Vương Phong lâu, một trong những tửu lâu lớn nhất trong thành Ngũ Địa.
Trong góc đại sảnh, một vị thanh niên đeo mặt nạ quỷ đang tự rót rượu uống. Vị này không uống linh tửu bình thường mà là một loại rượu kỳ quái được điều phối từ mật ong, trong chua cay còn có vị ngọt, mùi vị thập phần cổ quái.
Lòng vòng trong thành cả buổi, Từ Ngôn đã tìm hiểu đủ thứ các dạng cửa hàng trong thành Ngũ Địa rồi, nhưng không ngờ Vương Phong lâu lại gần như không còn chỗ ngồi như thế này.
Phong vương tửu của Vương Phong lâu vô cùng đặc biệt, nghe nói là dùng mật ong Yêu thú Minh Phong điều phối mà ra, giá trị kinh người, một bình mười khối linh thạch.
Mười khối linh thạch một bình linh tửu, phần lớn tu sĩ Trúc Cơ Thiên Bắc không uống nổi. Nên cơ bản chỉ có cảnh giới Hư Đan mới phẩm tửu ở Vương Phong lâu.
Vừa thưởng thức linh tửu, Từ Ngôn không chút dấu hiệu quét mắt ra bốn phía.
Quả nhiên không có Trúc Cơ nào ngồi đây, hơn nữa chủ tọa của mỗi bàn nơi đây phần lớn đều là quái nhân, không mặc khôi giáp thì cũng mặc quần áo quái dị, dung mạo càng là kinh người. Có người tai to mặt lớn nhưng mũi miệng lại nhỏ, có người tròng mắt còn lồi ra ngoài.
Từ Ngôn thử liếc mắt nhìn về gia hỏa gần mình có vẻ bình thường nhất, chỉ thấy y há miệng phun ra cái lưỡi dài ba xích, thoáng cái đã cuốn sạch một bàn cá thịt vào trong miệng, nhai ngồm ngoàm luôn miệng.
"Quần ma loạn vũ..."
Trong lòng Từ Ngôn tự nói một câu, mí mắt ẩn sau tấm mặt nạ nhảy nhảy vài cái.
Yêu linh ăn Linh Lung quả có thể hóa thành nhân hình nhưng không thể hoàn toàn được. Chúng vẫn giữ ít nhiều đặc thù của Yêu thú, trừ phi là Đại yêu tu luyện nhiều năm hóa hình thì mới giống hệt với cùng nhân tộc, lại không cần Linh Lung quả. Cho nên phần lớn Yêu linh hóa hình Thiên Bắc này đang mặc áo giáp chủ yếu để che dấu một ít đặc thù Yêu tộc.
Trong đại sảnh quán rượu không chỉ có Yêu linh hóa hình mà còn có rất nhiều tu sĩ Hư Đan. Chẳng qua những tu sĩ này đều do Yêu linh hóa hình cầm đầu, nói chuyện cũng dùng ngữ khí ăn nói khép nép, không khác với hạ nhân bao nhiêu.
Trưởng lão Quy Nguyên tông có phân chia chính phó, có lẽ bốn thế lực khác cũng cơ bản giống vậy. Địa vị Hư Đan Nhân tộc vĩnh viễn nằm dưới Yêu linh hóa hình.
Từ Ngôn đang thưởng thức linh tửu, ngoại trừ chua cay và ngọt ra, bỗng nhiên nếm được một chút mùi vị đắng chát.
Hắn lắc đầu, tản đi một tia đắng chát nơi đáy lòng. Từ Ngôn bắt đầu lắng nghe người chung quanh đàm luận.
Thiên Bắc Yêu tộc khắp nơi, một tu sĩ Hư Đan nho nhỏ như hắn căn bản không cải biến được gì cả.
