Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 707: Qua cầu rút ván



Dịch: VoMenh

Biên: Spring_bird

Bên trong tòa cung điện bằng đá, hai vị Đại yêu đứng song song, Từ Ngôn đứng ở giữa.

Thương Mộc gõ nhẹ vào bộ hài cốt khổng lồ, than thở: "Truyền thừa của Thương Hổ lâm ta có thể kéo dài ngàn năm là dựa vào bộ xương của Yêu vương để lại này. Năm xưa, Thương Lực nhờ vào đó mà luyện thành thân thể Đại yêu. Lão phu đã ban cho gã cơ hội tu luyện tại nơi đây, chẳng thể ngờ gã có lòng dạ lang sói; sau khi đạt được cảnh giới Đại yêu, gã lại ra tay với ta. Đây chính là tình huống kẻ lừa ta gạt của loài người các ngươi, tự cắn xé lẫn nhau."

"Nhân tộc xảo trá, không thể cả tin. Nếu như Thương Lực không tiếp xúc với nhiều tên tu sĩ Hư đan thuộc Nhân tộc bọn ngươi trong lúc còn ở cảnh giới yêu linh hóa hình, thì gã cũng sẽ không học được loại thủ đoạn hại người này."

Có vẻ như Quỷ Nhãn hiểu khá rõ về quá khứ của Thương Hổ, y nhếch một nụ cười nhẹ, nhìn Từ Ngôn nói: "Quỷ Diện, tại sao Nhân tộc bọn ngươi ai cũng như ai đều chỉ lo ám hại lẫn nhau? Các ngươi nhỏ yếu như bầy kiến hôi vậy, ba lần bốn lượt bàn mưu tính kế, đến cuối cùng thì sao, đứng trước mặt Đại yêu như bọn ta, mưu kế thì có ích gì? Nói cách khác, ngươi nghĩ ngươi đủ khả năng thoát khỏi tay bọn ta để rời khỏi Thương Hổ lâm?"

Giọng nói của Quỷ Nhãn đầy ý giễu cợt, mang ý định thâm độc, Từ Ngôn vừa nghe đã hiểu ý tứ bên trong.

"Tại sao ta phải chạy trốn? Nếu như ta không ra tay, Thương Lực đã có hai cơ hội thoát khỏi sơn trại. Ta đến nơi này để hỗ trợ, chứ không phải đến để trở thành một phạm nhân."

"Quỷ Nhãn, người đừng giở trò chia rẽ đó nữa. Quỷ Diện không những là khách quý của Thương Hổ lâm mà còn là trợ thủ đắc lực của ta. Ha ha... Nếu không có hắn, Thương Lực có lẽ đã chạy trốn thành công rồi."

Thương Mộc phất tay, nói: "Một lời của lão phu nặng tựa chín tòa đỉnh, Quỷ Diện, ta chia cho ngươi một nửa xương cốt của Yêu vương. Giữa phần đầu và đuôi hổ, ngươi chọn phần nào?"

Trông có vẻ Thương Mộc khá rộng lượng, nhưng nụ cười của y lạnh dần, ánh nhìn cũng bắt đầu trở nên lạnh lùng.

"Ta nghĩ rằng, ngươi nên chọn phần đầu hổ là chính xác nhất, có đúng vậy không, Quỷ Diện?"

Quỷ Nhãn cười khục khặc một trận. Từ Ngôn thấy y không có bất cứ hành động gì, bèn tung người bay lên, vương tay chạm vào vị trí giữa miệng của bộ xương hổ. Ngay lúc này, một áp lực kinh khủng bất ngờ bao trùm lên hắn, tựa như một lồng giam bao quanh đầu hổ, ép chặt Từ Ngôn không thể động đậy được.

Một cái đuôi to dài đang đong đưa, vèo một cái, rút vào trong áo choàng sau lưng Quỷ Nhãn.

Vừa rồi rõ ràng là Quỷ Nhãn dùng đuôi đánh Từ Ngôn vào giữa đầu hổ!

"Hổ vương đại nhân, chuyện này là sao?"

Thân thể Từ Ngôn không thể động đậy nhưng miệng có thể cử động nói chuyện. Hắn trầm giọng chất vấn: "Ta giúp ngươi đoạt lại vị trí Hổ vương, không chia của cho ta còn có thể chấp nhận, chẳng nhẽ ngươi lại muốn ra tay với cả người đồng minh này sao?"

"Đồng minh? Ngươi xứng sao?"

