Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 679: Khách không mời mà đến (thượng)



Dịch: Hoangtruc

Biên: Spring_bird

"Yêu..."

Ở chỗ sâu trong nhà gỗ, Bàng Vạn Lý sắc mặt tái nhợt bị nhốt nơi góc tường. Ba năm qua lão không thể nhúc nhích được chút ít nào, nhưng vẫn còn sống sót như cũ. Tu vi Trúc Cơ đỉnh phong thừa sức giúp lão tích cốc (nhịn ăn) thật lâu.

Bị nhốt ba năm không là gì cả, thế nhưng Bàng Vạn Lý lại phải nhìn thấy quá nhiều cảnh tượng khủng bố.

Hàng ngày nữ nhân giống phu nhân của lão như đúc kia đều bắt người sống. Lúc trước mỗi ngày chỉ ăn một người, về sau càng ngày càng nhiều. Xung quanh núi hoang Lam Vũ quốc này, thậm chí là những Man tộc đến xâm lược Lam Vũ quốc, chỉ cần đi qua núi hoang này đều sẽ trở thành đồ ăn trong miệng nữ nhân này cả.

"Ta vốn chính là yêu a. Không giống Nhân tộc các ngươi, không những yếu ớt mà còn toàn là đạo đức giả." Nữ tử mồi ngọn đèn lên, liếc mắt nhìn Bàng Vạn Lý trong góc nhà.

"Giết ta đi, rồi để cho heo huynh rời khỏi đây. Ngươi không nên dạy nó ăn thịt người..."

Bàng Vạn Lý giãy người, trong hai mắt vô thần chợt lóe tia sáng nhạt. Đây cũng là câu nói duy nhất lão nói suốt ba năm qua.

"Nó là yêu, trời sinh đã định là hưởng dụng huyết thực. Ta cho nó ăn cái gì là chuyện của ta."

Nữ tử cười cười tà dị, nói: "Nó vốn là một con hung thú. Thật muốn nhìn xem con heo kia sẽ biến thành bộ dáng loài nào đây? Nhưng mà, ta muốn nhìn thấy nhất, là cảnh nó ăn tươi cả chủ nhân như ngươi, ha ha ha."

Nữ nhân thường xuyên dùng Nhân tộc làm đồ ăn cho heo phát ra một tràng cười âm trầm. Tiếng cười hòa cùng tiếng heo nhai nuốt vang lên trong căn phòng nhỏ nơi núi hoang này lại càng đầy vẻ quỷ dị.

"Chủ nhân của nó, không phải là ta."

Bàng Vạn Lý thê lương nhắm hai mắt lại, nói nhỏ: "Chủ nhân của nó, sẽ không bỏ qua cho ngươi..."

...

Thiên Bắc, ở chỗ sâu trong dãy núi tuyết trắng phủ dày đặc, một bóng người xinh đẹp đang đạp trên mặt tuyết. Áo giáp màu đen bao kín lấy thân hình lại càng khiến nữ tử này lộ ra vẻ xinh đẹp.

Cái mũi nhỏ của ả khẽ giật giật. Giữa cái không khí lạnh lẽo này, ả lại đưa tay tháo tấm mặt nạ trước mặt xuống, hiện ra một khuôn mặt mỹ lệ.

"Lẩn đi rất xa à, Quỷ Diện."

Bước chân kia lần nữa tiến về phía trước. Quỷ dị là sau lưng nữ tử này cũng không có dấu chân, như thể ả đang bay trên mặt tuyết. Một cơn gió lạnh quét qua, bóng dáng xinh đẹp kia lại biến mất không thấy gì nữa.

Dường như bên dưới bề mặt tuyết trắng có rất nhiều loại vật bò sát, dấu vết chân mờ như không thể nhìn ra dần xuất hiện ở chỗ sâu trong sơn mạch. Cuối cùng tụ lại chung quanh một ngọn núi hoang bình thường.

Chít...chít...

