Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 749: Cua nhỏ ăn rùa



Dịch: Hoangtruc

Biên: Spring_bird

Đứng trên mai rùa, ánh mắt Từ Ngôn không khỏi lạnh lẽo.

Xích Nguyên không chạy thoát, thế nhưng người ta trốn trong mai rùa cũng khó mà xử lý được.

"Quỷ Diện, ngươi là tên chó điên."

Trong lòng núi truyền đến tiếng Xích Nguyên quát mắng: "Thần Mộc hạp có bao nhiêu Đại yêu đuổi giết ngươi như vậy, chưa kể Lôi Lục và lão Thương Mộc đuổi đến tận cùng, sao ngươi không đi tìm bọn họ, tìm lão phu làm gì? Cho là ta sợ ngươi sao? Có bản lĩnh cắn ta đi!"

Lão rùa rút đầu vào trong mai, vừa chửi rủa vừa cười to không kiêng nể gì cả. Mai rùa của lão lại cứng rắn vô cùng, không thua kém bất cứ đám yêu nào nơi Thiên Bắc này, có Pháp bảo cứng rắn cũng không hề hấn gì cả.

"Là ngươi nói đấy."

Từ Ngôn lạnh lùng nói, thúc giục pháp quyết thi triển ra Lôi Phong Điện Vũ. Mai rùa lập tức bị mưa gió phủ kín.

Từng tia sét chằng chịt nổ tung, xen lẫn với tiếng cười điên cuồng không dứt của Xích Nguyên.

"Chỉ như gãi ngứa mà thôi. Ngươi cứ thoải mái đánh, lão phu sẽ không đi ra ngoài. Để cho tiểu tạp chủng ngươi tức chết, ha ha ha."

Tiếng cười điên cuồng của Xích Nguyên dần dần nhỏ lại, không phải mai rùa đi mất mà là Từ Ngôn thi triển phong độn rời khỏi mai rùa.

Tràng ác chiến này đã khiến Xích Nguyên cách xa núi Quy Nguyên hơn cả dặm. Một khi mai rùa rời đi, tòa linh nhãn sẽ lập tức được hiện ra.

Khoảng cách gần như vậy, Từ Ngôn đã ngay lập tức tới nơi, một bước vọt tới cạnh miệng giếng.

Sột soạt!

Cách miệng giếng không xa có một cái hang lớn, Hải Đại Kiềm thò hai mắt cua ra quan sát xung quanh rồi lủi nhanh như chuột trở vào trong.

Quét mắt nhìn cửa hang Hải Đại Kiềm đào loạn khắp nơi, Từ Ngôn đưa tay vung ra một đạo lôi mâu đánh tới, cửa hang sụp xuống, Hải Đại Kiềm đã sớm chạy trốn không còn bóng dáng.

Dọa cho Hải Đại Kiềm bỏ đi rồi, Từ Ngôn mới trừng mắt trái lên bắt đầu thu nạp linh nhãn.

Xa xa, Phong Vũ Lôi Điện tàn sát một lúc lâu mới dần dần biến mất. Phát giác được đã không còn ai trên mai rùa, Xích Nguyên mới thò đầu ra.

Liếc nhìn thấy Quỷ Diện ở ngay gần linh nhãn, hai mắt Xích Nguyên đảo vòng vòng. Rồi lão cắn răng một cái, quay đầu bỏ chạy.

Đừng nhìn lão mắng chửi nhẹ nhõm như vậy, thật ra nếu giao thủ lão căn bản không đánh lại Từ Ngôn. Nằm chờ bị hắn đánh không bằng bỏ trốn mất dạng. Chỉ cần tụ hợp với đám Đại yêu Ngũ Địa khác, một tên Quỷ Diện không đáng để lo lắng rồi.

Bốn móng vuốt chuyển động, rùa khổng lồ bò về phía xa. Tuy nhiên lão còn chưa chạy được bao nhiêu bước thì đã bị một tia sáng phóng tới chặn lại.

Vừa nhìn thấy Pháp bảo Giao nha của Từ Ngôn, Xích Nguyên lập tức ảo não mắng to, phụt lên tinh hỏa định phá bay pháp bảo cản đường này.

