Lời nói đầy ôn hòa của Phong bà bà lại không thua gì một đạo sấm sét khiến chúng yêu lại lần nữa cả kinh.
Ánh mắt Lôi Lục biến ảo bất định, ánh mắt Thương Mộc tức thì càng thêm âm trầm. Văn Mai khẽ giật mình kinh ngạc. Sau đó nàng gật đầu đồng ý đi tới gần Từ Ngôn, chóp mũi nhẹ nhàng giật giật.
Lần thi triển thiên phú khứu giác này đã khiến Văn Mai biến đổi cả sắc mặt, nói: "Trên người hắn có khí tức Yêu tộc!"
"Cái gì! Hắn có khí tức Yêu tộc!"
"Không có khả năng? Minh chủ Trảm Yêu Minh có khí tức Yêu tộc? Đây không phải chuyện cười sao?"
"Hắn sao có thể có khí tức Yêu tộc được, chẳng lẽ là con lai Nhân Yêu?"
"Quả nhiên là một tên tạp chủng! Vậy là không thể giết hắn được rồi, phải không?"
"Hắn có chết hay không liên quan gì tới chúng ta, để xem Lục gia ứng phó thế nào."
"Quỷ Diện này quả nhiên không đơn giản, không biết hắn có huyết mạch Yêu tộc nào? Không phải con hoang Lừa tộc chúng ta chứ?"
"Loại giảo hoạt như thế này làm sao mà là con lai Lừa tộc nhà ngươi được? Lão phu xem hắn trèo núi linh hoạt như khỉ, hẳn là Hầu tộc... Không có liên quan gì tới Lục gia chứ, nếu vậy lần này có trò hay xem rồi đây, ha ha ha."
"Lục gia hận hắn như vậy, chẳng lẽ là nữ nhân của Lục gia bị bắt cóc đi, xong rồi có thai, sinh ra đời sau không rõ là khỉ hay là ngựa. Hắc hắc, ngươi xem lần này ta suy đoán thế nào? Có ý tứ hay không hả?"
"Có ý tứ hay không ta không biết, dù sao mặt mày Lục gia càng lúc càng xanh mét rồi. Cóc tộc các ngươi trời sinh miệng rộng, không biết nhỏ giọng lúc nói xấu sau lưng người khác sao? Lỗ tai ta sắp bị chấn điếc cả rồi."
Đám Đại yêu trên đỉnh núi bắt đầu nghị luận, nói đủ loại chuyện, càng nói càng bát quái.
"Không có khả năng!" Lôi Lục không đếm xỉa tới đám Đại yêu, cả giận nói: "Văn Mai, núi Linh Hồ các ngươi có liên quan không ít với Thánh Địa, ngươi nói hắn có khí tức Yêu tộc, ta không tin!"
"Kim lão đại!" Lôi Lục gầm lên giận dữ, nói: "Kim Ma thử nhất tộc cũng có thiên phú khứu giác. Ngươi tới nói, rút cuộc hắn là người hay là Yêu?"
Lôi Lục không tin lời Văn Mai cho nên gọi Kim lão đại tới đây. Vị Phong bà bà kia không nói gì, cũng không nổi giận, chỉ đầy ôn hòa cười mỉm nhìn Lôi Lục.
"Lục gia, trên người Quỷ Diện quả thật có khí tức Yêu tộc."
Kim lão đại vốn bày ra bộ dáng chỉ nhìn xem náo nhiệt, không liên quan tới mình. Bị tóm đi ra, lão đành mở miệng: "Mấy năm trước ta đã gặp qua Quỷ Diện một lần. Lúc ấy cũng có ngửi thấy trên người hắn có một loại khí tức Yêu tộc cổ quái. Khí tức này đến hôm nay vẫn còn. Lời Văn Mai không có chút giả dối."
Kim lão đại mở miệng xác nhận khiến ánh mắt Lôi Lục trầm xuống, kìm nén lửa giận hỏi: "Rút cuộc khí tức Yêu tộc trên người hắn là thứ gì?"
Kim lão đại lắc đầu đáp: "Chưa bao giờ thấy qua."
