Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 651: Mập Cửu



Dịch: Hoangtruc

Vừa nghe nói người thành lập Trảm Yêu Minh là Mập Cửu, Từ Ngôn thiếu chút nữa lật tung bàn.

Thầm mắng một câu con heo chết tiệt, Từ Ngôn kiềm nén lửa giận, khóe mắt giật giật.

Không cần để Phí Minh Viễn nhiều lời, lai lịch Trảm Yêu Minh đã không còn gì thần bí nữa rồi. Đích thị là nhiều năm trước Mập Cửu du lịch Thiên Bắc, phát hiện nơi đây Yêu tộc khắp nơi, nhất thời cao hứng đã thành lập nên một tổ chức gọi là Trảm Yêu Minh. Mà đây tuyệt đối cũng không vì Nhân tộc Thiên Bắc được, bởi Mập Cửu hôm nay còn đang ở Thiên Nam lừa người kia mà. Nếu như gã đã có hảo tâm thì sẽ không để ý tới đám người đáng thương nơi Thiên Bắc này.

Từ khi trải qua Thiên Hà vịnh xong, Từ Ngôn coi như chướng mắt với tất cả các loại dã thú con rùa đen, vương bát gì gì đó, vừa nhìn thấy lại nhớ tới Vương Bát Chỉ từng bịp qua hắn. Lần này nghe nói đến quý danh Mập Cửu, hắn càng là nổi trận lôi đình.

"Đệ nhất Minh chủ Mập Cửu sẽ không sớm chết đi a, nếu là không chết thì có lẽ hắn đã tới Thần Văn." Từ Ngôn tức giận nói một câu.

"Chuyện cũ mấy trăm năm trước, ai còn biết rõ chân tướng nữa. Trảm Yêu Minh đã qua vô số vị trí Minh chủ, phần lớn đều chết trong tay Yêu thú cả. Nếu đệ nhất Minh chủ còn sống tất nhiên phải có tu vi Thần Văn."

Phí Minh Viễn không nghe được trong giọng nói đối phương có mùi vị cổ quái, phối hợp thở dài nói: "Đừng nói cường giả Thần Văn, dù là cường giả Nguyên Anh tọa trấn thì Trảm Yêu Minh ta cũng sẽ không xuống dốc như thế. Chẳng qua không sao, chỉ cần Nhân tộc Thiên Bắc không dứt, Trảm Yêu Minh sẽ vĩnh viễn tồn tại."

"Ngoại trừ Thiên Quỷ thất biến, đệ nhất Minh chủ Trảm Yêu Minh không lưu lại cho các ngươi vật gì tốt nữa sao?" Từ Ngôn hỏi.

"Truyền thừa của Trảm Yêu Minh, ngoại trừ công pháp Thiên Quỷ thất biến ra thì chỉ còn một kiện pháp bảo chính thức, đáng tiếc không người có thể thúc giục, càng không ai lấy được. Được xếp trong tổng bộ Trảm Yêu Minh. Nếu như các hạ có hứng thú, không ngại thử thu một phen."

Phí Minh Viễn mỉm cười lôi kéo: "Trảm Yêu Minh ta có một quy củ, ai có thể làm động đậy chí bảo mà đệ nhất Minh chủ lưu lại thì món chí bảo thuộc về người đó. Chẳng qua phải là người của Trảm Yêu Minh, không thể cho ngoại nhân được."

Nói qua, Phí Minh Viễn chợt nói: "Nói cả nửa ngày, còn chưa thỉnh giáo cao danh quý tánh các hạ?"

"Từ Ngôn, vô danh mà thôi." Vốn là một cái tên không ai biết rõ, cho nên Từ Ngôn cũng không định giấu giếm.

"Nếu như đã giết được hai vị thành chủ, chắc hẳn Từ đạo hữu có thù oán với Yêu tộc, có thể gia nhập Trảm Yêu Minh ta hay không?"

