Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 7



Dịch giả: Hoangtruc.

Bụi đất tung bay, tiếng sấm vang rền.

Sau khi tung hết sức ném Lôi châu ra, Từ Ngôn nhanh chóng lao về phía sau quan tài đá. Sau đó nữa, chính là đất rung núi chuyển.

Khoảng chừng một thời gian uống cạn một chén trà thì động đá vôi cũng dần hết rung chuyển, chung quanh quan tài đá đã phủ kín bụi đất. Thiết Trụ chui ra ngoài đầu tiên, rồi sững người lại sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Mấy đứa thiếu niên khác lần lượt chui ra khỏi đám bụi đất, đều là phản ứng sững sờ không khác gì nhau.

Hắc Lang, đã không còn nhìn thấy.

Không chỉ có Hắc Lang, mà toàn bộ hang động đá vôi cũng không nhìn thấy nữa!

Lực lượng khổng lồ kia đã phá hủy hơn phân nửa lòng núi, phủ lấp toàn bộ hang động đá vôi rộng rãi. Không gian còn lại chỉ là khoảng chu vi hơn một trượng quanh quan tài đá này mà thôi. Đám thiếu niên vừa mới chui ra khỏi bùn đất tựa như đang bị nhốt trong một gian mật thất nhỏ hẹp nào đó.

"Địa…Địa Long trở mình!"

"Hắc Lang bị đè chết rồi, chúng ta được cứu rồi!"

Rất nhanh, đám thiếu niên nhảy cẫng lên reo hò. Hắc Lang bị đè chết, bọn nó cũng đã thoát được bóng đen tử vong. Đám choai choai này đứa nào cũng lau lau lấy khóe mắt mình. Cái loại cảm giác sống sót sau tai nạn này, đừng nói là mấy đứa trẻ choai choai, đến cả người trưởng thành cũng khó có thể kìm nén được đấy.

Khi nhìn thấy đồng bạn bị chết đithì không ai trong chúng nó muốn mình trở thành thức ăn tươi sống cho Hắc Lang cả.

Bọn nó thì đang hoan hô, còn mặt mũi Thiết Trụ lại tái mét lại. Cổ họng nó giật giật, khó khăn nói: “Động…sụp rồi, động rụp rồi!”

Động bị sụp, Hắc Lang bị đè chết, đám thiếu niên cũng bị vây khốn sâu trong lòng núi.

Chôn sống!

Hai từ ngữ đáng sợ này chợt đồng loạt xuất hiện trong lòng của đám thiếu niên, khiến không gian một trượng này đột nhiên lặng ngắt như tờ. Sau đó, từng tiếng nức nở lần lượt vang lên.

Thoát được Hắc Lang đuổi giết, thế nhưng đám thiếu niên vẫn còn lảng vảng tại tử địa như trước. Trừ phi có thể phá được lòng núi mà ra, nếu không thì không lâu nữa, những đứa nhỏ này đều trở thành mấy bộ xương trắng, làm bạn với bộ xương trong quan tài đá kia.

"Ta muốn về nhà, ta không muốn chết, hư hư hư..."

Tiểu Hoa là đứa đầu tiên bật khóc. Một đứa bé gái mười mấy tuổi đầu, chỉ sợ trước giờ cũng chưa từng nghĩ mình sẽ gặp nhiều nguy hiểm và tuyệt vọng đến như vậy. Nó vừa bật khóc, thì mấy đứa nhỏ tuổi khác trong đám cũng bật khóc theo.

"Đừng khóc nữa, chúng ta đào đường đi ra ngoài!"

Thiết Trụ nắm chặt hai tay, mạnh mẽ nói. Trong đây, nó lớn tuổi nhất, nếu nó buông bỏ thì thật sự không còn có hi vọng nữa. Dù nó biết là việc đào một cái hang thông ra khỏi lòng núi cơ bản là không thể, Thiết Trụ vẫn cứ vung con dao chặt củi lên, dốc sức liều mạng nạy đất đá qua một bên.

Một người hành động khiến mấy đứa khác cũng nhìn thấy được một tia hi vọng. Vì vậy mấy đứa thiếu niên có công cụ thì dùng công cụ, không có thì dùng tay không, bắt đầu không ngừng nghỉ đào núi đá. Tuyệt cảnh đấy, nhưng chúng nó vẫn cứ tê dại mà dốc sức kiếm tìm đường sống trong vô vọng.