"Được được được!"
Nói liên tục ba từ được xong, Lôi Lục gắt gao nhìn chằm chằm vào Từ Ngôn, nói: "Quỷ Diện, coi như số ngươi gặp may, lần này tha cho ngươi một cái mạng. Đợi ngươi đi ra khỏi núi Thạch Đầu, chỉ cần còn ở Thiên Bắc này thì đừng hòng chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta."
"Yên tâm, có cơ hội ta sẽ trở về Cửu U giản tìm ngươi một lần." Ánh mắt Từ Ngôn lạnh lẽo, thấp giọng đáp.
"Ta chờ ngươi! Hừ!" Lôi Lục cả giận hừ một tiếng, quay người đi xuống núi.
Gã không thể phá được quy củ của Thánh Địa, cũng không dám phá. Đừng thấy Phong bà bà thập phần ôn hòa, thế nhưng người ta vẫn là cảnh giới Yêu vương chân chính. Dù Lôi Lục ỷ có Cửu U giản làm chỗ dựa có thể hoành hành ngang tàng nhưng cũng không dám trở mặt với Yêu vương đấy.
Lôi Lục mang theo một bụng lửa giận rời đỉnh núi trước. Thương Mộc do dự liên tục, nhìn chằm chằm vào Từ Ngôn, rốt cuộc cũng không dám ra tay trước mặt Yêu vương mà đi theo đám Đại yêu rời khỏi đỉnh núi.
Đại đa số Đại yêu không quan tâm nhiều tới chết sống của Quỷ Diện, bởi trong mắt chúng, một Nhân tộc Hư Đan căn bản kém xa Linh Lung quả.
Linh Lung quả trên cự mộc còn chưa phân chia xong, vì vậy đám Đại yêu có con đi xuống, có con nhảy xuống, cũng có con bò xuống núi. Không lâu sau, đỉnh núi đã không còn ai ngoài Văn Mai núi Linh Hồ.
"Lục Nhĩ trong lời ngươi nói lúc ở dưới chân núi, chẳng lẽ là Lục nhi?"
Đợi đến lúc đám Đại yêu thối lui, Văn Mai mới hỏi nghi hoặc trong lòng mình.
"Một con yêu hồ sáu đuôi. Có lẽ lúc ấy nghe lầm, quả thật Lục Nhĩ và Lục nhi có phát âm tương tự nhau." Từ Ngôn ôm quyền với Văn Mai nói: "Đa tạ tương trợ."
"Không phải ta giúp ngươi, mà là Phong bà bà." Văn Mai lắc đầu đáp: "Ngươi chắc chắn bên trong Kim Tiền tông Thiên Nam có giam giữ một con yêu hồ sáu đuôi chứ? Lúc đó nàng nói gì với ngươi?"
"Nàng nói giúp ta một lần, cho nên đáp ứng nàng mang tin tức đến núi Linh Hồ Thiên Bắc..." Từ Ngôn bèn nói sơ qua một lần về chuyện gặp được yêu hồ trong Đan các. Còn về chuyện hắn đi Đan các đánh cắp đan dược cũng không nói ra.
"Quả nhiên là Lục nhi. Nàng rõ ràng ở trong tay Nhân tộc Thiên Nam!" Sắc mặt Văn Mai trở nên lạnh như băng, thi lễ cáo từ với Phong bà bà rồi cũng không nói nhiều nữa mà đi xuống đỉnh núi.
Đám Đại yêu đều rời đi cả, có điều lúc này Từ Ngôn chẳng những không yên tâm mà trong lòng còn nặng nề thêm vài phần.
Trăm con Đại yêu nhức đầu quả có đáng sợ, nhưng một vị Yêu vương còn đáng sợ hơn nhiều!
Cho dù là tu sĩ Nguyên Anh thì cũng không có phần thắng trước mặt Yêu vương. Loại đối lập này như thể Hư Đan đối mặt với cường giả Thần Văn, có thể giữ được tỉnh táo như thế đã tính là Từ Ngôn có tâm trí kiên nghị. Đổi lại là Hư Đan Nhân tộc khác, nhìn thấy Yêu vương không khéo đã bị dọa đến thừa sống thiếu chết rồi.