Âm thanh khẽ vang lên dưới mặt tuyết. Sau một khắc, bóng dáng mặc áo giáp màu đen kia như loại quỷ mị từ trong tuyết xuyên ra. Đầu đuôi dài kia mạnh mẽ cuốn một vòng, như thể cuốn lấy thứ vô hình nào đó vậy,

Trong mắt nữ tử hiện lên ánh vàng kim, trầm thấp cười duyên nói: "Luyện hồn Yêu linh thủ vệ, xem ra ngươi đang bế quan a. Quỷ Diện, khách của ngươi đến rồi đây."

Một tiếng “đùng” khẽ vang lên, đuôi dài cuốn vào trong tuyết. Lúc nó nhấc lên, không rõ luyện hồn đã đi đâu mất rồi.

"Các ngươi thủ ở chỗ này."

Kim Tình thấp giọng phân phó một câu, một mình bước tới chân núi. Ánh sáng vàng trong mắt lưu chuyển, nhanh chóng phát hiện ra cửa động.

Ả tách đám cỏ dại ra, nơi chân núi xuất hiện một tảng đá lớn.

Khóe miệng nhếch ra một tia cười lạnh, Kim Tình cất bước vọt tới cự thạch. Cự thạch chắc chắn lại hệt như vũng bùn, mà bóng dáng mê người kia cứ vậy chui vào trong hòn đá.

"Tu kiến ra động phủ hệt như trạch viện thế này, ngươi quả thật tiêu tốn không ít nha."

Đi vào trong phủ đệ, Kim Tình không khỏi kinh ngạc. Xuyên qua các gian phòng ốc, một hoa viên cực lớn xuất hiện ngay trước mặt ả.

"Gốc Mạch Dương hoa thật lớn a!" nhìn thấy bông hoa như mặt trời đang rọi sáng trong hoa viên, Kim Tình lần nữa nghẹn ngào nói: "Ít nhất cũng phải ba trăm năm, Mạch Dương hoa mới to hơn một trượng. Kỳ hoa như vậy mà chỉ dùng để chiếu sáng động phủ?"

Đại hoa khiến cả Yêu linh hóa hình còn phải kinh ngạc kia có kỳ hiệu gia tăng thực lực của Yêu tộc. Trong mắt Kim Tình hiện lên vẻ tham lam, chẳng qua ả cũng không dám vọng động mà đi xuyên qua hoa viên, vào một gian đại sảnh gần đó.

Cửa đại sảnh mở rộng ra, bên trong có phủ thảm trắng mềm mịn. Có một thanh niên ngồi khoanh chân trên thảm trắng, khuôn mặt tuấn tú, có điều không nhúc nhích gì.

Kim Tình mang theo ánh mắt đầy thưởng thức, chậm rãi đi vào đại sảnh. Ả nhìn ngắm bố trí chung quanh một phen, cuối cùng mới đưa mắt nhìn lên người Từ Ngôn.

Tiếng cười duyên vang lên, một làn hương mơ hồ tràn ngập ra.

"Không nghĩ tới, hóa ra Quỷ Diện lại có gương mặt tuấn tú như vậy. Ây, có khách tới, ngươi là chủ nhà sao không chiêu đãi người ta một chút hả?"

Nữ tử nhõng nhẽo cười, đánh thức Từ Ngôn khỏi trạng thái bế quan.

Mở mắt ra, nhìn thấy nữ tử trước mặt, Từ Ngôn không đổi sắc mặt nói: "Khách không mời mà tới, quấy nhiễu người khác thanh tu mà còn đòi bồi tiếp."

"Ai nói nhiễu người thanh tu? Ta là tới thanh tu cùng ngươi đấy, như thế nào, không chào đón?"

Cọt kẹt..t..tttt, tiếng giáp sắt cọ sát vào nhau vang lên, thiết giáp trên người Kim Tình ào ào rút về cả phía sau lưng, chỉ còn có thân hình trắng nõn, váy da thú, áo ngực da thú hiện ra, ngoài ra không còn có thứ gì khác nữa cả.

