Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 713: Nơi đây rất tốt



Dịch: Hoangtruc

Xích Nguyên quy, nghỉ lại nơi hỏa mạch sâu dưới lòng đất, năng lực phòng ngự rất mạnh, mai rùa cứng rắn đao thương bất nhập, lấy thiên phú hỏa diễm mà thành danh.

Ngoại trừ tốc độ chậm chạp, Xích Nguyên quy đạt tới Đại yêu tuyệt đối không phải chuyện đùa. Thực tế trong mai rùa có uẩn hóa tinh hỏa Xích Nguyên, uy lực to lớn, xếp hàng đầu trong các loại Đại yêu có thiên phú hỏa diễm.

Núi Quy Nguyên cực lớn này thật ra lại là một cái mai rùa vô cùng khổng lồ, linh nhãn bị móc đi đặt ở bên trong. Có mai rùa phong bế, linh nhãn Quy Nguyên tông càng thêm nồng đậm.

Bị nhốt trong mai rùa Đại yêu không phải là chuyện đùa. Khi liệt diễm dấy lên, Từ Ngôn lập tức cảm nhận được luồng sóng nhiệt đập vào mặt, đuôi lông mày còn truyền đến cả mùi cháy khét.

Hắn vội vàng bấm niệm pháp quyết, từng đạo Thủy Long Quyển chợt xuất hiện, vây quanh người ngăn cản lấy liệt diễm thiêu đốt. Hai mắt trên mặt nạ quỷ cũng lộ đầy vẻ vẻ khiếp sợ.

Trên đỉnh núi Quy Nguyên, Xích Nguyên đang ngồi xếp bằng trên mai rùa của mình mà dương dương đắc ý. Cảm giác được Từ Ngôn chật vật, lão càng vỗ tay cười to.

"Quỷ Diện a Quỷ Diện, thông minh nhất thời đổi lấy họa sát thân. Ngươi đã giết không ít thủ hạ của lão phu, lần này nên trả lại cả vốn lẫn lời. Có là cường giả Nguyên Anh bị vây trong mai rùa của lão phu cũng còn không trốn thoát được, huống chi ngươi chỉ là một Hư Đan. Hắc hắc, đây mới gọi là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại tự mình tìm tới a."

Xích Nguyên Rung đùi đắc ý vỗ vỗ mai rùa dưới thân, không để ý tới chuyện vây khốn địch nhân nữa mà toàn lực vận chuyển tinh hỏa bổn mạng. Nhất thời liệt diễm ở trong mai rùa hừng hực, nhiệt độ càng lúc càng cao.

Rất nhanh, môn nhân Quy Nguyên tông nhao nhao chạy trốn khỏi tông môn, tên nào tên nấy chật vật không thôi.

Tông môn như thể biến thành lồng hấp, đám Hư Đan và Yêu linh còn không thể gắng gượng được chứ đừng nói tới đám đệ tử Trúc Cơ. Nếu còn chậm chân ở lâu, phỏng chừng tất cả đều bị nướng chín.

Tại một sườn đất cách núi Quy Nguyên thật xa, Hải Đại Kiềm quơ quơ cái càng còn lại lên mắng to: "Quỷ Diện! Tên chó chết nhà ngươi! Đến a! Đến tái chiến ba trăm hiệp với Hải Đại gia ta. Dám bẻ gãy càng của ta, đợi tông chủ nướng chín ngươi rồi, lão tử sẽ là người đầu tiên ăn thịt ngươi. Ha ha ha ha, hả giận, thật cmn hả giận! Tông chủ đại nhân uy vũ!"

Hải Đại Kiềm xem ra dù Quỷ Diện kia có tu vi là Nguyên Anh đi nữa thì lần này cũng phải vong mệnh mà thôi. Bởi vì sát chiêu có uy lực lớn nhất của Đại yêu Xích Nguyên quy chính là khốn giết tướng địch bên trong mai rùa.

Bất luận Xích Nguyên hay Hải Đại Kiềm, kể cả những môn nhân và Quy Nguyên tông Quy Nguyên tông từng bị Quỷ Diện dọa bể mật đều cảm thấy toàn thân thoải mái.

Đại địch được diệt trừ, về sau Quy Nguyên tông có thể được an ổn hơn nhiều, tránh khỏi chuyện cả ngày lo lắng đề phòng Quỷ Diện.