Phí Minh Viễn đầy hy vọng nhìn chằm chằm vào thanh niên đối diện, như thể đang nhìn vào bảo bối.

"Ta suy nghĩ một chút, chắc hẳn Minh chủ cũng không vội ở đây nhất thời." Từ Ngôn không lập tức đồng ý. Hắn không có hứng thú gì với Trảm Yêu Minh ăn bữa hôm lo bữa mai thế này, chẳng qua lại có chút cảm thấy hứng thú với pháp bảo mà Mập Cửu để lại Thiên Bắc.

"Không vội không vội, Từ đạo hữu cứ cân nhắc. Kỳ thật ngươi tu thành Thiên Quỷ thất biến coi như đã là truyền thừa của Trảm Yêu Minh. Trên thực tế cũng coi như là người Trảm Yêu Minh chúng ta, cho nên ta mới nói cho ngươi chuyện cơ mật trong minh như vậy."

Lão giả hặc hặc cười cười: "Phí Minh Viễn chờ đợi đạo hữu gia nhập, đại môn Trảm Yêu Minh luôn mở rộng chào đón đạo hữu, hặc hặc."

Ném ra cành ô-liu rồi, Phí Minh Viễn tin tưởng mười phần. Đối phương đã chém giết hai Yêu linh hóa hình, tất nhiên kết thù kết oán rất sâu với Yêu tộc, hơn nữa lại còn đạt được truyền thừa Thiên Quỷ thất biến cho nên gia nhập Trảm Yêu Minh mới là lựa chọn tốt nhất.

Đang khi nói chuyện, cánh cửa nhẹ vang lên, tiếng bước chân truyền tới. Người chưa tới, giọng của Linh Đang đã lanh lảnh, tiếng chuông đinh đinh đang đang thập phần dễ nghe.

"Nếu là đồng đạo, nên gia nhập Trảm Yêu Minh chúng ta mới đúng. Trảm yêu trừ ma, vì một phần thái bình thiên hạ Thiên Bắc!"

Người đầu tiên đi vào là nữ tử hơn ba mươi tuổi được gọi là Vân di, đi bên cạnh nàng ta là nữ hài có đeo cái chuông nhỏ trên tóc tên Linh Đang. Đừng nhìn người ta là nữ hài, nhưng trong lời nói hào tình vạn trượng, mặt mày oai hùng, khí thế khác người.

Theo hai nữ tử đi vào còn có một lão giả tóc bạc mặt hồng hào, tinh thần sáng láng. Sau lưng lão giả còn có thêm một văn sĩ trung niên mặc đạo bào hào hoa phong nhã. Người đi cuối là một nam tử mắt nhỏ, tướng mạo bình thường.

Một nhóm năm người tới đại sảnh, ngoại trừ nữ hài Linh Đang ra thì bốn người khác đều mang trên người khí tức Hư Đan nhàn nhạt.

"Ta giới thiệu một phen, những người này là trưởng lão Trảm Yêu Minh ta."

Phí Minh Viễn chỉ vào nữ tử oai hùng, vừa cười vừa nói: "Vị này chính là Tô Tễ Vân, danh hiệu Vân di, nữ hài kia là Tiểu Linh Đang, đừng nhìn tuổi không lớn lắm nhưng đã có cảnh giới Trúc Cơ, qua chút ít năm có hi vọng đại thành Hư Đan."

Không để Phí Minh Viễn giới thiệu tiếp, văn sĩ trung niên ôm quyền mỉm cười nói: "Tại hạ là Chương Cảnh Sơn, gọi là là Thanh Sơn được rồi."

"Tề Dương Bình, Bình thúc, hắc hắc." Lão giả tóc bạc nói tiếp: "Hai năm trước chỉ thấy qua hình cáo thị của Từ đạo hữu. Năm đó Phí lão còn lớn tiếng tán thưởng, chẳng qua là vô duyên không gặp. Hôm nay cuối cùng đã gặp được, quả nhiên tuổi trẻ tuấn kiệt a."

