Lại có Đại yêu tiến đến, vẻ ngoài kẻ này xấu xí, ưỡn bụng đi tới dưới tán cây. Cái lí do miệt thị Quỷ Nhãn kia khiến đám Đại yêu khác nghe được đều nhao nhao cười to, hóng xem chuyện náo nhiệt giữa hai người này.
"Con dơi miệng thối này, Tứ Dực, ngươi nên tên là Dơi thối mới đúng."
Nhìn thấy người tới, đồng tử Quỷ Nhãn mãnh liệt co rút lại, ánh mắt hiện vẻ kiêng kị. Thế nhưng lão cũng không nhượng bộ mắng mỏ lại.
Đại yêu Tứ Dực đến từ Linh Bức động, Tứ Dực là thủ lĩnh Tứ Dực Linh Bức nhất tộc. Đều là phi cầm nên có giao tình khá sâu với Minh Phong nhất mạch. Dù cho Quỷ Nhãn đã tạm thời liên thủ với Thương Mộc thì cũng khó mà đối phó được với Minh Phong cùng Tứ Dực.
"Lão tử có thối thế nào cũng thối bằng đám thằn lằn thối các ngươi sao?" Tứ Dực mập lùn quyệt miệng nói ra: "Đừng tưởng rằng trên người mọc ra một đôi cánh thịt là đã bay được. Thằn lằn thì vẫn mãi là thằn lằn. Các ngươi nên học theo Kim lão đại một chút, thành thành thật thật bò trong hang cho tốt, chớ đi ra mà mất mặt làm gì."
"Hai người các ngươi có tranh cãi thì cũng đừng lôi lão phu vào chứ!" Kim lão đại bên kia hặc hặc cười nói: "Chuột dơi vốn một nhà, Tứ Dực, ngươi mắng ta khác nào chửi mình hả?"
"Ta nào dám mắng Kim lão đại ngươi a. Chỉ nhìn đám chuột không ra chuột, dơi không ra dơi kia thấy chướng mắt mà thôi, cạc cạc!" Tứ Dực cười ha ha, không e ngại ánh mắt âm lãnh của Quỷ Nhãn chút nào.
"Bay được thì hay lắm sao? Tứ Dực, Thiên Bắc trăm yêu, nhưng có cánh không nhiều a." Thương Mộc mới lạnh giọng nói. Quả nhiên Hổ vương Thương Hổ lâm tâm cơ âm trầm, một câu đã dấy lên phân tranh hai loài Đại yêu phi cầm và bò sát.
"Gia hỏa đến đuôi còn không có kia, Thương Mộc, ngươi còn mặt mũi đến Thần Mộc hạp? Năm đó sao Thương Lực không nuốt mất ngươi nhỉ?" Ánh mắt Tứ Dực lạnh lẽo, mở miệng mỉa mai.
Thương Mộc còn chưa kịp cãi lại, một tráng hán cao hai trượng ở bên kia bước ra một bước, ồm ồm quát: "Con dơi chết tiệt, cm ngươi muốn chết hả? Không có đuôi thì làm sao? Gia gia cũng không có đuôi, nhưng vẫn có thể bóp nát con dơi ngươi đấy."
Vừa nói, kẻ nay vừa vung tay đập mạnh vào lồng ngực, phát ra từng tràng âm thanh thình thịch trầm đục khiến da đầu người khác phải run lên. Không hỏi cũng biết kẻ này là Đại yêu loài vượn, hơn nữa còn thuộc họ vượn không đuôi.
"Dạo này không thiếu kẻ thích được ăn mắng hay sao? Ta đang chửi lão già Thương Mộc kia kìa. Bách Mục, ngươi không có lỗ tai hả?" Tứ Dực vỗ bụng, giở giọng mắng.
Bách Mục viên nhất tộc nghỉ ngơi ở núi Bát Giác, mà Đại yêu Bách Mục càng nổi danh hiếu chiến. Lúc này gã đã ầm ầm gào rống, lông tơ trên mặt bắt đầu dài ra, như chuẩn bị hiện ra yêu thân đấu một trận với Tứ Dực.
