Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 740: Thần Toán Tử



Dịch: Hoangtruc

Biên: Spring_bird

Một câu Vương Bát Chỉ thiếu chút nữa đã đánh sập tâm thần đang căng thẳng của Từ Ngôn. Tiếng mắng chửi khốn kiếp thuận miệng sắp phun ra thì bị hắn gắng gượng đè nén lại.

"Lão nhân gia biết Vương Khải?" Từ Ngôn kinh ngạc, cố ý nói rõ quý danh Vương Bát Chỉ.

"Vương Khải Hà Điền, lão thân đều biết cả. Danh tiếng hai vị cường giả Thần Văn Thiên Nam rất lớn nha."

Lão phụ cười nói ha ha: "Nhớ rõ hơn trăm năm trước, ngón tay Vương Khải còn chưa cụt mất. Nếu không phải y tự đại, muốn dùng bói toán tính ra sinh cơ của Tình châu thì hai ngón tay út đã không bị cắt cụt mất rồi."

Nhớ tới cố nhân nhiều năm trước, lão phụ khẽ thở dài một tiếng, nói: "Y tính ra được tám chữ, bởi vậy mất đi hai ngón tay út. Vận mệnh thiên địa, há có thể dùng sức người phỏng đoán ra. Muốn nhìn trộm thiên cơ, Thần Toán Tử y cũng phải trả cái giá tương xứng."

"Thần Toán Tử..."

Lúc này Từ Ngôn đầy khiếp sợ không thua gì lần đầu gặp phải Yêu vương. Từ lời nói như thể chuyện phiếm trong nhà của Phong bà bà này, hắn đã nghe được cơ mật về Vương Bát Chỉ.

"Đúng vậy a, Vương Bát Chỉ chỉ là danh xựng tự giễu mình của y mà thôi. Danh xưng chính thức của y phải là Thần Toán Tử mới đúng, chân tơ kẽ tóc, không gì không tính được, đó chính là thần toán."

Phong bà bà vừa quạt lửa bếp lò, vừa cười ha hả nói: "Trong Thiên Hà vịnh rất lạnh phải không? Có thể trốn ra tới đây coi như mạng lớn rồi!!! Đứa nhỏ đáng thương, ngươi hẳn là một trong Bạch Ngôn Linh Xuyên đúng chứ?"

"Tại hạ Từ Ngôn."

Đến mức này rồi hắn căn bản cũng không cần phải giấu giếm tên tuổi làm gì. Từ Ngôn trực tiếp báo danh ra. Dù sao người ta đã biết rõ chi tiết của Vương Bát Chỉ, còn cực kỳ quen thân với Vương Khải đấy thôi.

"Hư Đan đến từ Thiên Nam, ngoại trừ trốn ra khỏi bí cảnh trong sông Thông Thiên hà ra đến Thiên Bắc này thì không còn khả năng thứ hai nào cả. Từ Ngôn, tên thứ sáu là Ngôn, xem ra cùng vào Thiên Hà vịnh với ngươi hẳn là có hai người Linh, Xuyên nữa mới phải. Tuyết Sơn vẫn thế, rốt cuộc Thần Toán Tử không tính được với Thiên Đạo a..."

Phong bà bà lắc đầu thở dài một tiếng. Bà chưa từng gặp Từ Ngôn, có điều đứng trên đỉnh núi nhìn thấy tiếng đạn pháo nổ vang trong Thần Mộc hạp nơi xa xa, lại thêm đôi câu vài lời của mấy tên Đại yêu kia đã đủ kết luận ra thân phận Từ Ngôn là tu sĩ Thiên Nam.

Lúc này nước trà đã sôi, bốc hơi ùng ục, trong phòng bay lên một luồng hơi nước.

"Trước tiên cứ ở đỉnh núi này đã. Đợi đám Đại yêu kia đi xa rồi ngươi hãy rời đi cũng không muộn." Phong bà bà nhìn ấm trà, như thể đang tự nói với mình: "Yên tâm, Phong Thố nhất tộc sẽ không dễ gì đả thương người, lại càng không thích huyết thực. Cứ an tâm ở một thời gian."

Trong nhà gỗ không chỉ có một gian nhà, Phong bà bà chỉ chỉ vào buồng trong, cũng không mở miệng nói nữa. Bà chỉ nhìn luồng hơi nước từ ấm trà bay lên, không biết đang suy nghĩ gì.

