Do bị pháp bảo uy hiếp nên Hải Đại Kiềm tỏ ra khá thành thật, từ đầu đến cuối nói ra nguồn gốc của Thiên Trọng quả.
Thất Tinh đằng kết trái, chính là Thiên Trọng quả, một loại đặc sản của núi Đà Phong; còn Thiên Trọng quả của tên Hải Đại Kiềm này chẳng qua là y đã trả một cái giá khá cao để mua được ở phòng đấu giá.
"Thất Tinh đằng à?"
Từ Ngôn thoáng giật mình khi biết được xuất xứ của Thiên Trọng quả.
Hắn biết đến Thất Tinh đằng vì chỉ có nó mới có thể giải được chất độc đáng sợ của rết Hồng Vũ. Năm xưa hắn bị Thiên Túc hạ độc, cũng may là phát hiện ra khả năng giải độc của đan hỏa, không thì hắn phải bôn ba đến núi Đà Phong một chuyến rồi.
"Thất Tinh đằng chính xác là loại cây dây leo hay cây thân gỗ vậy?"
Nghe Từ Ngôn truy hỏi, Hải Đại Kiềm không dám nói dối, bèn trả lời: "Chuyện này ta không rõ cho lắm; trên núi Đà Phong có nhiều loại cây này, ngươi đến đó thế nào cũng tìm được một gốc mà."
"Tên Mao Đà kia đâu có phải là trưởng lão của Quy Nguyên tông hả?"
Hải Đại Kiềm trông có vẻ không biết rõ về núi Đà Phong cho lắm, thấy vậy Từ Ngôn cảm thấy khó hiểu nên phải hỏi lại rõ ràng.
"Mao Đà không có theo phe của chúng ta. Núi Đà Phong giáp ranh với vùng Ngũ Địa; tên kia lại không gia nhập bất kỳ một thế lực nào. Bên cạnh đó, yêu linh trong Mao Đà nhất tộc khá đông đúc, bản thân Mao Đà cũng đã sớm đạt tới Yêu linh đỉnh phong, ta đoán chừng hiện tại y đã đột phá thành công, trở thành một vị Đại yêu rồi."
"Đại yêu vừa tấn cấp sao...?"
Từ Ngôn trầm ngâm thoáng chốc, vơ vét sạch sẽ túi trữ vật của Hải Đại Kiềm, sau đó ném trả chiếc túi lại cho y, bên trong còn thừa lại tám trăm nghìn linh thạch.
Chờ Từ Ngôn đi khuất, Hải Đại Kiềm chửi ầm lên, ấm ức nhìn vào cái túi trữ vật rỗng tuếch.
"Bao năm tích cóp, giờ mất sạch trong một phút giây... Thiệt là tức chết mà!"
Trong vòng một ngày, không riêng gì Hải Đại Kiềm tức giận muốn nổ phổi, mà tất cả bọn Yêu linh hóa hình trong Quy Nguyên tông đều mang vẻ mặt bí xị, tựa như từng cô vợ bé vừa tức giận vừa cố nuốt sự oan ức vào lòng.
Tên cung phụng trưởng lão này quá độc ác rồi, cứ là Yêu linh hóa hình chắc chắn sẽ bị trấn lột sạch sẽ, thậm chí hắn cũng không buông tha bọn Yêu linh tầm thường kia. Ví dụ như, có một con Yêu linh Xuyên Sơn Giáp giấu một số Linh quả quý giá trong lòng đất, sau đó phát hiện bị đào sạch bách; tên tuổi của Quỷ Diện lại trở thành nỗi ác mộng tại Quy Nguyên tông một lần nữa.
May mắn là, vị trưởng lão cung phụng đó chỉ ra tay với Yêu tộc, bỏ qua cho các đệ tử bình thường và trưởng lão Hư Đan, từ đó khiến cho đa phần bọn đệ tử Trúc Cơ và các vị phó trưởng lão yên tâm một chút.
"Mao Đà sao? Y đã thành Đại yêu rồi, không dễ đùa chơi đâu!"
Tại hang động phía sau núi, Xích Nguyên đang tiếp đãi Từ Ngôn đến hỏi thăm tin tức, y nhíu mày trả lời: "Một năm trước, theo nguồn tin nhận được từ núi Đà Phong, Mao Đà đã đạt được thân thể Đại yêu, chẳng lẽ ngươi muốn đến núi Đà Phong?"