Hơn mười Đại yêu vừa gặp mặt đã định ác chiến khiến Từ Ngôn ở phía xa nhìn thấy không khỏi mở cờ trong bụng.
Tốt nhất đám Đại yêu này nên đấu đến ngươi chết ta sống đi, như vậy mới không kẻ nào chú ý tới hắn.
Ác chiến giữa Đại yêu lại không xuất hiện, trên bầu trời lại xuất hiện một tầng mây đen, đồng thời có hai Đại yêu loại phi hành đồng thời kéo đến, đáp xuống tàng cây, hiện ra hình thù một nam một nữ.
Khác với những Đại yêu có hình người xấu xí, hai người này không khác gì tu sĩ Nhân tộc cả. Nhìn qua cả hai đều chừng ba mươi tuổi, nam thì ngọc thụ lâm phong, cẩm bào lưng đai ngọc, nữ thì vũ mị đủ vẻ, thân mặc váy dài.
"Quán Tước phủ cũng đã đến. Xem ra không ít người tham gia tranh đấu Thần Mộc hạp lần này a."
Xích Nguyên đang nhìn xem náo nhiệt gật gật đầu nghênh đón, hặc hặc cười nói: "Long Tước huynh, Tử Lân tiên tử, nhiều năm không gặp, phong thái hai vị vẫn vậy."
"Từ khi chia tay đến giờ, Xích tông chủ không có vấn đề gì chứ? Chư vị, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?" Nam tử tên Long Tước ha ha cười cười, nhìn đầy tao nhã.
"Xích tông chủ có vẻ gầy đi không ít, xem ra ngươi không mang theo núi Quy Nguyên nha." Tử Lân tiên tử che miệng cười nhõng nhẽo, hai mắt híp lại hình vành trăng lưỡi liềm lộ ra hình thù nữ hài tinh nghịch khiến người ta phải sinh lòng trìu mến.
"Nhãn lực Tiên tử không tệ. Hắc hắc, quả thật lão phu không mang theo mai rùa đi." Ánh mắt Xích Nguyên khẽ co rút lại. Lão không phải không muốn mang mai rùa đi, mà là đã đưa cho Từ Ngôn mất rồi.
Hai vị này là Đại yêu Quán Tước phủ, là một đôi vợ chồng thuộc Yêu thú phi hành. Theo sau hai người là sáu bảy bóng người nhao nhao từ trên cao đáp xuống, có nam có nữ, tất cả đều mang theo uy áp Đại yêu.
Yêu tộc Thiên Bắc đa dạng, phần lớn cục diện cũng tương tự như thành Ngũ Địa. Mấy vị Đại yêu tụ tập, thống lĩnh bốn phương.
Một khi Đại yêu phi hành nhiều hơn, Tứ Dực lại càng thêm không không kiêng nể gì cả.
"Vừa rồi ai nói Đại yêu phi hành chúng ta dễ bắt nạt kia mà. Bách Mục, không phải ngươi muốn đấu một trận với ta sao? Người còn chưa tới đủ, chờ cũng nhàm chán, đến a, bây giờ chúng ta cùng nhau phân ra thắng bại a!"
"Tứ Dực, ngươi cho là ta sợ ngươi sao! Ây cha cha cha!"
Nghe thấy Tứ Dực và Bách Mục mắng chửi lẫn nhau, Long Tước khẽ nhíu mày. Nhưng vị tiên tử Tử Lân kia lại hào hứng bừng bừng nói: "Ta xem Tứ Dực có thể thắng, Bách Mục không bay được nha. Ha ha ha!"
"Biết bay giỏi lắm sao?"
Lối vào hạp cốc truyền đến một tiếng gào thét trầm thấp. Trong chốc lát, tiếng sói tru nổi lên bốn phía, âm thành sàn sạt từ đằng xa truyền tới. Không bao lâu sau, một bầy cự lang màu xanh xuất hiện ngay bên dưới cự mộc.
Nhìn thấy đám cự lang này xuất hiện, đám tu sĩ Nhân tộc các phái bên ngoài cự mộc nhao nhao tránh xa cả.
