Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 681: Thu pháp bảo



Dịch: Hoangtruc

Biên: Spring_bird

Nửa năm trước, Từ Ngôn từng thử thu pháp bảo Thiên Cơ phủ nhưng thử nghiệm đã thất bại.

Khi đó chỉ cần hắn có thêm gấp đôi linh lực, đã có thể nắm chắc thu được món pháp bảo này để tùy nghi sử dụng rồi. Đáng tiếc gấp đôi linh lực tuyệt không phải là chuyện trong thời gian ngắn mà đạt được. Dù có tu luyện tới Hư Đan đỉnh phong, Từ Ngôn cũng chưa chắc có thể tăng được linh lực bản thân lên gấp đôi hay chưa.

Nhưng mà nửa năm tu luyện vừa rồi, có thể nói linh lực của Từ Ngôn tăng mạnh như kỳ tích, hơn nữa tu vi càng xem như nhảy vọt.

Nguyên nhân chỉ có một, đó chính là do hạt Kim Đan bị rò lửa kia của hắn.

Cách vài ngày trước khi Kim Tình đi đến đây, sau nửa năm khổ tu Từ Ngôn đã nảy sinh ngoan lệ. Cuối cùng hắn đã để cho Đan hỏa Kim Đan rò rỉ ra nhiều hơn nữa, đến mức toàn bộ Kim Đan đều bị Đan hỏa bao bọc cả lại.

Vốn tưởng rằng Đan hỏa bao bọc Kim Đan thì cũng không tính là gì. Dù sao Đan hỏa rò nửa năm rồi nhưng mình vẫn không chết kia mà. Không ngờ ngay khi Đan hỏa vừa hoàn toàn bao bọc Kim Đan, Từ Ngôn cảm thấy như bị sét đánh. Một cảm giác tối tăm khó hiểu từ Tử Phủ bùng lên, như thể biển lặng sinh sóng, sét đánh giữa trời quang.

Tử Phủ rung chuyển khiến Từ Ngôn kinh hãi không ít. Đến khi hắn cảm nhận được tu vi lập tức tăng vọt, lại càng không hiểu ra làm sao cả, chỉ đành vội vàng tu luyện thu nạp cái phần quái dị kia vào tu vi.

Ba ngày sau đó, Tử Phủ bình tĩnh lại, mà tu vi của Từ Ngôn trong ba ngày đó đã vọt tăng hơn gấp đôi!

Từ Ngôn còn tưởng rằng mình may mắn tiến giai rồi, không ngờ về sau mới mới phát giác bên trong Tử Phủ vẫn là Kim Đan như cũ, có điều bề ngoài đã bị Đan hỏa bao trùm mà thôi. Như thể lúc trước là Kim Đan uẩn dưỡng lửa, mà hôm nay tức thì biến thành lửa uẩn dưỡng Kim Đan.

Tu vi bạo tăng một cách cổ quái khiến Từ Ngôn nghi hoặc khó hiểu, suy nghĩ một lúc lâu cũng không có manh mối nào. Ngay lúc này, Kim Tình vừa vặn xông vào.

Lúc trước Từ Ngôn một mực cúi đầu là vì không ngừng đưa Linh lực đi vào Thiên Cơ phủ. Đến khi hắn dùng Linh lực bao phủ hết cả cả tòa phủ đệ mới rút ra được kết luận, là mình có thể vận dụng được món pháp bảo này. Vì vậy hắn mới thử thu nạp pháp bảo vào, Kim Tình vì thế mà bị giam ở trong đó.

Biện pháp mệt người này thật ra lại không hề có hiệu quả với Nhân tộc, bởi vì nói trắng ra Thiên Cơ phủ cũng chỉ là tổ hợp của túi trữ vật và túi linh thú mà thôi. Đừng nhìn Kim Tình là là thân người, bản thể vẫn là Yêu linh, cho nên mới dễ dàng bị thu vào bên trong.

Túi trữ vật trình độ Pháp bảo, Yêu linh không thể phá mở đi ra được. Trừ phi Từ Ngôn thả ả rời khi, nếu không tuyệt đối không thể tự mình thoát khỏi giam cầm của pháp bảo.

"Quả nhiên có thể thu được pháp bảo. Xem ra Kim Đan dị biến là chuyện tốt mới đúng. Như vậy bước tiếp theo chẳng lẽ có thể kết thành Nguyên Anh được rồi sao?"