"Mùi vị của Thiên Trọng quả rất hợp ý ta, nên ta muốn đi hái một chút, tốt nhất là bưng cả gốc rễ đi." Từ Ngôn dù bận bịu nhưng vẫn thong thả hồi đáp.
"Đừng thấy chỉ có mớ dây leo trên mặt đất mà lầm, Thất Tinh đằng còn có cả bộ rễ kéo dài hơn mười dặm, rễ con chằng chịt, ngươi có khả năng lấy đi một đoạn Thất Tinh đằng là mừng lắm rồi, làm sao có thể nhổ tận gốc rễ được."
Xích Nguyên lắc đầu nói ra, lão ta hiểu khá rõ về Thất Tinh đằng.
Đúng thật là có bộ rễ!
Thu được tin tức của Thất Tinh đằng từ chính miệng Xích Nguyên nói ra, Từ Ngôn quả thật muốn đi núi Đà Phong một chuyến. Một vị Đại yêu vừa tấn cấp rõ ràng chính là đối thủ thích hợp để bản thân hắn tôi luyện.
Hắn đã có thể đánh ngang ngửa với Xích Nguyên - một vị Đại yêu đã tu luyện lâu năm, thì với tên Mao Đà vừa tấn cấp mới chỉ một năm kia, lẽ nào Từ Ngôn lại bỏ qua, đặc biệt là hắn bắt buộc phải lấy được Thiên Trọng quả và Thiên Trọng mộc.
Loại cây to này có bộ rễ cắm sâu vào lòng đất những mười dặm, nếu nó đúng là Thiên Trọng mộc thì lần này Từ Ngôn có khả năng luyện chế càng nhiều Võ Thần đạn!
Võ Thần đạn khổng lồ là kỳ vật do Khâu Hàn Lễ phát minh ra, nếu hắn muốn rèn đúc loại đạn pháo to lớn này thì không thể nào thiếu Thiên Trọng mộc được. Từ Ngôn đã thu gom nhiều loại tài liệu rồi, chỉ có Thiên Trọng mộc là hắn bới tung cả Thiên Bắc cũng tìm không ra dù chỉ là một đoạn nhỏ. Về phần Thiên Trọng mộc bên trong Hóa cảnh, số lượng còn lại khá ít ỏi, nếu sử dụng hết, cuối cùng sẽ không thể tiếp tục rèn đúc ra Võ Thần đạn.
Tán gẫu dăm ba câu cùng Xích Nguyên xong, Từ Ngôn đi khỏi Quy Nguyên tông, đút túi hàng đống tài liệu chạy xa mấy ngàn dặm, sau đó triệu hồi Thiên Cơ phủ xuất hiện tại một rặng núi vắng vẻ.
Trong tòa phủ, thả một mớ mai rùa cho bầy cua nhỏ, Từ Ngôn đứng tại bờ hồ ngắm nhìn bầy cua lít nha lít nhít đang gặm nhấm lấy thức ăn.
Hàng chục ngàn con cua, người bình thường làm sao nuôi nổi chúng. Trong số đó, một vài con lớn nhất sắp tiến hóa thành yêu vật, tốc độ gặm nuốt cực nhanh, trong thoáng chốc ăn đứt phân nửa một cái mai rùa.
"Nước sông chảy xiết, phải ở tầm Yêu vật mới có thể chịu nổi; ta cần hàng chục ngàn Yêu vật, phải tốn bao nhiêu mai rùa đây...?"
Gặm nhấm mai rùa đến từ thân thể của Xích Nguyên, chiếc đầu của bầy cua xanh bé tí này rõ ràng tăng trưởng hơn gấp đôi, ít nhất là to hơn một cái bát đựng cơm.
Qua sông không khó, cái khó ở đây là hành động bị hạn chế khi đi giữa dòng nước, do đó hàng chục ngàn đầu Yêu vật cơ bản là chưa đủ. Mặc dù hắn có thể nuôi dưỡng ra được hàng vạn Yêu vật, nhưng Từ Ngôn ước lượng ít nhất hắn cần phải có đủ số lượng Yêu linh thì mới có cơ hội dùng bầy cua này xây một cây cầu kéo dài đến tận Thiên Nam.