Nữ tử đi chân trần, đầu khẽ ngẩng, dáng người nóng bỏng đầy quyến rũ lộ ra, phối hợp với khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần cùng chóp mũi hơi nhọn tràn đầy một bộ dáng phong tình của nữ tử dị vực.

"Hay vẫn là nói, ngươi là tu si khổ tu, phai mờ thất tình lục dục, chỉ mong nhục thân thành Thánh?"

Trong lời nói tinh nghịch kia còn mang theo vài phần mê hoặc. Đôi môi khẽ mở, một làn gió thơm thoảng tới, ập thẳng về phía thanh niên đối diện.

...

"Ngưng gió."

Vù!

Hai tay vung lên, cuồng phong xuất hiện, ầm ầm quét qua Kim Tình. Hai chân thon dài của ả mãnh liệt rút lui vài bước, lại vững vàng đứng ngay cửa ra vào.

Cúi đầu liếc nhìn váy da thú dường như bị vén lên, Kim Tình rõ ràng không sợ cuồng phong, không ngừng cười khanh khách.

Vèo!

Âm thanh xé gió nổi lên, đuôi dài vung lên nổ ra một tiếng như vung roi sắt, phút chốc quấn lấy thân ảnh đang ngồi xếp bằng.

"Nam nhân bị Kim Tình ta nhìn trúng, chưa từng có ai chạy thoát được. Ngươi cũng vậy thôi!"

Ngay lập tức bóng roi đang lao tới hóa thành một sợi dây kim loại một khi quất trúng con mồi thì cho dù có là Hư Đan đi nữa cũng tránh không thoát.

Đuôi chuột tuy đã quấn tới Từ Ngôn, thế nhưng thần sắc Kim Tình lại hơi biến đổi, hừ lạnh một tiếng, bay ngược trở ra vùng đất trống bên ngoài đại sảnh. Thân ảnh bị ả cuốn lấy đã hóa thành gió mát vỡ vụn ra.

"Độn pháp..."

Nữ tử ánh mắt lạnh lùng, kim mang trong đồng tử lóe lên... Bỗng nhiên ả quay đầu nhìn thẳng vào một bên sân nhỏ.

"Kim Ma Thử nhất mạch Ma Huyết quật, quả nhiên nhãn lực hơn người."

Từ Ngôn hiện ra thân hình trong sân, cười nhạt một tiếng, nói: "Thân thế như vậy, xem ra ngươi cũng đã tu luyện không ngắn rồi. Nếu đã nhiều năm tu luyện thì tất phải biết là một con chuột dù sao đi nữa cũng không thể xứng với Nhân tộc mới đúng chứ!"

"Ngươi nói ta không xứng với ngươi?" Kim Tình nở nụ cười lạnh, lật tay lấy ra hai cái roi da màu vàng, không rõ được tế luyện từ loại tài liệu nào, trên thân còn có lôi quang lập lòe ẩn hiện.

"Kim Tình ta ở Ma Huyết quật cũng là dạng đã nói là làm. Loại Hư Đan Nhân tộc như ngươi, phụ thuộc vào ta xem như là phần số may mắn của ngươi. Đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, chọc tức bổn cô nương thì ngươi sẽ phải hối hận đấy."

"Ngươi sai rồi!" Từ Ngôn hết cách, nói: "Ta đóng cửa ngồi trong nhà, là ngươi cố tình xông tới. Còn bắt luyện hồn của ta, rõ ràng là ngươi tới gây chuyện, ta vô tội a."

"Ha ha ha...!" Kim Tình nhõng nhẽo cười một hồi, lại thu hồi roi da màu vàng, õng ẹo đi vào đại sảnh lần nữa.

"Vốn dĩ là ra lỗ mãng rồi, vậy tiểu nữ chịu tội với ngươi được chưa? Một vò Linh tửu coi như chút thành ý, Quỷ Diện, có dám uống với ta một chén hay không đây?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.