Cuối cùng, Thương Mộc nặn ra một nụ cười đáng sợ, nói: "Trảm Yêu Minh chỉ là một lũ hề nhảy nhót mà thôi. Ngươi lại đi tin vào lời hứa hẹn của một vị Đại yêu? Yêu tộc và Nhân tộc, cơ bản chính là thiên địch của nhau... ha ha ha ha!"

"Nếu không nhờ Thanh Bì đề phòng từ trước, người đã chạy thoát. Quỷ Diện, loài người các ngươi đều vô cùng xảo trá. Hôm nay ngay trước mặt ta, ta cho ngươi một cơ hội trổ tài gian xảo; cho bọn ta mở rộng tầm mắt đi nào, năng lực của Quỷ Diện, Minh chủ Trảm Yêu Minh, có đủ lợi hại để thoát khỏi bàn tay của Đại yêu hay không?"

Ở bên cạnh, Quỷ Nhãn cợt nhã trêu chọc, ánh mắt giễu cợt; cử chỉ của hai tên Đại yêu giống như đang đối đãi với một loài chó, mèo nào đó, từ sắc mặt đến giọng nói bộc lộ đầy vẻ xem thường.

Thủ đoạn qua cầu rút ván này, Từ Ngôn không phải là chưa từng nghĩ đến. Nhưng Quỷ Nhãn lại xuất hiện phá hỏng kế hoạch chạy thoát khỏi Thương Hổ lâm của Từ Ngôn.

Từ Ngôn gắng gượng ngẩng cao đầu giữa áp lực đang đè nén từ hai tên đại yêu phát ra. Hắn dù không thể cử động nhưng vẫn im lặng, ánh mắt tỏa ra một vẻ lạnh lùng.

"Ăn hắn là xong. Chỉ là một tên Nhân tộc Hư đan mà thôi, giữ lại có lợi ích gì đâu!" Quỷ Nhãn bật cười.

"Từ từ đã. Hắn có liên quan mật thiết với Trảm Yêu minh. Ta định dùng hắn làm mồi để một lần diệt sạch Trảm Yêu minh, mang đến sự yên tĩnh cho thành Ngũ Địa. Mặc dù bọn chúng chỉ có thể làm trò hề, nhưng để bọn hề nhảy nhót suốt ngày, ta cũng thấy khá là phiền toái!"

Thương Mộc lắc nhẹ đầu, tiết lộ kế hoạch âm độc của bản thân. Bỗng nhiên, có một tiếng hổ gầm chấn động vang lên phía bên ngoài cung điện, sau đó là vô số tiếng rên la thảm thiết kèm theo.

"Yêu hồn của Thương Lực!" Nghe tiếng hổ gầm, nét mặt của Thương Mộc sa sầm, vội vội vàng vàng lao ra khỏi cung điện.

"Ta dùng kịch độc giam giữ thân thể của gã, yêu hồn làm sao lại thoát ra được?" Quỷ Nhãn cũng cực kỳ sửng sốt, nhanh chóng đuổi theo.

Yêu hồn của Đại yêu cũng tương tự như thân thể của yêu linh, là tinh hoa được ngưng tụ từ thần hồn. Sau khi Thương Lực chết, cả bộ xác hổ chứa đầy chất độc do Quỷ Nhãn lưu lại. Mục đích của chất độc đó là dùng để giam giữ yêu hồn của Thương Lực.

Khi hai tên Đại yêu lao ra khỏi đại điện, qua cửa lớn mở rộng, Từ Ngôn nhìn thấy tinh hồn mang hình dáng một con mãnh hổ đang bay lên không trung bỏ chạy. Xung quanh thi thể của Thương Lực có thêm mười mấy cái xác của bọn yêu linh; trong đó có một bộ xác chìm trong màn sáng màu xanh, toàn thân khô quắt, trông vô cùng thê thảm.

Con yêu linh loài cọp này vừa rồi giả vờ quy hàng, sau đó lại phản bội, cắn vỡ lớp chất độc bao phủ trên xác Thương Lực, từ đó tháo gông xiềng kịch độc trên thi thể đại yêu, giải phóng đi linh thể.

Thương Mộc lao ra khỏi cửa, nhìn những thi thể yêu linh kia lập tức có thể hiểu được tại sao yêu hồn Thương Lực lại có thể trốn được. Y giận dữ phân phó thuộc hạ đem tất cả các yêu linh dưới trướng của Thương Lực trước kia đều giết sạch không chừa một mống.

"Mau đuổi theo!" Thương Mộc gầm nhẹ, hiện ra hình dạng thật sự.