Suy tư về tu vi cổ quái của mình, Từ Ngôn càng thêm có lòng tin vào trùng kích cảnh giới Nguyên Anh.

Cũng khó trách hắn tin tưởng mười phần như thế. Sư huynh Sở Bạch mới hơn ba mươi tuổi đã thành tựu Nguyên Anh, tuổi tác Từ Ngôn hiện nay đã hai mươi bảy hai mươi tám rồi. Sư huynh có thể trở thành Nguyên Anh lúc hơn ba mươi tuổi, thì sao hắn không thể chứ?

Hắn suy nghĩ một chút, tâm tình vui vẻ. Tâm niệm hắn vừa động, một con luyện hồn lặng yên không một tiếng động thoát ra ngoài động.

Vận chuyển Tiên Mi Quỷ Nhãn, mượn nhờ thị giác luyện hồn, chút ít dấu vết bên dưới tuyết trắng ngoài động đều thu cả vào mắt hắn. Đồng thời hắn còn mơ hồ cảm nhận được vô số khí tức Yêu linh ẩn nấp từ một nơi bí mật gần đó.

"Ít nhất có tới bốn mươi cỗ khí tức Yêu linh. Kim Tình, ngươi cũng quá bạo tay đi. Đáng tiếc, ngươi quá tự tin rồi."

Hắn cười lạnh một tiếng, thu luyện hồn lại, thi triển công pháp thu hồi cả luyện hồn canh cổng bên kia lại. Sau đó thân hình hắn mờ ảo đi. Một lần vận chuyển ra phong độn, Từ Ngôn xuất hiện ở cách đó năm mươi dặm rồi.

Quay đầu lại nhìn sơn mạch nơi xa, Từ Ngôn lại lần nữa thi triển phong độn. Liên tiếp ba lượt thoát ra hơn hai trăm trượng, hắn mới nhảy lên Sơn Hà đồ, nhanh như chớp bay về phía xa xa.

Tu vi bạo tăng đã mang đến chỗ tốt không cách nào tưởng tượng được. Trước kia hắn thi triển được hai lần phong độn là nhiều rồi, hôm nay liền thi triển nhiều lần liên tục cũng không mất bao nhiêu công sức. Chỉ cần tu luyện thêm nửa năm, một năm nữa, trình độ độn pháp của hắn có thể tiến thêm một bước nữa, hắn có lòng tin một lần bỏ chạy được xa trăm dặm!

Tích tắc thoát ra trăm dặm đã không phải Hư Đan có thể đạt tới rồi, may ra chỉ có cường giả Nguyên Anh mới làm được.

Bỏ qua đám Yêu linh mà Kim Tình mang đến, Từ Ngôn cao chạy xa bay mà đi. Lúc hắn xuất hiện lại, là ở bên cạnh một con sông nhỏ. Sau đấy cả người hắn khẽ động, chui vào đáy nước.

Linh lực căng nước sông ra, Từ Ngôn ngồi xếp bằng dưới đáy nước. Hắn tế ra Thiên Cơ phủ, không khôi phục nguyên trạng mà há miệng phụt ra Đan hỏa bắt đầu tế luyện phủ.

Pháp bảo vô chủ, chỉ cần Linh lực đầy đủ là dễ dàng vận dụng được rồi.

Nhưng muốn nhét được vào bản thể, tùy tâm mà động lại cần phải tế luyện một phen mới được.

Trọn vẹn ba ngày, Từ Ngôn vẫn một mực đang tế luyện Thiên Cơ phủ. Từ khi có ngọn lửa uẩn hàm Kim Đan, tu vi hắn không chỉ bạo tăng mà Đan hỏa của hắn cũng trở nên đáng sợ hơn. Không đến một ngày, Thiên Cơ phủ đã hoàn toàn được tế luyện xong xuôi, trở thành pháp bảo chỉ thuộc về một mình Từ Ngôn hắn, có thể tùy thời sai khiến như tay chân mình.

Tâm niệm vừa động, cảnh tượng bên trong Thiên Cơ phủ xuất hiện ngay trong óc hắn.

Bên trong đại sảnh, Kim Tình ngồi xếp bằng bất động, đuôi dài quấn quanh người tạo thành một tầng phòng ngự ngăn cản lấy uy năng của pháp bảo.