Dây dưa trong chốc lại, Từ Ngôn đã xuất hiện ngay phía trên mai rùa. Hắn thúc giục pháp quyết, Vân Thủy chướng được thi triển ra. Một vùng hơi nước rộng khắp tràn ngập, Xích Nguyên đầy kinh hãi phải rụt vào mai rùa trở lại.

Thi triển ra pháp thuật rồi, Từ Ngôn lại trở về linh nhãn thu nạp linh khí. Cứ thế nhiều lần, linh nhãn tinh túy vẫn mãi không cách nào bị rút ra hoàn toàn được.

Ánh mắt Từ Ngôn lạnh lẽo, từ bỏ linh nhãn mà hạ tử thủ xuống mai rùa. Pháp thuật hỏa diễm, nối tiếp là lôi điện, sau đó đến pháp bảo... cứ thế liên tục nện mạnh xuống, đánh thẳng mai rùa lún sâu xuống lòng đất đến vài trượng.

Tiếng mắng chửi của Xích Nguyên dần dần nhỏ lại. Không chỉ có tiếng mắng nhỏ đi, mà mai rùa của lão dưới uy lực kinh người của pháp thuật cũng thu nhỏ lại. Từ kích thước to như ngọn núi đã dần chỉ bằng một tòa nhà.

Phòng ngự có chắc chắn mấy cũng có cực hạn. Từ Ngôn bất kể mọi giá tấn công mãnh liệt khiến Xích Nguyên phải sợ hãi, rút nhỏ mai rùa lại nhằm tập trung tất cả lực lượng phòng ngự đòn tấn công của địch nhân.

Năng lực phòng ngự của mai rùa cực lớn chênh lệch với mai rùa cỡ nhỏ không ít. Mai rùa Xích Nguyên càng nhỏ, năng lực phòng ngự sẽ càng mạnh.

Vốn tưởng rằng thu nhỏ mai rùa lại bằng gian nhà thì có thể ngăn cản được Từ Ngôn tấn công, không ngờ cảm giác được một lực lượng cấm chế cổ quái truyền đến, Xích Nguyên chỉ đành kinh hô một tiếng không ổn.

Lão trộm nhìn xem thế nào, thì thấy trước mặt không còn là đại địa trải rộng cỏ hoang mà là mặt đất lát gạch xanh chỉn tề, bên cạnh còn có đình đài lầu các trang nhã san sát nhau.

"Hóa cảnh!"

Xích Nguyên kinh hãi, bất chấp thò đầu ra thò đầu ra.

"Không đúng! Nơi này là.. Pháp bảo!"

Xích Nguyên la lên thất thanh, cảm nhận được nơi phát ra giam cầm lại chính là phủ đệ quái dị này. Lão lập tức liên tưởng đến một thứ đáng sợ.

Pháp bảo loại thu nạp.

"Tiểu tạp chủng Quỷ Diện nhà ngươi, dám chuyển lão phu vào trong pháp bảo. Ta sẽ căng nứt pháp bảo của ngươi ra!"

Phù!

Tiếng mắng chửi của Xích Nguyên vừa mới ra khỏi miệng thì tiếng gió rít đã ập tới, Pháp bảo Giao nha lóe ra ánh sáng chém xuống.

Ầm ầm!

Sau một tràng trầm đục, Từ Ngôn lại xuất hiện từ phía sau mai rùa vòng đi ra, nhấc chân đá đá mai rùa, nói: "Lão rùa đen, cho rằng ta không cắn được lão hả?"

Hắn đưa tay chụp lấy một góc mai rùa, lôi thẳng Xích Nguyên vào hậu hoa viên. Đám cua nhỏ trong hồ nước nhìn thấy một tràng thịnh yến khổng lồ xuất hiện, con nào con nấy hưng phấn bừng bừng giơ cao càng cua, lao ra khỏi mặt nước. Không lâu sau chúng nó đã bò kín lên cả mai rùa.

Âm thanh ken két nổi lên.