Sau nửa ngày dùng dao chặt củi, Thiết Trụ mới chỉ đào ra được mấy tảng đá trong núi đá này mà thôi. Nó lau lau mồ hôi đang chảy trên đầu, thừa biết mọi chuyện chỉ là tốn công vô ích. Đến lúc này, như chợt nhớ ra cái gì đó, nó vội vàng gọi to:“Từ Ngôn, Từ Ngôn đâu?”

“Hình như Ngôn ca ca bị chôn vùi bên dưới rồi, ư…hư hư…”

Tiểu Hoa chỉ vào một chỗ cạnh quan tài đá, vừa khóc vừa nói. Thiết Trụ sững người, nhưng sau đó nó vội chạy tới bên cạnh quan tài đá, dốc sức liều mạng đào bới đất đá lên.

“Nhanh, nhanh moi Từ Ngôn ra nhanh!”

Thiết Trụ kêu gọi khiến đám còn lại nhanh chóng chạy tới phụ giúp. Một lúc lâu sau, bọn nó cũng đã kéo được Từ Ngôn từ dưới lớp đất đá lên. Hắn không có thương tích gì đáng ngại, chỉ có thêm vài vết thương ngoài da mà thôi. Nếu để lâu thêm một thời gian nữa, thì quả thật hắn sẽ bị chôn sống mất.

"Khục... Khục... Phì phì!"

Phun một đống đất cát trong miệng ra, Từ Ngôn ngồi thở hổn hển nửa ngày trời mới tỉnh táo trở lại. Đám thiếu niên kia nghĩ rằng do Địa Long trở mình đè chết Hắc Lang, nhưng bản thân hắn biết Hắc Lang không phải bị đè chết, mà bị nổ chết đấy.

Một hạt Lôi châu nho nhỏ, vậy mà có thể làm nổ tung toàn bộ lòng núi!

Ngoài kinh hãi, Từ Ngôn còn có chút vui vẻ. Hắn có tổng cộng ba viên Lôi châu, một viên nổ chết Hắc Lang, vẫn còn thừa lại hai viên trong ngực áo hắn.

Dân chúng trong Lâm Sơn trấn không có bao nhiêu người có nhiều kiến thức nhưng cũng biết trên đời này có kỳ nhân dị sĩ. Thậm chí có người còn được nhìn thấy uy lực Hỏa pháo của đại quân triều đình. Nhưng Từ Ngôn lại biết, không có bao nhiêu dân chúng lại biết đến kỳ văn.

Đó chính là một vài câu chuyện xa xưa mà lão đạo sĩ Từ Đạo Viễn giảng thuật lại cho hắn, có nói về một vài dị nhân sống chỉ để tu hành. Những người này có thể nhảy cao ba trượng, người nhẹ như chim Yến, kiếm xuất ra như cầu vồng có thể phá đá mở núi. Thậm chí bọn họ còn có thể điều động được Thiên địa chi uy, giáng xuống mưa gió lôi điện. Những kì nhân kị sĩ này được lão đạo sĩ gọi là Tu Hành giả.

Những người chỉ vì muốn vượt qua cực hạn bản thân, mà cực khổ tu hành.

Cố sự vốn kể để cho người ta hướng về đó, thế nhưng một khi những tình cảnh trong chuyện xưa xuất hiện trước mắt, đối với người thường mà nói thì đó cũng không còn là mừng rỡ, mà là âm thầm sợ hãi. Còn Từ Ngôn lại khác.

Từ Ngôn đã từng chứng kiến rất nhiều sự việc biến hóa đến cực điểm rồi. Đến quỷ hồn hắn còn nhìn thấy, thậm chí còn làm như không nhìn thấy gì cả, cho nên hoàn toàn không có cảm giác sợ hãi xuất hiện trên người hắn. Đến khi biết được uy lực cực lớn của Lôi châu, hắn chẳng những không sợ hãi mà còn mừng rỡ không thôi.

Bản thân hắn dựa vào một tay tài nghệ phi thạch, có lẽ tương lai không khó để đứng trong hàng ngũ Võ giả. Nhưng hắn lại có khoảng cách rất rất xa với Tu Hành giả. Hôm nay chính thức được nhìn thấy uy năng của Tu hành giả, không khác gì Từ Ngôn đã được mở ra một bầu trời mới. Tuy hắn không biết gì về nơi đó, nhưng vẫn cứ thấy tràn đấy mới lạ.