Không dưng lại được Yêu vương che chở, có lẽ nhờ phúc phận một phần nhân tình của Vương Bát Chỉ, thế nhưng chuyện này làm Từ Ngôn khó hiểu không thôi. Bởi vậy hắn cũng sẽ không lưu lại nơi này.

"Rốt cuộc Vương Bát Chỉ đang tính toán cái gì? Trong Tuyết Sơn có gì cơ mật?" Từ Ngôn ngưng trọng ôm quyền hỏi: "Lão nhân gia sao có thể bỏ qua lời mọi người mà chứa chấp tại hạ? Yêu vương không đối địch với Nhân tộc sao?"

"Không phải lão thân chứa chấp ngươi, mà đây là quy củ của núi Thạch Đầu này." Phong bà bà quay đầu, mỉm cười nói: "Nơi đây cấm giết chóc."

"Xem ra là vận khí ta tốt, trốn được lên Thánh Địa. Đa tạ lão nhân gia." Bất kể như thế nào, Từ Ngôn xem như đã chuyển nguy thành an, vì vậy hắn cung kính thi lễ thật sau thể hiện lòng biết ơn của mình.

"Không cần cám ơn ta. Dưới chân núi ngươi có sống hay chết ta cũng không quản được. Đã đến đỉnh núi này, dù là Nhân tộc hay Yêu tộc thì lão thân cũng sẽ bảo vệ cho hắn một mạng. Bởi vì nơi này là thặng địa*, là chỗ duy nhất trên Thiên Bắc này còn thừa lại vài phần sinh cơ."

(*thặng địa: tức là vùng đất còn sót lại, còn thừa lại)

Nghe lão giả nói vậy, Từ Ngôn cảm thấy có chút không đúng, kinh ngạc nói hỏi: “Thặng địa? Núi Thạch Đầu không phải là Thánh Địa sao?"

Hai chữ đồng âm, nhưng nghĩa khác biệt như ngày và đêm. Thánh Địa thị là vùng đất thần thánh, mà Thặng địa nghe thế nào cũng thấy mộc mạc đơn sơ.

"Núi Thạch Đầu không phải là Thánh Địa gì cả. Nơi đây phải là Thặng địa mới đúng. Mỗi khi nước sông làn tràn, Thiên Bắc chỉ còn thừa lại một nơi tị nạn này. Được người người truyền lời quá lâu mà bị kêu thành Thánh Địa."

Phong bà bà thở dài lắc đầu, nói: "Nếu quả thật là Thánh Địa của Yêu tộc thì đâu thể nào chỉ có một mình lão thân an tĩnh thế này. Chỉ đến khi chạy nạn, nơi đây mới có thể náo nhiệt lên."

Nhớ lại độ cao cũng như cách thức các tảng đá chồng chất lên nhau của núi Thạch Đầu, Từ Ngôn như bừng tỉnh đại ngộ.

Lúc đầu nơi này không phải là thánh địa gì, mà chỉ là nơi dùng để trú tránh nước sông Thông Thiên hà tràn lan!

Cũng như tường thành Đại Tề Thiên Nam được xây dựng cao ngất, có điều núi Thạch Đầu này cao vượt xa bất kỳ đại thành nào. Với độ cao vạn trượng này, đừng nói hồng thủy mà coi như Thông Thiên hà có đổi dòng chảy cũng không thể nào nhấn chìm nước lên tới đỉnh núi được.

Biết được chân tướng của núi Thạch Đầu, Từ Ngôn lại càng thêm khó hiểu.

"Chẳng lẽ núi Thạch Đầu này là do Phong bà bà dựng nên?"

Nghe Từ Ngôn đề cập đến chuyện này, Phong bà bà khẽ gật đầu ý bảo đúng là vậy.

"Vậy cơ mật của Tuyết Sơn và Thiên Hà vịnh là cái gì chứ, mấy người Vương Bát Chỉ rốt cuộc đang tính toán gì vậy?" Từ Ngôn lại lần nữa hỏi, hàng mày núi nhíu chặt lại.