Ý tưởng xây cầu bằng bầy cua quá khó khăn trong khâu thực tế hóa, tạm thời không thể nói trước là có thể thành công hay không. Hiện tại, Từ Ngôn sắp cạn kiệt lương thực để đút vào mồm bọn cua nhỏ này rồi, nếu vừa rồi hắn không trấn lột Quy Nguyên tông, thu được một số mai rùa, chỉ sợ hiện tại bọn giáp xác này phải chịu cảnh bụng đói meo.
Lắc nhẹ đầu, Từ Ngôn quay lại phòng của mình, ngồi xuống, triệu hồi Kim Đan tiến vào bên trong mắt trái, sau đó hút từng ngụm linh khí dồi dào vào trong không gian ngay tại đáy mắt.
Thất Tinh đằng cắm rễ tại núi Đà Phong vẫn còn đó, Từ Ngôn không cần thiết vội vã lên đường nên hắn trước hết cần phải bế quan tu luyện.
Mục đích của hắn không những là để nâng cao tu vi mà còn muốn uẩn hóa thanh Giao Nha đang lơ lửng bên trong Tử Phủ, khiến nó linh hoạt hơn một chút, chân chính đạt đến trình độ "kiếm tùy tâm động"*.
Uy lực của pháp bảo là một chỗ dựa then chốt mà người tu hành cần phải có. Nếu muốn sử dụng pháp bảo bằng ý niệm, tất nhiên chủ nhân của nó phải dành nhiều thời gian để luyện hóa, biến nó thành pháp bảo căn nguyên. Bất cứ khi nào pháp bảo bị hư hại, chủ nhân của nó cũng chịu tổn thương tương đương.
Qua trận chiến với lão Đại yêu Xích Nguyên, Từ Ngôn đã có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ của cấp độ này. Mặc dù hắn có thể đánh ngang ngửa, nhưng nếu không có pháp bảo, hoặc không có xương cốt của Yêu vương, với thực lực của Từ Ngôn hiện tại, hắn khó có thể thoát ra khỏi mai rùa của y trừ khi vận dụng mắt trái.
Một lần bế quan mất hơn ba tháng, cho đến một ngày linh khí bên trong mắt trái của Từ Ngôn hoàn toàn cạn kiệt.
Do có thân phận trưởng lão cung phụng của Quy Nguyên tông, nếu không đủ linh khí, hắn đều có thể quay về bổ sung bất cứ lúc nào. Hiện tại hắn đang có ý định như vậy, bèn nhảy lên Giao Nha bay ra khỏi vực núi hoang vắng.
Vừa bay qua khỏi một cánh đồng hoang vu, sắc mặt Từ Ngôn thoáng giật mình khi nghe một âm thanh cổ quái từ xa vọng đến.
Âm thanh đó vô cùng kỳ lạ, không ồn ào lắm, nhưng cũng không phải cảm giác văng vẳng bên tai mà là xuất hiện từ trong bộ não, giống như một dòng suối nhỏ róc rách, lại tựa như một cơn mưa đá trên triền đồi.
"Rầm ào ào".
"Rầm ào ào".
Từ Ngôn đột ngột dừng lại, quay đầu nhìn về con sông lớn, tinh văn bên trong mắt trái theo đó xoay vòng.
"Tiếng sông reo... là Yêu tộc mở ra Thiên Hà vịnh."
Từ Ngôn vừa kinh ngạc hô to vừa nhớ lại chuyện cũ nhiều năm về trước.
Đó là một hang động tối đen như mực, từng vòng cấm chế đỏ thẫm, những dấu chân quái dị, xen lẫn là từng bóng dáng hung ác bên trong tầng tầng phong ấn kia.
Trầm ngâm thật lâu, cuối cùng pháp bảo Giao Nha bỗng nhiên phóng vút lên, chở vị chủ nhân của nó bay thẳng hướng đến bờ sông.
* Chú thích: kiếm tùy tâm động: một loại cảnh giới/khả năng điều khiển pháp bảo linh hoạt bằng ý niệm, tinh thần thay vì trực tiếp cầm, nắm bằng các bộ phận của cơ thể.