Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 742: Ưng và thỏ



Dịch: Hoangtruc

Biên: Spring_bird

Hạo kiếp sông lớn tràn lan ngàn năm một lần vây khốn Nhân tộc Thiên Nam vào chỗ chết. Mà trước khi tai kiếp hiếm hoi này kéo đến, những Nhân tộc ắt phải chết chắc kia sẽ trở thành thịnh yến của trăm yêu.

Một cuộc giết chóc máu tanh dùng ngàn vạn người mà tính sắp bắt đầu. Đến khi Bách yêu yến chính thức kết thúc là lúc cả Thiên Nam lẫn Thiên Bắc đều trở thành tử địa thật sự.

Từ Ngôn trèo lên núi Thạch Đầu lần này đã nghe được không ít cơ mật vốn không được biết tới. Chẳng qua những chuyện cơ mật này quá mức trầm trọng, như thể một tảng đá lớn đè nặng trong lòng hắn.

Trầm mặc một hồi lâu, Từ Ngôn đứng lên đi tới gần cặp cánh kia. Tay hắn giơ lên nhẹ vỗ về trên hàng lông xanh. Một ánh sáng xẹt qua, đám lông vũ màu nâu xanh phần phần tung lên như thể tử vật này sắp sửa sống lại, muốn phóng lên trời cao.

"Ta có thể nhìn thấy một vài hình thể quỷ linh, cho nên ưng hồn nghỉ lại trên cặp cánh này bị kinh động. Bây giờ nó đã sắp tiêu tán."

Trong mắt trái của mình, hắn nhìn thấy được một ưng hồn vô cùng ảm đạm nằm sâu trong đám lông cánh kia đã rất mơ hồ, sắp tán loạn mất.

"Để cho Phong bà bà thất vọng rồi, ta cũng không có liên quan gì đến nó cả..."

Từ Ngôn cau mày, lắc đầu khẽ nói.

Hắn không tin một vị Yêu vương có thể nói hết thảy mọi cơ mật liên quan đến Tình châu cho mình chỉ là vì nhân tình với Vương Bát Chỉ. Nói cho cùng hắn chỉ là một tu sĩ Hư Đan nho nhỏ, trước mặt Yêu vương cũng chỉ nhỏ bé như con sâu cái kiến mà thôi.

Có thể khiến Phong bà bà lộ ra nhiều cơ mật như vậy, Từ Ngôn nhìn đến cặp lông cánh này mà đại khái đoán ra được vài phần.

Bởi vì mắt trái của hắn kinh động đến ưng hồn trên lông cánh, khiến cặp cánh này xảy ra biến hóa rất nhỏ, cho nên mới khiến Phong bà bà nói ra nhiều điều cơ mật như vậy. Nếu không có chuyện ưng hồn bị kinh động, có lẽ Phong bà bà tuyệt sẽ không nói với một Hư Đan nhân tộc nhiều tin tức như thế.

Phong bà bà nghe được áy náy trong lời nói của Từ Ngôn cũng không tức giận, mà chỉ bình thản đi tới cạnh cặp lông cánh.

Nhìn qua cặp cánh cánh khổng lồ, hai mắt lão phụ lập loè hồi tưởng, ung dung diễn giải: "Ngàn năm trước, có một con thỏ gặp phải thiên địch..."

Chuyện cũ ngàn năm nhớ lại, theo giọng kể chậm rãi trầm thấp của lão phụ mà dần dần hiện ra trước mắt Từ Ngôn.

Đó là chuyện hơn ngàn năm trước, có một bé thỏ trắng đang tung tăng vui vẻ chạy nhảy trên thảo nguyên. Nó khác với những con thỏ khác, không chỉ có hình thể lớn gấp đôi mà trong mắt còn xuất hiện một vòng huyết văn nữa.

Phong Thố, một loại Yêu thú tính tình ôn hòa, dù đạt đến trình độ Yêu vật chỉ thích ăn cỏ xanh.

Reccccccccccc!!!

Tiếng ưng gáy vang lên trên đỉnh đầu thỏ trắng, một bóng xanh nhanh như chớp đánh xuống.

Đó là một con ưng lớn màu xanh, khoẻ mạnh oai hùng, tốc độ đánh giết cực nhanh. Thế nhưng một kích này của ưng xanh lại vồ hụt, Phong Thố còn nhanh hơn nó vài phần có thể đơn giản tránh thoát lần đánh giết này.