Lúc này Từ Ngôn đã có thể nhìn thấy trong cả tòa phủ đệ này có thêm từng tầng gợn sóng. Những cái gợn sóng kia huyền ảo mà có uy lực khổng lồ, không ngừng quanh quẩn bên trong Thiên Cơ phủ. Chỉ cần gợn sóng không dứt, Kim Tình bị vây khống trong đó tuyệt không thể động đậy được.

Tâm thần khẽ động Từ Ngôn lập tức chui vào trong Thiên Cơ phủ. Đáy sông trống trải không còn bóng người, chỉ còn một viên châu nhỏ nhắn chậm rãi rơi xuống, chìm vào giữa cát đá đáy sông.

Thân là chủ nhân của pháp bảo, có thể xuất nhập Thiên Cơ phủ tùy ý, có thể bỏ qua cả những gợn sóng uy lực kinh người kia.

Ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên, Kim Tình bị vây ba ngày này đột nhiên mở to mắt. Hai mắt lưu chuyển lên ánh vàng tràn đầy phẫn nộ, gắt gao nhìn thẳng vào thanh niên đang đi tới.

Từ Ngôn vẫn đầy bình tĩnh bước vào đại sảnh, vẻ cười nhạo trong mắt không chút che dấu. Hắn chậm rãi đi đến trước mặt đối phương.

"Xem ra Yêu linh hóa hình cũng không tránh được bị pháp bảo trói buộc. Về sau lại thêm được một biện pháp lừa người." Từ Ngôn tự nói một câu, lạnh lùng nói: "Cảm giác như thế nào, Kim trưởng lão?"

"Nhân tộc hèn hạ!" Kim Tình bị vây một ngày, nghĩ hết mọi cách cũng không thoát khỏi uy lực của pháp bảo. Lúc này nhìn thấy Từ Ngôn, ả lập tức giận dữ: "Thả ta ra ngoài, nếu không ngươi nhất định phải chết."

"Nói đến là đến, nói đi là đi, làm gì có cái đạo lý nào như thế? Ngươi là khách, ta là chủ nhân, đương nhiên phải chiêu đãi ngươi thật tốt chứ."

Từ Ngôn nói qua, phất tay đánh ra một đạo Linh lực. Mượn nhờ uy lực pháp bảo đánh bay tầng đuôi dài hộ thân của Kim Tình. Sau đó thân thể ả bị một sức mạnh vô hình giam cầm, treo lơ lửng lên.

"Cất giấu hết mấy thứ tốt đi đâu rồi? Ngươi tự nói ra, tránh để ta phải ra tay."

Từ Ngôn dạo qua Kim Tình một vòng, điềm nhiên như không có việc gì nói.

"Tất nhiên là cất giấu trong người ta rồi. Ta là nữ nhân, ngươi dám động thủ với ta?" Lúc này mặt mày Kim Tình đã tái nhợt. Ả không thể động đậy, chỉ có thể mặc cho người định đoạt. Rơi vào đường cùng, ả đành ỷ vào thân phận nữ nhân mà nói vậy.

Xoạt một tiếng, bộ giáp da thú rơi xuống đất, một cơ thể hoàn mỹ thu hết vào đáy mắt Từ Ngôn.

"Ngươi..."

Tuy nói Kim Tình là Yêu linh hóa hình, nhưng vẫn là nữ nhi. Lúc này ả đã kinh hoảng, biến đổi cả sắc mặt, thế nhưng vẫn một mực không nhúc nhích được mảy may.

"Không có a?"

Từ Ngôn tìm kiếm trên đám áo da thú, không tìm thấy được gì bèn thất vọng ngẩng đầu, đi quanh Kim Tình ba vòng liên tiếp. Cuối cùng hắn chụp vào cái đuôi của đối phương.

"Giấu kĩ như vậy à, cũng biết sợ mất sao?"

Rút cuộc Từ Ngôn cũng tìm thấy được túi trữ vật được giấu kĩ bên trong mớ lông đuôi của ả. Hắn ước lượng túi trữ vật vẫn còn đầy hương thơm một chút, cười lạnh một tiếng rồi nghênh ngang rời đi.

"Quỷ Diện! Ngươi dám làm nhục ta, ta sẽ cho ngươi chết không yên lành!!!"

Sau lưng truyền đến tiếng Kim Tình gào thét. Bước chân Từ Ngôn dừng lại, rồi chợt vòng trở về. Trong tay hắn xuất hiện một quầng sáng xanh, ánh đao lóe lên, chém thẳng đến ngực đối phương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.