnh giới Hư Đan trân quý thế nào rồi.
Xuyên qua con phố dài, Từ Ngôn đang suy nghĩ xem mình có nên luyện đan hay không, bởi ở Thiên Bắc cái ngành nghề này tuyệt đối dễ phất lên nhất.
Hắn đi qua một quảng trường cực lớn, bỗng nhiên vang lên một tràng âm thanh đánh nhau, hòa lẫn là tiếng hò hét của một biển người.
Từ Ngôn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên quảng trường tấp nập người, ở trung tâm được chừa ra một khoảng đất trống. Trong khoảng đất trống đó, đang có hai người liều chết đánh đấm nhau.
Đánh nhau là hai người một nam một nữ, tất cả đều là tu vi Trúc Cơ. Lúc này nàng kia chiếm thế thượng phong, hai thanh Liễu Diệp đao liên tục chém ra kiếm khí. Đối thủ của nàng dĩ nhiên đã bị ép ra tới rìa khoảnh đất trống, đang nỗ lực chống đỡ.
Thấy có người đánh nhau, Từ Ngôn không rõ ràng cho lắm, bèn dừng chân đứng xa quan sát.
Rất nhanh, thắng bại đã phân. Nam tử mắt thấy sắp thua dùng một chiêu kiếm quyết âm hiểm giết ngược nữ nhân kia, trở thành người thắng cuộc.
Trung tâm quảng trường máu chảy đầy đất, thi thể nữ tử nằm ngay đầu đường. Đám người vây xem quảng trường không sợ hãi mà còn trầm trồ khen ngợi, có người chửi bậy luôn miệng nữa. Sau đó có hai người mặc trọng giáp đi ra phía trước.
Hai người nay không giao thủ mà chỉ vào mặt nhau mắng lớn.
"Minh Phi, Minh Phong hạp các ngươi có phải chỉ biết âm hiểm hay không? Ngoại trừ đánh lén thì các ngươi còn biết làm gì hả?" Nam tử cường tráng quát to, ngữ khí bất thiện.
"Thắng làm vua, thua làm giặc. Có thua có chịu, Thương Hổ lâm các ngươi có giỏi cũng đánh lén đi, đừng nói những lời vô dụng. Thương Hưng ngươi thua phải trả thù lao. Mang linh thạch ra đây, năm trăm linh thạch, không được thiếu một xu!" Nam tử khô gầy quát lại.
Tráng hán tên Thương Hưng lại mắng vài câu nữa, vẫn phải chung linh thạch ra. Sau đó hai người lần nữa ước chiến, mỗi người phái ra thủ hạ bên mình, trên quảng trường nhất thời vang lên tiếng hoan hô như sấm động, tiếng vung tay hô to xem náo nhiệt, có người thừa cơ đặt cược... Quảng trường cực lớn lộn xộn không chịu nổi.
Từ Ngôn đứng xa nhíu nhíu mày, trong lòng không hiểu sao sinh ra một loại chán ghét.
Dùng tính mạng tu sĩ Trúc Cơ làm tiền đặt cược, chuyện chưa từng nhìn thấy ở Thiên Nam lại trở thành trò vui ở Thiên Bắc. Nhìn vẻ mặt vây xem của mọi người, có lẽ tình cảnh thường xuyên xuất hiện trong thành Ngũ Địa.
Quả nhiên là Thiên Bắc con người làm nô a...
Than nhẹ một tiếng, Từ Ngôn đi ra khỏi quảng trường. Bóng người đi xa có chút cô đơn, như thể không cách nào hòa hợp với đại thành phồn hoa này.