Ưng lớn đáp xuống thảo nguyên, nhướng mắt lạnh lẽo nhìn con thỏ trắng chạy nhanh như gió nơi xa xa.

Ưng và thỏ, lần đầu tiên gặp nhau giữa mảng cỏ cùng bầu trời xanh biếc như thế.

Năm tháng dần trôi qua, Phong Thố dần dần đột phá đến Yêu linh, trong mắt xuất hiện vòng huyết luân thứ hai. Nó vẫn ăn cỏ xanh như cũ. Mà con ưng lớn kia vẫn mang theo ảo não buồn bực, một mực đuổi sát không buông.

Săn giết và chạy trốn dần dần hình thành nên một loại thói quen. Mãi đến một ngày, trên bầu trời đánh giết tới không còn là một con ưng lớn nữa, mà là một bóng người tuấn dật nắm chặt lấy mắt cá chân của nữ tử thiếu chút nữa đã chạy thoát được. Nhưng nàng không chạy nữa, chỉ quay lại cười nói.

"Ngươi đuổi kịp rồi, đã hả giận rồi chứ?"

"Ba trăm năm, rốt cuộc cũng bắt được con thỏ bé con nhà ngươi, còn dám trốn nữa sao?"

"Không trốn nữa, nhìn ngươi đuổi đến mệt mỏi như vậy, gả cho ngươi cho khỏe thân."

"Ba trăm năm trước nàng đã là con mồi của ta, cả đời này đều như vậy."

Đại yêu đã tiến giai mừng rỡ, kèm theo là đầy yêu thương mật ngọt. Đến một ngày, Phong Thố kia nghe thấy tiếng nước sông chảy vang lên. Khi nàng cao hứng bừng bừng chạy lên đỉnh núi nhìn xuống, đã thấy được một tràng cảnh tượng như thể diệt thế xuất hiện.

Thiên địa biến thành mờ ảo, sông lớn rạn nứt, nước sông mãnh liệt nghiêng trời lật biển gào thét, mang theo một khí tức khủng bố hủy thiên diệt địa mà đến. Dưới cỗ khí tức này, tất cả Đại yêu đều bị trói buộc lại.

Réc..c.cccc!

Tiếng ưng gáy quen thuộc lại lần nữa xuất hiện trên đỉnh đầu, hùng ưng xanh vội vàng vọt tới, trước khi nước sông tràn đến đã kịp chụp lấy nữ tử bay lên không trung.

Lúc này trời đất chỉ toàn một màu đồng nhất, căn bản không phân chia trên dưới cao thấp, dù là hùng ưng bay lên rất cao nhưng vẫn không thể tránh thoát được khí tức khủng bố mà nước sông mang đến. Hắn dùng hết sức lực của mình đập lấy hai cánh, mắt đỏ bừng nhưng quyết không rơi xuống. Cứ như thế, hắn chụp lấy Phong Thố bay lượn bên trong gió bão, cứ một năm rồi một năm nữa...

Giãy giụa đến ba năm, hao phí toàn bộ sinh cơ của hùng ưng. Lũ lụt cũng sắp rút lui, có điều hùng ưng cuối cùng cũng sắp rơi mất.

Ngay khi sắp sửa rơi vào nước sông kia, miệng ưng cực to lớn đã mở rộng nuốt lấy nữ tử vào bên trong.

Nước sông cuối cùng cũng rút lui, thi thể ưng lớn đã sớm lạnh như băng không nhúc nhích. Miệng ưng khẽ giật giật, bị mở ra từ bên trong. Nữ tử chui ra khỏi miệng ưng, ngốc chát đứng giữa cả vùng đất như một đống phế tích. Sau một hồi lâu, nàng kêu rên lên đầy thê lương.

"Phu quân..."

Trong nhà gỗ, Phong bà bà nhìn vào hai cánh trên vách tường, mắt ngấn lệ, thầm thì qua một cái tên đã rất nhiều năm chưa từng nhắc đến.

"Hắn chính là con Liệt Vân ưng cuối cùng của Tình châu, Đại yêu Liệt Phong, là phu quân của ta ngàn năm trước..."

Chuyện xưa giữa thỏ và ưng khiến tâm tình của Từ Ngôn không khỏi rung động. Đại yêu dùng miệng mình bảo vệ lấy người thương như đang sống lại, hóa thân thành một con ưng lớn màu xanh mang theo một chút quyến luyến không muốn rời xa cứ thế bay vút lên trời.

