Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 730: Cuộc chiến Thần Mộc hạp (thượng)



Dịch: Hoangtruc

Biên: Spring_bird

Gần trăm Đại yêu đến Thần Mộc hạp, mang theo vô số tu sĩ Nhân tộc cùng đi. Có thể nói chung quanh cự mộc tấp nập vô số người. Một khi thi đấu bắt đầu, trong hạp cốc như trở thành biển người phập phồng, vô số người phóng tới bệ đá.

Loại thi đấu dùng hỗn chiến luận thắng bại này không có quy tắc gì đáng kể, về phần cách bệ đá xa hay gần cũng không có gì đáng để tâm. Chỉ cần có người vọt lên tới bệ đá cao nhất, lập tức sẽ trở thành mục tiêu công kích của tất cả mọi người.

Nhìn thấy biển người như thủy triều tuôn về bệ đá, Quy Nguyên tông cũng bắt đầu hành động. Cầm đầu là mấy vị phó trưởng lão, Từ Ngôn cũng ở trong đó.

"Không cần vội vã trùng kích bệ đá. Hỗn chiến vừa bắt đầu, ai lên trước chết trước." Một vị phó trưởng lão Quy Nguyên tông thấp giọng nói. Mặc dù bước chân y tuy nhanh nhưng không hề phóng tới nơi đang tụ tập nhiều người.

"Trước hết cứ để bọn họ giết nhau. Hiện tại quá nhiều người, khoảng nửa đêm đến sáng sớm mới là thời điểm phân ra thắng bại. Khi đó ít nhất sẽ có một nửa số tu sĩ này chết mất." Một vị phó trưởng lão khác cũng nói lên ý kiến của người. Thật ra hai người nay là nói cho Từ Ngôn nghe, bởi bên phía Quy Nguyên tông lần này hoàn toàn lấy Từ Ngôn làm chủ.

Từ Ngôn không nói gì, chẳng qua là nhẹ gật đầu ý bảo cứ theo lời hai vị phó trưởng lão mà hành động. Sau đó trăm người Quy Nguyên tông vượt qua chiến trường hỗn loạn, chạy tới gần bệ đá nơi rìa hạp cốc.

Vượt qua vạn người hỗn chiến, tiếng kêu rung trời, vô số đạo pháp khí bay múa tạo thành từng vầng sáng chói mắt, không ngừng có pháp thuật nổ vang. Cả tòa hạp cốc nháy mắt đã trở thành tràng Tu La trận.

Từ Ngôn từng khắc sâu ấn tượng thiết kỵ Man tộc uy mãnh, Vạn người ác chiến, lấy số nhiều công thành chiếm đất. Rồi trong hành trình Thiên Hà vịnh, hai phái chính tà xuất động hơn vạn đội ngũ nhưng rốt cuộc cũng không xuất hiện tử đấu. Thế nhưng lúc này, trước mắt hắn chính là một cuộc chiến sinh tử thật sự!

Chiến trường do toàn bộ tu hành giả tạo thành, không chỉ có thanh thế to lớn mà tình cảnh càng thảm liệt vô cùng. Không đến chốc lát đã có có mấy trăm người chết. Nếu như ác chiến một ngày một đêm, hơn vạn tu hành giả e rằng mười phần không còn được một phần.

Đây là chiến trường chỉ dành cho tu hành giả!

Rất nhanh, đội ngũ Quy Nguyên tông đã đụng độ địch nhân. Đối phương cũng có ý định tọa sơn quan hổ đấu, đội ngũ hai phe đều nhìn trúng con đường bên rìa hạp cốc này. Cho nên ác chiến cũng được bộc phát.

Không có chào hỏi, không cần báo ra danh hào, chỉ cần còn ở trên chiến trường này, ngoại trừ người bên phe mình thì tất cả đều là kẻ địch cả.

Trong cuộc ác chiến, Từ Ngôn vẻn vẹn vận dụng ba phần thực lực, dùng hai kiện pháp khí thượng phẩm cuốn lấy hai Hư Đan đối phương, trước sau đánh chết. Sau khi hao tổn mất một nửa số Hư Đan, đối phương lựa chọn tránh lui ra xa khỏi biên giới chiến trường.

Mỗi một thế lực Yêu tộc chỉ có mười Hư Đan, chín mươi tu sĩ Trúc Cơ kia căn bản chỉ là pháo hôi. Chính thức quyết thắng bại cũng chỉ dựa vào thực lực tu sĩ Hư Đan mà thôi.

Tuy rằng đánh lui được đối phương, bên phía Quy Nguyên tông cũng có một trưởng lão Hư Đan bị đánh chết, còn có một người bị trọng thương, miễn cưỡng dùng linh đan cầm cố miệng vết thương lại, chiến lực đã giảm xuống. Ngoài ra còn có thêm mười mấy môn nhân Trúc Cơ chết mất.

Trải qua một lần ác chiến, khoảng cách đến bệ đá thấp nhất đã không còn xa. Lúc này lại có một đội ngũ đánh tới, Quy Nguyên tông căn bản không được phép nghỉ ngơi và hồi phục, lại lần nữa khổ chiến.

Đừng nhìn nơi đây chỉ là biên giới hạp cốc, thế nhưng địa thế nơi này dán chặt lấy vách đá, là nơi địa lợi nên không thiếu người đến tranh đoạt. Từng đợt sóng người tiến tới căn bản không có phần cuối. Cũng may dựa lưng vào thạch bích, nên đội ngũ Quy Nguyên tông không cần phải lo lắng hai mặt thù địch, cố sức hợp lực một mực chiếm cứ vị trí tốt này.

Chinh chiến bắt đầu từ lúc giữa trưa, đến hoàng hôn đã trở nên đầy máu tanh.