Cầm đầu cự lang đi đầu là một người mặt mày hung ác nham hiểm, hốc mắt hãm sâu, thân thể không tính cao lớn, nhưng lại có một luồng khí tức hung hãn chậm rãi tràn ra. Hơn nữa, hai mắt gã hiện ra một màu đỏ máu càng khiến người ta phải sợ hãi.
"Lang Khiếu Thiên Lang cốc."
"Đại yêu Xích Nhãn thiên lang nhất tộc, có thể nói là một kẻ hung tàn hạng nhất."
Bên người Từ Ngôn truyền đến tiếng mấy vị trưởng lão Hư Đan Quy Nguyên tông nói nhỏ. Không chỉ có đội ngũ Quy Nguyên tông nhao nhao tránh lui khỏi bầy sói, đến Hải Đại Kiềm cũng không ngừng lùi về sau như thể hết sức kiêng kỵ với kẻ gọi là Lang Khiếu kia.
Đội ngũ Lang Khiếu đi tới có hơn mười đạo khí tức Đại yêu nữa, tổng cộng dưới tán cự mộc đã có hơn bốn mươi con Đại yêu rồi.
"Lang huynh đã đến rồi. Lúc trước trên đường chúng ta có nhìn thấy Lang tộc chạy tới, không nghĩ tới tốc độ không kém chúng ta bao nhiêu cả."
Người nói chính là Long Tước, không rõ nhằm vì hòa hoãn bầu không khí trước mắt hay không muốn vén màn phân tranh giữa hai loại Yêu tộc phi hành và bò sát. Long Tước ôn hòa nói: "Năm trước có tìm được chút hảo tửu, vừa vặn muốn cùng Lang huynh bình phẩm một phen. Yêu tộc Thiên Bắc vốn là một nhà, phân chia khác biệt trời đất làm gì."
"Nói đúng nha, Yêu tộc là một nhà. Đến đến đến, lão phu không có rượu ngon gì. Minh Phong, ngươi đem vài trăm vò Bách Hoa mật ra cho chư vị chè chén một phen xem nào."
Xích Nguyên cũng tính là hiền lành nhất trong đám Đại yêu. Kỳ thật lão là hải tộc, không có liên quan gì tới phi cầm và bò sát cả.
"Ngươi mời người uống rượu, đòi Bách Hoa mật của ta làm gì?" Đại yêu Minh Phong trừng hai mắt, cả giận nói.
"Mật ong dễ uống a. Minh Phong hạp ngươi đại gia đại nghiệp, có thiếu gì mật ong?" Xích Nguyên là nhân cơ hội trả thù lại. Ai bảo đám ong mật kia dám đoạt được vào cốc trước lão làm gì.
"Bách Hoa mật? Hắc hắc, đã lâu rồi chưa hưởng qua, lần này tới đây thật đúng lúc."
Bỗng nhiên có một âm thanh nữ tử từ dưới lòng đất truyền đến, nghe ồm ồm. Vừa nghe thấy lời này, hơn mười Đại yêu dưới tàng cây lập tức lui về sau hai bước.
Một tiếng ầm vang, mặt đất rạn nứt, một bóng dáng mập mạp bò lên. Cái thân thịt mỡ kia có tới ngàn cân, động tác vụng về như thể một ngọn núi thịt. Nếu không phải nghe giọng nữ nhân, căn bản không ai có thể nhìn ra kẻ này là nam hay nữ cả.
Đừng nhìn bộ dáng kẻ này xấu xí, toàn thân thịt mỡ, đi đứng vụng về, nhưng hầu như không có Đại yêu nào ở đây dám cười nhạo nửa câu. Nữ nhân kia vừa xuất hiện, trong hố lớn ả ta leo ra đã có thêm hàng đàn kiến đi ra, không bò loạn mà tụ tập lại cùng một chỗ, chồng chất ngày càng cao, hợp thành một ngọn núi kiến.
"Minh Phong, Bách Hoa mật đâu rồi? còn không mang Bách Hoa mật ra, bổn hậu còn muốn ăn trái cây nữa."
Nữ nhân mập mạp kia ồm ồm nói, không nhìn bất kỳ kẻ nào, chỉ chăm chăm vào quả cực phẩm Linh Lung quả màu tím trên đỉnh cành cự mộc kia mà thôi.