Lão giả tóc bạc là người hay nói, không giữ kẽ gì mà trực tiếp ngồi ngay cạnh Từ Ngôn.

"Kiều Tùng, hiệu là Thanh Tùng, đạo hữu hữu lễ." Người nói cuối cùng là nam tử mắt nhỏ kia. Người này có chút câu thúc, không nhiều lời cho lắm.

"Không dối gạt Từ đạo hữu, lần này chúng ta tụ hội là vì Kiều Tùng kiều đạo hữu gia nhập. Hắn là phó trưởng lão Quy Nguyên tông, bởi vì đắc tội Yêu linh hóa hình nên mới mưu phản tông môn."

Phí Minh Viễn giải thích một câu, nói: "Trảm Yêu Minh ta sinh cơ không dứt, không chỉ có Kiều đạo hữu hôm nay gia nhập mà còn gặp được vị cao nhân như Từ đạo hữu nữa, việc trọng đại như vậy lẽ nào không có rượu mừng chứ? Tiểu Đinh Đang, mang linh tửu trong tiệm trong tiệm ra đây, chúng ta ăn mừng một phen!"

"Được!"

Tiểu Đinh Đang nhếch miệng nhỏ đáp ứng, hai má hồng hồng đưa mắt nhìn Từ Ngôn. Đừng nhìn tuổi nàng không lớn, nhưng toàn bộ chuyện của tửu quán này là do nàng quản lý đấy.

"Lần này đáp ứng thống khoái như vậy sao? Lần trước lão phu nói nếm thử hảo tửu trân tàng mà nha đầu kia sửng sốt, cuối cùng không cho lấy một ly!"

Lão giả tóc bạc tự xưng Bình thúc lắc đầu giễu cợt, bày ra một bộ đáng thương khiến nữ hài khẽ liếc mắt nhìn rồi mới quay người đi lấy rượu.

"Lúc Tiểu Đinh Đang sáu bảy tuổi có chôn một hủ nữ nhi hồng, há lại để lão già ngươi viện cớ lấy uống. Nếu không có Từ đạo hữu, e là chúng ta không có diễm phúc nếm thử đâu." Phí Minh Viễn hặc hặc cười cười.

"Linh tửu mười năm mà thôi, có gì đặc biệt hơn người. Đợi lần này lão phu trở về sẽ chôn trên trăm hũ, mười năm sau uống bù một lần luôn thể." Bình thúc tức giận bất bình nói, rung đùi đắc ý cười to.

Có hai lão giả tranh cãi nhau, bầu không khí trong phòng lập tức náo nhiệt. Văn sĩ Chương Cảnh Sơn kia cũng dễ nói chuyện, lời ra khỏi miệng đều là nói có sách, mách có chứng, xem ra là có chút học vấn. Tô Tễ Vân lại rất hào phòng, ngồi bên phía kia của Từ Ngôn, nghểnh đầu hỏi dò về lai lịch Từ Ngôn.

Người Trảm Yêu Minh nhiệt tình như vậy, Từ Ngôn cũng không dám lãnh đạm, nói sơ qua chuyện cái gì mà sống cơ khổ từ nhỏ không nơi nương tựa, vô tình gặp được tu sĩ gặp nạn, đạt được công pháp tu hành rồi bắt đầu trải qua kiếp sống ẩn cư thâm sơn. Hắn nói rõ ràng đầu đuôi gốc ngọn, dù có bịa nhưng tính ra tương đối tỉ mỉ chi tiết đấy.

Nói dối không tốt, nhưng mà lời nói dối vô hại thế này thì Từ Ngôn tự thấy có thể tha thứ được. Ít nhất hắn không lừa gạt đám người Trảm Yêu Minh này, chủ yếu chỉ muốn giấu giếm qua mắt kẻ không nói chuyện Kiều Tùng kia mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.