Theo các thực khách bàn luận viển vông, Từ Ngôn dần dần biết đến thế lực quản lý thành Ngũ Địa. Bao gồm năm thế lực chính là Quy Nguyên tông, Thương Hổ lâm, Minh Phong hạp, Ma Huyết quật và Quỷ Nhãn tông. Vương Phong lâu này chính là địa bàn của Minh Phong hạp.
Có thể nổi danh sánh với Quy Nguyên tông mà nói, bốn thế lực khác tất nhiên có Đại yêu tọa trấn. Biết được năm thế lực đó rồi, Từ Ngôn không khỏi khẽ nhíu mày.
Một Quy Nguyên tông với hắn đã tính là quái vật khổng lồ, nếu như bốn thế lực còn lại liên thủ truy nã hắn thì chỉ cần mặt nạ này rớt xuống hẳn tính mạng hắn không còn. Từ Ngôn cũng đã nhìn thấy bố cáo truy nã mình ngoài cửa thành, cho nên thành Ngũ Địa này với hắn không hề an toàn.
Ngoại trừ năm thế lực này, Từ Ngôn còn nghe nói được vài tin tức về đấu giá hội thành Ngũ Địa.
Đấu giá hội thành Ngũ Địa, cử hành vào mỗi cuối tháng.
Mỗi lần đấu giá hội mở ra sẽ sẽ xuất hiện rất nhiều vật trân quý. Người tham dự đấu giá hội có thể dùng linh thạch mua sắm hoặc có thể dùng trân bảo khác lấy vật đổi vật. Không chỉ mua được linh thảo trân quý ở đó, trong đấu giá hội còn có thể mua được tu sĩ Trúc Cơ, thậm chí tu sĩ Nhân tộc Hư Đan cũng có.
Địa vị Tu hành giả tại Thiên Bắc là làm nô lệ, ngoài ra cũng chỉ là hàng hóa có thể tùy ý mua bán. Dù là thế lực nào mua được cũng sẽ trở thành nô bộc của người ta, dám cả gan không nghe lệnh thì chỉ có một con đường chết.
Càng hiểu rõ Thiên Bắc, Từ Ngôn lại càng phẫn nộ, cuối cùng đứng dậy rời đi.
Còn ba ngày nữa là đến đấu giá hội cuối tháng, Từ Ngôn định bụng chọn mua vài vật cần thiết mà thôi. Sau khi đấu giá hội chấm dứt sẽ lập tức rời khỏi thành Ngũ Địa, chuyên tâm luyện chế pháp bảo.
Thiên Bắc này là hiểm địa, chỉ có luyện chế ra pháp bảo mới tính là có lực lượng phòng thân chân chính. Còn có mai rùa cạn kia, Từ Ngôn cũng định mua một mớ về dự trữ nữa.
Rời khỏi quán rượu, Từ Ngôn lần nữa đi vào phố dài, bắt đầu tìm kiếm mai rùa.
Phải rất lâu sau, hắn mới từ một cửa hàng thuộc Quy Nguyên tông mua được mười cái mai rùa, mỗi cái mất mười khối linh thạch.
Mai rùa rất lớn, to cỡ bánh xe, vô cùng cứng rắn, pháp khí bình thường đều không thể phá vỡ. Phía trên là rêu vàng đóng mảng lớn, nhìn như một tầng nốt sần dầy, xem ra đây là một mai rùa Yêu vật.
Hóa ra cua xanh nhỏ ưa thích gặm mai rùa có tên là Xích quy, Thiên Nam cũng chưa từng ghi chép loại này. Nghe nói một khi loại rùa này đạt tới Yêu vật liền biến thành Xích Nguyên quy. Mấy con rùa cạn Từ Ngôn từng bắt ngoài núi đều là Xích quy bình thường, còn mai rùa mua được này là mai rùa Yêu vật Xích Nguyên quy.
Tìm một hồi lâu mới được vài cái mai rùa, Từ Ngôn có chút thất vọng.