Mai rùa quả thật rất cứng, thế nhưng đám Băng Ti giải này lại ưa thích mai rùa nhất.

Tiểu Thanh lớn nhất đã đến trình độ Yêu linh, còn đám cua nhỏ còn lại hơn phân nửa đạt tới trình độ Yêu vật. Nếu có thể gặm sạch mai rùa của con yêu Xích Nguyên nhức đầu này, không khéo một nửa lượng cua xanh trong này sẽ tiến lên được Yêu vật, có lẽ còn dưỡng ra được vài con yêu linh nữa không chừng.

Băng Ti giải là loài cua nghỉ lại trong dòng chảy ngầm dưới lòng đất. Thông tin về đám cua quái dị này là Từ Ngôn cũng nghe từ Phong bà bà mới biết được.

Băng Ti giải thích ăn vỏ cua mai rùa, càng cứng rắn thì chúng lại càng mau lớn.

Trong lúc đám cua nhỏ bắt đầu gặm nhấm, Xích Nguyên rúc trong mai rùa cũng đau khổ không thôi.

Trước đó lão đã từng nhìn thấy lũ cua đáng giận này gặm mai rùa của mình, chẳng qua nhất thời quên mất. Lúc này nhìn thấy chúng nó, mới thầm hô một tiếng thất sách.

Băng Ti giải dùng vạn mà đếm, gặm sạch một cái mai rùa đại yêu không khó.

Từ Ngôn dùng Thiên Cơ phủ giam cầm Xích Nguyên, còn để lại Giao nha trấn thủ, bản thể thì rời phủ đệ, tiếp tục đi thu nạp linh khí linh nhãn.

Lúc này đây Xích Nguyên đã không chạy thoát được, trừ phi lão có thể đột phá hai kiện pháp bảo giam cầm. Trong hậu hoa viên Thiên Cơ phủ vang lên tiếng tức giận mắng chửi không ngừng của Xích Nguyên, còn có không ngừng ra sức chống cự nữa.

Hao phí hơn nửa ngày, Xích Nguyên mới thoát khỏi đám cua nhỏ trên người, thoát khỏi giam cầm của Thiên Cơ phủ, mà Pháp bảo Giao nha không có chủ nhân khống chế trong một khoảng thời gian dài cho nên tốc độ cũng trở nên chậm chạp hẳn.

Thấy được cơ hội chạy thoát, Xích Nguyên đại hỉ, vội vàng thúc giục toàn lực định lao ra khỏi phủ đệ. Thế nhưng không đợi lão dốc toàn lực thì bóng dáng Từ Ngôn đã quay trở lại.

Mắt trái hắn lóe sáng như ánh chớp vụt qua rồi chợt tắt, rồi ẩn sâu trong đáy mắt. Linh nhãn tinh túy của Quy Nguyên tông rốt cục cũng được tách rời ra.

Từ Ngôn đưa tay gọi Giao nha trở lại, tay cầm Pháp bảo, nhe răng cười như thể đao phủ đang từng bước đi tới. Xích Nguyên bị dọa sợ đến mức đuôi co rút lại, trốn kỹ vào trong mai rùa.

Từ Ngôn vung nện một trận lên mai rùa, khiến cả mặt đất phải chấn động ông ông cả lên. Sau đó hắn vung tay lên, đại quân cua nhỏ lại đồng loại leo lên bao phủ lấy mai rùa.

Dạy dỗ Xích Nguyên một phen, Từ Ngôn không lưu lại nữa mà thu lấy Thiên Cơ phủ ở cách không xa khu vực Quy Nguyên tông lại, dựa vào Liệt Phong giáp bay ra khỏi vạn dặm, đáp xuống một sơn cốc không người.

Thiên Cơ phủ hóa thành hạt cát, xen lẫn giữa đám cỏ hoang.

Xác nhận chung quanh không có gì uy hiếp, Từ Ngôn mới mang theo nụ cười lạnh, xách theo Pháp bảo, ngồi tựa ghế dựa lớn, vừa thưởng trà vừa nhìn đám cua xanh gặm ăn mai rùa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.