Một luồng gió núi phớt qua, mặt nạ trước mặt Từ Ngôn chậm rãi thối lui, hiện ra chân dung.
Trước mặt Yêu vương không cần phải che đậy dung mạo làm gì, bởi đối phương có thể dễ dàng cảm giác được dung mạo hắn.
Sau chút yên lặng ngắn ngủi, Phong bà bà mỉm cười gật đầu, không nói gì, chỉ quay người đi về phía gian nhà gỗ.
Từ Ngôn khẽ nhíu mày, trầm ngâm. Đến khi lão phụ đã khuất trong gian nhà, hắn mới cất bước đi đến. Có điều bước chân trở nên đầy nặng nề, mắt trái còn mơ hồ xuất hiện tinh văn.
Từ Ngôn không nhìn thấu được dụng ý của Phong bà bà, cũng không đoán ra được. Tuy rằng trong mắt trái hắn có khí tức Yêu tộc thế nhưng nói cho cùng hắn vẫn là một Nhân tộc. Thực ra chỉ cần cái thân phận Minh chủ Trảm Yêu Minh được Phí lão tận lực truyền bá đi, hầu như trong Ngũ địa này không ai không biết chuyện đó, cũng không thể vứt bỏ đi được.
Từ Ngôn mang theo nghi hoặc và tâm tình nặng nề đi tới cửa ra vào của gian nhà gỗ.
Cục diện lúc trước quá mức mạo hiểm, Từ Ngôn không có thời gian nhìn nhiều gian nhà gỗ. Lúc này trước mắt hắn, nhà gỗ lại xuất hiện chút ít bất thường.
Toàn bộ gian nhà gỗ do dây leo tạo thành, như thể nhánh cây uốn éo quấn quanh. Nói là nhà gỗ, kỳ thật nhìn như một tổ chim mà thôi. Trên chạc cây nơi nóc nhà còn có vài cuống lá xanh, như thể mái nhà được lợp bằng lá xanh, nhìn qua lại có thêm vài phần sinh cơ.
Ánh mắt Từ Ngôn khẽ động, nhìn xuống dưới đáy gian nhà trên cây này.
Dưới đáy gian nhà không phải là lớp đất đá, mà là một rễ cây. Xem ra nhánh cây làm thành gian nhà gỗ hẳn là một đoạn rễ đại thụ chui ra từ trong thân núi, nhìn có chút tương tự như gốc Thần mộc ở trung tâm Thần Mộc hạp. Có điều so ra có vẻ cao hơn Thần mộc nhiều lắm. Dù sao núi Thạch Đầu cao vạn trượng, cự mộc kết xuất Linh Lung quả không thể cao được như vậy.
"Vào đi."
Giọng của lão phụ vẫn ôn hòa như vậy, như thể lão bà bà nhà bên, nghe không ra chút ít thô bạo gì của Yêu tộc.
Từ Ngôn hít sâu một hơi, chuẩn bị kỹ càng tâm thế, thậm chí cả chuyện sẽ toàn lực thúc giục mắt trái, rồi mới bước vào trong phòng.
Trước mặt hắn là linh khí dạt dào xuất hiện. Nhìn gian phòng này không lớn, thế nhưng linh khí lại không thua bất kỳ linh nhãn nào mà hắn từng gặp. Rõ ràng gian nhà gỗ nơi đỉnh núi này cũng có một linh nhãn.
Một bên vách tường gian phòng có treo một đôi cánh màu xanh cực lớn, chẳng qua có vẻ đã lâu năm, không còn sáng bóng nữa. Lão phụ ngồi trên ghế đẩu trong phòng, đang dùng một cái quạt hương bồ quạt bếp lò nhỏ. Trên bếp đang nấu một ấm trà, nước còn chưa sôi nhưng hương trà đã vấn vít tới.
Phong bà bà không quay đầu lại, chỉ chuyên chú nấu ấm trà, lại không đếm xỉa tới hỏi một câu: "Lão gia hỏa Vương Bát Chỉ còn chưa chết chứ?"