Quanh bệ đá đã phủ kín thi thể, máu chảy thành sông. Dưới ánh trời chiều, khắp mặt đất như bị phủ kín một tầng ánh đỏ.

Tu sĩ Nhân tộc đang liều giết, đám Đại yêu phía dưới cự mộc thì thoải mái vô cùng, thỉnh thoảng có vài kẻ lên tiếng quát mắt, tức giận với thất bại của đám thủ hạ mình. Chỉ có vị Văn Mai núi Linh Hồ kia là vẫn luôn cau chặt hàng mày thanh tú lại.

Đội ngũ Quy Nguyên tông vẫn tử thủ tại rìa ngoài bệ đá. Vì không có leo lên bệ đá nên Từ Ngôn ngăn trở những đội ngũ vọt tới khác cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. Lúc này chiến trường đã dần dần chuyển dời đến tất cả các tầng bệ đá, căn bản phần lớn đã không còn hứng thú với đội ngũ Quy Nguyên tông thực lực không tầm thường, lại luôn đứng yên một chỗ như vậy.

Đội ngũ đứng trên đỉnh cao nhất của bệ đá được liên tục thay phiên nhau vài chục lần rồi, cuối cùng bị một đội tu sĩ cực kỳ khó dây dưa một mực chiếm cứ lấy. Đó là đội ngũ Quán Tước phủ, trong đó có một phu nhân trung niên thúc giục hai thanh Liễu Diệp đao có trình độ cực phẩm, đã có không dưới năm sáu Hư Đan chết dưới hai thanh đao này.

Nhìn thấy thủ hạ của mình thành công trèo lên đỉnh, Đại yêu Long Tước rốt cuộc khẽ nở nụ cười. Tử Lân tiên tử bên cạnh gã cũng hiện lên vẻ đắc ý.

Chỉ cần thủ vững bệ đá này đến giữa trưa mai, Quán Tước phủ sẽ lần đầu tiên chiến thắng trong lần tranh đấu Thần Mộc hạp này.

Chiếm cứ tầng thứ hai chính là tu sĩ Cửu U giản, chiến lực của đám thủ hạ Lôi Lục này đầy kinh người. Trong đó có hai Hư Đan ăn mặc kiểu văn sĩ tinh thông pháp thuật Ngũ Hành, làm gì chắc đó, chiếm cứ vững vàng tầng hai.

Từ tầng thứ hai trở xuống, chiến trường trở nên hỗn loạn không chịu nổi. Thế lực khắp nơi ác chiến không ngừng. Chỉ có hai tầng phía trên là lộ vẻ yên tĩnh nhất.

"Trưởng lão, khi nào thì chúng ta động thủ?" Một vị tu sĩ Hư Đan một vị thấp giọng hỏi. Những người khác cũng nhao nhao nhìn về phía Từ Ngôn.

"Không vội, tới nửa đêm hãy bắt đầu leo lên bệ đá."

Từ Ngôn ra lệnh, những người khác đành phải nghe theo, cẩn thận đề phòng địch nhân ở chung quanh.

Quét mắt nhìn hai tầng đầu của bệ đá, Từ Ngôn căn bản không thấy các tu sĩ chém giết bao nhiêu cả. Nếu hắn xuất toàn lực, đừng nói trèo lên đỉnh đoạt giải nhất, có đánh chết tất cả tu sĩ Hư Đan nơi đây cũng không khó.

Tuy rằng dung mạo hắn được che khuất, khí tức cũng bị che giấu nhưng hắn vẫn phải ẩn nấp thực lực của mình. Nếu quá mức kinh người, nhất định sẽ khiến đám Đại yêu hoài nghi. Cho nên, mấu chốt nhất là hắn phải ra tay đúng mực.

Từ Ngôn đưa mắt nhìn về phía cự mộc, hàng mày ngọn núi khẽ giật giật.

Hắn không dám tràn Linh thức ra ngoài, sợ rằng Đại yêu lôi hầu kia quá mức nhạy cảm có thể phát hiện ra thì phiền toái. Nhưng với hai mắt nhìn qua, hắn dần dần phát hiện ra điểm bất thường.

Chẳng biết lúc nào, bốn phía chiến trường đã xuất hiện từng đạo uy áp mạnh yếu bất đồng, triệt để phong cấm hoàn toàn mảnh chiến trường này.

Đó là uy áp của hơn mười Đại yêu đồng thời phát ra, không phải vì sợ đám tu hành giả này chạy thoát, mà như đang tại giam cấm thứ gì đó.

Mắt trái hắn mơ hồ lóe sáng lên, hắn ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía. Sau nửa ngày tìm tòi, hắn vẫn không phát hiện ra được gì.

Ngoại trừ chuyện trong hạp cốc càng lúc càng tụ tập thêm nhiều âm hồn cùng sát khí.

Phàm là chiến trường, tất nhiên sát khí sẽ rất nặng. Tu sĩ chết đi sẽ lưu lại đại lượng khí tức huyết sát. Nhưng bởi có uy áp Đại yêu bao phủ mà huyết sát trên chiến trường càng trở nên nặng nề, thậm chí Từ Ngôn còn nhìn ra được cả khí tức màu đỏ tươi trôi nổi trong không khí.

"Mấy tên Đại yêu kia đang giam cấm khí tức huyết sát này... Là có mục đích gì?"

Trong tiếng kêu giết cùng tiếng tiếng kêu rên không dứt không ngừng này, đáy lòng Từ Ngôn càng thêm nặng nề.

Xem ra cuộc chiến Thần Mộc hạp này không chỉ để Đại yêu Thiên Bắc quyết ra chuyện phân phối Linh Lung quả, mà còn có dụng ý khác không người biết đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.