Cua xanh nhỏ không chỉ một con mà là hơn vạn con a, nếu muốn nuôi tất cả chúng thì mười cái mai rùa không đủ dùng, mà một cái túi linh thú cũng không chứa nổi.
Hắn lại đi ra cửa hàng, tiếp tục tìm kiếm trong thành mai rùa Xích Nguyên quy và túi linh thú thượng phẩm trong thành. Lúc đi ngang qua một quán rượu nhỏ, bước chân hắn chợt ngừng lại.
Tửu quán rất nhỏ, khách nhân lại không ít.
Cửa ra vào là một thiếu nữ đang đứng đón khách chừng mười sáu mười bảy tuổi, môi hồng răng trắng, thập phần hoạt bát, mái tóc dài còn treo một quả chuông lục lạc nhỏ. Chỉ cần mái tóc khẽ động phát ra tiếng vang rất dễ nghe. Đáng tiếc thiếu nữ không nói chuyện, mỗi khi có khách nhân đến nàng chỉ đưa tay ra làm dấu hiệu.
Đi qua tửu quán này, Từ Ngôn vừa lúc nhìn thấy cô gái kia ra dấu với lão giả cái gì đó, hình như là thỉnh khách nhân vào quán. Lúc hắn nhìn nhìn kỹ lại, ngón tay của cô bé còn nhanh chóng co duỗi ra một tràng dấu hiệu của người câm điếc.
Tràng cảnh không có gì lạ ven đường, chỉ là khi lão giả kia đi vào tiểu điếm, Từ Ngôn do dự một lúc ở phía xa, bèn kéo vành nón xuống đi về hướng tửu quán.
Đi vào phụ cận, vẻ mặt nữ hài tươi cười mời khách nhân, cũng không đứng ở cửa ra vào nữa mà vội vàng dẫn đường đi vào.
"Vị khách quan kia, người muốn ăn chút gì không? Canh cá của tiểu điếm chúng ta là ngon nhất tiệm, nên nếm thử một lần."
Vừa ngồi xuống, chưởng quầy sau quầy lập tức tự mình tiếp đãi, đồng thời đuổi nữ hài không nói gì kia đi. Người này có gương mặt to đầy mỡ màng, xem ra không biết mấy ngày rồi chưa rửa mặt đây!
"Canh cá? Nếm thử cũng được, thêm một vò rượu ngon nữa."
Từ Ngôn thuận miệng nói xong, điềm nhiên như không có việc gì mắt qua những khách nhân khác trong phòng. Chưởng quầy mặt mày hớn hở vội vàng phân phó nhà bếp chuẩn bị.
Tiểu điếm nhìn như bình thường, lại lộ ra một tia quái dị.
Quái dị không chỉ một điểm, nói thí dụ như nữ hài có bước chân nhẹ nhàng không chút tiếng động kia lại khiến chưởng quầy mặt bóng dầu đầy mang theo ánh nhìn đầy kiêng kị; còn có mấy bàn khách bàn chuyện viển vông nhưng chén rượu không có lấy một giọt rượu...
Kỳ thật những thứ này không dễ bị người phát hiện ra, Từ Ngôn vẫn không để ý. Hắn đi vào tửu quán bình thường này bởi hắn nhìn ra được ngôn ngữ của người câm điếc mà nữ hài giao tiếp với lão giả kia.
Lâm Sơn trấn có một thợ săn không nói gì, thường xuyên đến thị trấn bán vài loại thổ sản vùng núi. Lúc nhỏ, Từ Ngôn không chỉ nhìn qua vài lần ngôn ngữ của người thợ săn đó, thời gian lâu dài, với sự sự thông tuệ của hắn cũng còn nhớ kỹ rất nhiều ký hiệu.
Vừa rồi nữ hài không nói gì kia đưa tay ra hiệu, tuyệt không phải là hoan nghênh đón khách như bình thường, mà là có thêm hàm nghĩa khác, chỉ có bốn chữ.