Không đề cập tới mọi người ở Quy Nguyên tông đắc ý ra sao, ở trong mai rùa, ánh mắt Từ Ngôn đã sớm trở nên bình tĩnh không chút gợn sóng, đáy mắt còn hiện ra một tia bỡn cợt.

Linh thức hắn khẽ động, xác nhận cảm giác của Xích Nguyên đã rút ra khỏi mai rùa, Từ Ngôn mới trực tiếp tế ra Thiên Cơ phủ.

Một tiếng quát khẽ vang lên, một bộ di cốt mãnh hổ cực lớn hiện thân ngay giữa giữa biển lửa!

Một khi di cốt Yêu vương xuất hiện, liệt diễm kinh khủng chung quanh nhao nhao bị thu nạp vào bên trong hổ cốt. Ánh vàng kim nhàn nhạt trên xương cốt càng ngày càng sáng.

Hổ cốt thu nạp hỏa diễm. Điểm này Từ Ngôn đã thử qua nhiều lần, hắn cũng là nhìn thấu chân tướng núi Quy Nguyên rồi, còn giả bộ như đầu nhập vào Xích Nguyên, cố ý để đối phương dẫn dụ vào trong mai rùa.

Có hổ cốt, liệt diễm chung quanh lập tức trở nên mỏng manh đi phân nửa. Xích Nguyên trên đỉnh núi không rõ ràng cho lắm, cho rằng hỏa diễm của mình bị địch nhân ngăn trở, bèn tiếp tục thúc giục gia tăng tinh hỏa bổn mạng.

Bên này Xích Nguyên nảy sinh ngoan độc dốc sức liều mạng thúc giục tinh hỏa muốn nướng cháy Quỷ Diện, bên kia Từ Ngôn như thể lão thần tự tại, không ngừng đánh giá đám cỏ xỉ rêu khô héo bên thành phía trong mai rùa.

"Vẫn là mai rùa Đại yêu lớn hơn. Nếu ăn sạch chỗ mai rùa này, không biết đám cua nhỏ có lớn thêm được chút nào không."

Từ Ngôn gật gật đầu, điểm một chỉ lên Thiên Cơ phủ. Một đám vật nhỏ màu xanh từ trong pháp bảo tuôn ra, gần như chất kín nửa cái động quật.

Rặc rặc rặc rặc!

Con cua xanh cầm đầu lớn nhất đang giơ cao cặp càng diễu võ dương oai trước mặt chủ nhân, chờ đợi phân phó.

"Ăn đi, ăn hết sức đi!"

Chỉ vào vách tường phía trong mai rùa, Từ Ngôn ban bố mệnh lệnh. Con cua lớn nhất tên là Tiểu Thanh lập tức ngầm hiểu, suất lĩnh lấy đại quân cua đi thẳng tới vách tường.

Rặc rặc, rặc rặc.

Càng cua vung vẩy, tiếng gặm nuốt nổi lên.

Có di cốt Yêu vương hấp thu hỏa diễm, động quật chỉ có thể có chút nóng mà thôi. Đối với đám cua nhỏ gần đạt tới Yêu vật mà nói thì không coi vào đâu. Thực ra con cua Tiểu Thanh đã sớm trở thành yêu vật rồi, đang cố đung đưa thân thể cao lớn ra sức ăn.

Từ Ngôn cũng không nhàn rỗi nhìn đám cua nhỏ hăng say ăn, thỉnh thoảng hắn tạo ra một đạo pháp thuật lôi điện oanh kích lên trên thạch bích nơi đỉnh đầu, làm bộ dốc sức liều mạng phá vỡ mai rùa chạy trốn. Thanh thế hắn gây ra rất lớn, ầm ầm nổ mạnh không ngừng.

Kỳ thật Xích Nguyên ngồi trên đỉnh núi đã cảm thấy không bình thường. Tinh hỏa của lão càng ngày càng ít đi, có điều lão đang định phân thần đi thăm dò một phen thì lại cảm thấy mai rùa chấn động.

"Còn định phá vỡ mai rùa Đại yêu của Đại yêu? Không có cửa đâu!"

Xích Nguyên mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, dốc sức liều mạng thúc giục tinh hỏa, chửi bới không ngừng: "Đan hỏa màu vàng, chẳng lẽ ngươi thật sự có Kim Đan? Lão phu muốn thiêu hủy nhục thể của ngươi, nhìn xem rốt cuộc kim đan là thế nào!"

Một canh giờ sau.