"Tuyết Sơn kéo dài qua Thiên Hà, tuyết nơi đó rơi từ trên trời xuống. Từ khi Tuyết Sơn xuất hiện, Man tộc cứ vậy mà ra đời. Cường giả Thần Văn Nhân tộc các ngươi muốn tìm ra được chân tướng của hạo kiếp, cũng muốn tìm tòi nghiên cứu bí ẩn của phi thăng, cho nên mới không tiếc hao phí hai ngón tay diễn tính số mệnh của Tình châu. Đáng tiếc, cuối cùng chỉ uổng phí sức lực mà thôi."

Phong bà bà cầm lấy ấm trà, đi đến bàn gỗ ngồi xuống chỗ của mình, vừa nghiêng ấm rót trà vừa chậm rãi nói: "Tuyết Sơn là cố hương của Man tộc. Còn về phần rốt cuộc sâu trong Tuyết Sơn có gì lại không ai biết rõ. Chúng ta chỉ biết là trong Thiên Hà vịnh tồn tại cấm chế mà Thần Văn và Yêu vương đều không thể phá hủy được. Có lẽ trong cấm chế có thể gỡ bỏ được hết thảy bí ẩn, cũng có thể trong đó giam cầm lấy Thần Ma hủy diệt được cả thiên hạ."

"Trong cấm chế không có thứ tốt..." Từ Ngôn nặng nề thở dài một hơi, nói: "Phong bà bà có thể đưa tiểu tử trở về Thiên Nam được không? Từ Ngôn vô cùng cảm kích."

"Phong bà bà già rồi, ba trăm năm nay chưa từng rời khỏi núi Thạch Đầu. Ta sẽ không rời núi. Nơi đây, sẽ là nơi chôn xương của ta."

Giọng điệu lão phụ đầy vẻ thê lương. Cường giả trong thiên hạ này có thể phi thiên độn địa, di sơn đảo hải, thế nhưng lại không thể thoát khỏi thời điểm già nua. Sức mạnh của thời gian, đến Thần Văn và cả Yêu vương cũng đều không thể chống lại được.

Nếu như Phong bà bà đã không rời khỏi núi Thạch Đầu thì Từ Ngôn cũng không muốn dây dưa làm phiền. Hắn chỉ đầy ngưng trọng hỏi một vấn đề quan tâm nhất.

"Lão nhân gia, khí tức Yêu tộc trên người ta đến tột cùng là cái gì? Từ đâu mà có?"

Quái vật trong mắt trái vẫn luôn khốn nhiễu lấy Từ Ngôn. Hôm nay có thể gặp được một vị Yêu vương ôn hòa, hắn sao có thể bỏ qua cơ hội này được.

Phong bà bà rót hai chén trà, đưa cho Từ Ngôn một ly, khẽ lắc đầu nói: "Nhìn không thấu, rất lạ lẫm. Khí tức Yêu tộc trên người của ngươi thập phần cổ xưa. Rốt cục là thứ gì thì lão thân vẫn không phân biệt được, càng chưa từng gặp qua loại khí tức này."

Vốn tưởng rằng có cơ hội tìm ra được đáp án, cho nên Từ Ngôn không khỏi thất vọng.

Thông Thiên hà hay Man tộc Tuyết Sơn gì gì đó... kỳ thật Từ Ngôn đều không để ý tới. Hắn chỉ để ý nhất tới mắt trái của mình.

Từ Ngôn đầy thất vọng, cúi đầu trầm ngâm không nói, ngây người nhìn hơi nước bay ra khỏi chén trà của mình.

"Hạo kiếp, chính là hồng thủy trăm năm một lần kia sao?"

Từ Ngôn bỗng nhiên ngẩng đầu, như chợt nhớ tới lời Phong bà bà vừa nói qua. Vương Bát Chỉ, Mập Cửu thăm dò Thiên Hà vịnh không chỉ muốn nhìn rõ bí ẩn về phi thăng, mà còn có ý niệm ngăn cản hạo kiếp nữa.

Hầu như tất cả tu sĩ Thiên Nam đều biết chuyện Thông Thiên hà tràn lan trăm năm một lần. Tuy rằng Từ Ngôn chưa từng gặp qua hồng thủy nhưng chắc hẳn đó cũng không phải là đại sự gì cho lắm. Dù sao với tu sĩ có thể phi hành mà nói, gặp hồng thủy có lớn bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng chỉ cần bay lên là được. Trừ phi hồng thủy lớn đến mức có thể bao trùm cả Tình châu này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.