Quỷ Nhãn cũng không lắm lời, nhảy lên lưng hổ; lão cọp to tướng tung người bay ra khỏi sơn trại nhanh như một cơn lốc, đuổi sát theo.

Linh thể của Đại yêu là một vấn đề rất nghiêm trọng. Chẳng những có sức sống dai dẳng, nếu để nó có cơ hội cướp lấy thân thể của yêu vật cùng giống loài, nó sẽ mượn thân thể đó để sống lại, tuy nhiên cái ý định lấy lại thực lực Đại yêu cơ bản là khó có thể thực hiện được, cùng lắm là chỉ giữ được sức mạnh của yêu linh.

Thương Mộc làm sao lại bỏ qua cho kẻ thù không đội trời chung này. Trong khi đó, cái mà Quỷ Nhãn muốn lại chính là thi thể cùng yêu hồn của Thương Lực, đó là lý do mà lão ra tay trợ giúp Thương Mộc; hai người mang hai mục đích khác nhau, đồng loạt đuổi theo kẻ đang bỏ chạy.

Đại yêu vừa đi, ánh mắt Từ Ngôn lập tức lóe sáng.

Hắn không thể cử động trong lúc bị giam giữ giữa đầu xương hổ. Thật ra do hắn không sử dụng hết toàn bộ sức mạnh của bản thân. Nếu Từ Ngôn điều khiển Kim đan chống lại bằng tất cả sức lực, chưa chắc là không thể trốn thoát khỏi lồng giam được hình thành từ uy áp của yêu vương này.

Dù yêu vương có mạnh mẽ hơn đi nữa, thì đó cũng là chuyện của một nghìn năm trước, y đã qua đời cách nay gần một thiên niên kỷ. Bên cạnh đó, lá bài tẩy chân chính của Từ Ngôn chính là sức mạnh thần bí bên trong mắt trái.

Ngoài cửa chợt có bóng người thấp thoáng, Hoa Cơ thừa dịp không có ai ở đây nên nhanh chóng lẻn đi vào.

"Quỷ Diện, ta không cố ý..."

"Cút!"

Mục đích của nàng là đến xin lỗi, dù sao việc nàng dẫn em gái đến giao cho Từ Ngôn lại hóa ra là gây hại cho hắn. Không chờ Hoa Cơ nói trọn một câu, Từ Ngôn quát lên lạnh lùng.

"Cút ra ngoài!"

Dối diện với lời lẽ lạnh lùng của Từ Ngôn, Hoa Cơ cắn chặt răng, chẳng những không đi mà nàng lao tới phía trước, dùng kiếm chém xuống khối xương đầu hổ khổng lồ.

Trong lúc nhát kiếm hạ xuống, có hai âm thanh cùng vang lên một lúc.

Một âm thanh vang động giống như kiếm bay chém trúng kim loại, âm thanh còn lại thì tựa như có một lưỡi đao đâm xuyên vào da thịt.

Vừa mới dùng kiếm định cứu thoát Từ Ngôn, bỗng nhiên một cây đao dài xuất hiện từ giữa ngực Hoa Cơ, máu tươi rỉ xuống liên tục.

Đến lúc chết, Hoa Cơ vẫn không biết ai là người ra tay. Nàng ngay cả ngoảnh đầu để xem hung thủ là ai còn không đủ sức làm được, cuối cùng chỉ có thể liếc nhìn chàng trai trẻ Quỷ Diện ở giữa đầu hổ kia, miệng cười thảm thiết, rốt cuộc ngã xuống mặt đất.

Hoa Cơ ngã xuống làm Từ Ngôn thấy rõ có một chiếc mặt nạ giấy tại vị trí sau lưng nàng, nó mang một vẻ ảm đạm cùng cực, âm u lạnh lẽo.

"Không ai có thể cứu được ngươi, Quỷ Diện, ta sẽ chứng kiến tận mắt cảnh ngươi bị Đại yêu nhai thịt, hắc hắc."

Thanh Bì xuất hiện tại đại điện như một con quỷ cõi âm. Vị chủ nhân thành Ngũ Địa này có thể giết chết Hoa Cơ ở Hư Đan cảnh giới chỉ trong một cái chớp mắt.

Đánh chết Hư đan thật dễ dàng như lấy đồ trong túi, Thanh Bì cười lạnh, nhìn Từ Ngôn, nói: "Không ngờ Quỷ Diện đại danh đỉnh đỉnh lại có ngày hôm nay, hắc, thú vị quá, thật thú vị, ta thích nhất cái không khí náo nhiệt như thế này, cáp cáp cáp cáp!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.