Rầm rầm.

Trong nhà gỗ không có gió, mớ lông vũ xanh trên cánh lớn lại phập phồng tung bay. Từ Ngôn còn nhìn thấy ưng hồn yếu ớt kia hoàn toàn tán loạn đi.

"Y bay đi rồi...." Từ Ngôn nhẹ nói.

"Đúng vậy a, y nên sớm bay đi rồi mới phải." Thần thái Phong bà bà khôi phục lại an tỉnh, như cũng cảm giác được ưng hồn tiêu tán đi. Bà đưa tay tháo cánh lớn xuống, đưa cho Từ Ngôn.

"Y ngủ say quá lâu rồi. Nếu ngươi gọi được y tỉnh dậy, thì lông cánh ưng này tặng cho ngươi vậy."

Lông cánh lớn nhẹ vô cùng, như thể một miếng bông vậy. Từ Ngôn kinh ngạc một hồi rồi vội lắc đầu: "Đánh thức ưng hồn là đã có lỗi, sao có thể đưa hai cánh của phu quân Phong bà bà cho ta được."

"Cầm lấy đi, để lại đây chỉ vô dụng thôi, bởi vì..." Dáng tươi cười của Phong bà bà trở nên đắng chát, nói: "Không bao lâu nữa ta sẽ đi gặp hắn. Chúng ta đã cách biệt nhau ngàn năm rồi."

Yêu vương già nua nói ra câu cuối cùng rất nhỏ, thế rồi quay người rời đi. Cánh cửa gian phòng được chậm rãi đóng lại.

Có lẽ là hồi ức kia quá khổ sở, mà Phong bà bà trở nên không nói gì nữa.

Từ Ngôn nặng nề thở dài, thu hồi cánh của Liệt Vân ưng trong tay lại, sau đó ngồi xếp bằng trên giường.

Cùng sinh hoạt chung với một vị Yêu vương nghe ra có vẻ mạo hiểm muôn phần, thế nhưng Từ Ngôn lại không có gì lo lắng cả. Nếu như Phong bà bà muốn làm điều gì bất lợi với hắn thì căn bản không cần phải nói nhiều như vậy, lại càng không cần phải đưa lông cánh Đại yêu cho hắn làm gì.

Tuy nói không sợ Đại yêu, thế nhưng trước mặt Yêu vương, Từ Ngôn không có sức chống cự lại. Trừ phi vận dụng mắt trái, nếu không hắn khó mà thoát khỏi cái chết.

Cảm khái lấy chuyện tình giữa ưng và thỏ, Từ Ngôn không khỏi nhớ tới nương tử của mình.

Từ biệt mười năm, không rõ Hồng Nguyệt nơi Thiên Nam phương xa có mạnh khỏe hay không...

Từ Ngôn cứ vậy ở lại trên núi Thạch Đầu, mà Linh Lung quả trong Thần Mộc hạp cũng bị đám Đại yêu chia chát với nhau không còn gì. Thế lực khắp nơi quanh cự mộc dần dần thối lui, thế nhưng tâm tư của đám Đại yêu hiện giờ cũng bất đồng với nhau.

Phe phái Thương Hổ lâm, Thương Mộc hạ lệnh cho hơn mười Yêu linh canh giữ ngay bên ngoài Thần Mộc hạp, ngày đêm không ngủ nhìn chằm chằm vào núi Thạch Đầu.

Xích Nguyên Quy Nguyên tông cũng không cam tâm, để lại không ít thủ hạ. Có điều người bên Quy Nguyên tông đều sợ Quỷ Diện, cho nên chỉ dám đứng thật xa hạp cốc, nhìn chằm chằm vào cự sơn nơi xa.

Lôi Lục bên phía Cửu U giản thì trầm giọng hạ lệnh đám thủ hạ trú đóng ngay gần núi Thạch Đầu, giám sát lấy động tĩnh của Thánh Địa. Gia hỏa Quỷ Diện dám can đảm nhục mạ Lôi Lục gia gã nhất định phải bị giết chết mới hả.

Còn có rất nhiều Yêu tộc thuộc rất nhiều thế lực khác nhau dây dưa nơi núi Thạch Đầu. Thế nhưng bắt đầu từ hôm đó, rốt cuộc không còn ai nhìn thấy bóng dáng Quỷ Diện nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.