"Từ Ngôn, Từ Ngôn!"

Có người ngồi cạnh lay lay lấy người, Từ Ngôn mới từ từ khôi phục lại tâm trạng mừng rỡ vì đạt được Lôi Châu. Trước mặt hắn lại là gương mặt không chút huyết sắc của Thiết Trụ.

Sờ lên trán Từ Ngôn, Thiết Trụ kinh hoảng nói: “Không đến mức bị đá đập ngu người rồi chứ? Từ Ngôn, ngươi vốn ngốc nghếch, lần này nữa thì làm một tên đần độn thật sự được rồi!”

Thiết Trụ kêu Từ Ngôn cả nửa ngày trời, chỉ thấy hai mắt đờ đẫn của đối phương, nó còn tưởng Từ Ngôn bị đập choáng váng rồi. Vốn ngày thường Từ Ngôn đã có vài hành động ngốc ngốc, nếu như đần độn thật thì có khi thỏ cũng không đánh được nữa thì sao?

"Ta không sao."

Từ Ngôn vịn lấy quan tài đá đứng dậy. Hắn nói vậy mới khiến đám Thiết Trụ cảm thấy yên tâm một chút.

“Ngươi vừa dọa chúng ta chết khiếp đấy, còn tưởng đầu ngươi bị đập hư rồi.” Thiết Trụ thở dài một hơi, nói: “Chúng ta bị nhốt ở đây rồi. Ta cùng bọn hắn đào thông đạo trước, ngươi cứ nghỉ ngơi đi, khi nào có sức lại rồi đến phụ chúng ta.”

Đã xác định Từ Ngôn không có gì đáng ngại, Thiết Trụ lại tiếp tục cùng đám bạn đào móc đường ra. Có điều tiến độ mười phần chậm chạp.

Tiểu Hoa không có sức khỏe gì, mọi người cũng không ai trông chờ nó giúp được gì, nên lúc này nữ hài nho nhỏ đang ngồi cạnh Từ Ngôn. Nó quệt nước mắt nói: “Ngôn ca ca, chúng ta có thể ra được ngoài kia không, Tiểu Hoa muốn về nhà.”

Ôm lấy bả vài gầy gò của Tiểu Hoa, Từ Ngôn nhẹ giọng an ủi: “Chắc là ra ngoài được chứ. Ngôn ca ca chưa bao giờ nói dối. Tiểu Hoa đừng sợ, chúng ta sẽ nhanh chóng ra ngoài được thôi.”

Nhanh chóng ra ngoài mà Từ Ngôn nói đến, thật sự là rất nhanh. Bởi vì qua được hơn một ngày, thông đạo mà các thiếu niên đào ra còn chưa tới được hai trượng.

Nếu muốn rời khỏi lòng núi, ít nhất thông đạo cũng phải dài hơn mấy trăm trượng. Một ngày đào được hai trượng, cái hi vọng thoát khốn của chúng nó càng thêm xa vời, đến nỗi cả Tiểu Hoa cũng không cảm giác được. Bởi chỉ qua hai ngày sau, đám thiếu niên này sẽ vì chết đói trong này.

Người có thể không ăn trong vài ngày, nhưng nếu không uống nước, thì đám nhỏ choai choai này tuyệt đối không sống quá ba ngày!

Hai cánh tay Từ Ngôn đã đỡ hơn rất nhiều. Hắn không giúp bọn Thiết Trụ đào thông đạo, vì biết hành động này chỉ vô dụng mà thôi. Từ Ngôn còn nghĩ tới chuyện dùng Lôi châu để đào một con đường ra, nhưng không gian quanh đây quá nhỏ, Lôi châu nổ tung thì thật sự không còn ai sống được.

Thời gian trôi qua, nỗi sợ hãi cực lớn lại vây hãm lấy đám thiếu niên, không thể tránh khỏi suy sụp được. Còn Từ Ngôn vừa khôi phục sức khỏe, lại đưa mắt nhìn về phía quan tài đá cổ quái kia. Trong mắt hắn, quan tài kia chính là hi vọng trốn thoát duy nhất đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.