Thân thể Xích Nguyên gầy gò đi không ít, sắc mặt trắng bệch, tinh thần lại vô cùng tốt. Lão lẩm bẩm: "Bị tinh hỏa thiêu cháy một canh giờ, Nguyên Anh còn phải chín rồi. Quỷ Diện, ngươi hẳn chết chắc rồi nha."

Một tiếng ầm vang, mai rùa sau nửa ngày không nhúc nhích lại lắc lư một cái, dọa cho Xích Nguyên hoảng hốt mà nhảy cả lên.

"Làm sao còn chưa chết? Không có khả năng a?"

Vừa nghi hoặc nói thầm, Xích Nguyên trực tiếp chui vào trong mai rùa. Lúc lão xuất hiện là đã ở bên trong mai rùa.

Đập vào mắt lão là một bộ hổ cốt cực lớn phát ra ánh vàng kim, một bầy cua nhỏ không ngừng gặm nhấm rặc rặc, còn có một bóng người đeo mặt nạ quỷ không có việc gì làm, thỉnh thoảng ném ra một đạo lôi mâu, mắt cũng chưa từng nhìn qua như thể tay hắn tùy ý ném hòn đá đi vậy.

"Xương cốt Yêu vương!"

Vừa hiện thân ra, Xích Nguyên thiếu chút nữa không bị tức đến thổ máu huyết, hoảng sợ nói: "Di cốt Yêu vương của Thương Hổ nhất tộc, làm sao lại ở đây? Thứ này chuyên môn hấp thu hỏa diễm, tinh hỏa bổn mạng của ta a! Quỷ Diện, trả lại tinh hỏa cho ta!"

Xích Nguyên Giương nanh múa vuốt, tức khí đến phát điên, đưa tay đánh tới.

Ô...ô...n...g!

Một tràng âm thanh vang lên, một tia sáng trắng xuất hiện trước người Từ Ngôn. Chính là pháp bảo Giao Nha.

Nhìn thấy pháp bảo, Xích Nguyên lập tức cả kinh. Rồi lão bình tĩnh lại, sắc mặt biến ảo không thôi nói: "Tại sao ngươi lại có di cốt Yêu vương? Chẳng lẽ ngươi đã đoạt từ Thương Hổ lâm?"

"Thương Hổ lâm?" Từ Ngôn mỉm cười, lắc đầu nói: "Bộ hổ cốt này ta nhặt được nhặt được trên đường đi đấy. Thương Hổ lâm cái gì, ta còn chưa từng nghe nói qua."

"Trên đường đi có thể nhặt được di cốt Yêu vương? Có quỷ mới tin!"

"Tin hay không là tùy ngươi. Còn có bao nhiêu tinh hỏa mau mau thi triển hết đi. Chờ khi ngươi không còn tinh hỏa nữa, ta sẽ đi lấy linh nhãn."

"Tiểu bối, ngươi muốn chết!"

"Con rùa già ngươi tới là muốn hầm cách thủy hả?"

Đôi bên không vừa ý, một cuộc ác chiến lại diễn ra. Không đánh được bao lâu, Xích Nguyên cảm thấy trên người bắt đầu ngứa ngáy vô cùng, lập tức kinh hãi, bay lui ra ngoài, đứng ở một bên nghiến răng nghiến lợi.

Nhìn đám cua nhỏ đáng giận kia, Xích Nguyên nổi điên quát: "Bảo chúng nó chớ gặm nữa, mai rùa lão phu mỏng mất một lớp rồi."

"Không có cách nào a, không gặm không có đường ra, ta không thể ra ngoài được." Từ Ngôn giang tay ra.

"Ta thả ngươi đi ra ngoài!" Xích Nguyên bất đắc dĩ.

"Ta không đi, nơi đây rất tốt, có linh nhãn, còn có thể cho cua ăn." Từ Ngôn lắc đầu cự tuyệt.

"Được được được, Quỷ Diện, xem như ngươi lợi hại. Ta và ngươi ngưng chiến. Từ nay về sau ngươi chính là cung phụng trưởng lão của Quy Nguyên tông ta, linh nhãn nơi này tùy ngươi tu luyện. Như vậy đã được chưa?"

Xích Nguyên đau lòng nhìn mai rùa của mình, chỉ vào đám cua nhỏ kia, không biết làm sao đành nói: "Mai rùa này là quần áo của lão phu, bị chúng gặm thì ta mặc cái gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.