Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 757: Khách quý của Tuyết Sơn



Dịch giả: Hoangtruc
Biên: Spring_bird

Tại một nơi cách thành Ngũ Địa hơn trăm dặm, Quỷ Nhãn bị chặt đứt một cánh thịt đang gầm gầm gừ gừ.

Trước mặt Quỷ Nhãn, Từ Ngôn đang xoay người lại, nói: "Đi vội như vậy, không phải định trốn về Quỷ Nhãn tông chứ?"

"Quỷ Diện! Ngươi đừng ép người quá đáng!" Quỷ Nhãn cả giận nói.

"Thừa dịp ngươi bệnh lấy mạng ngươi a. Quỷ Nhãn lão huynh, bây giờ ngươi thừa một cánh, có bò đi cũng không nhanh được. Giết ngươi lúc này rất hợp lý."

Lời trêu chọc của Từ Ngôn nghe như vui đùa, thế nhưng Thiên Môn hầu có vui đùa đấy nhưng vẫn rất chân thật. Sát ý trong mắt của hắn không chút che giấu.

"Để mạng lại đi, đại thằn lằn!"

Không để Quỷ Nhãn nhiều lời, Từ Ngôn hừ lạnh một tiếng, pháp bảo xuất hiện trước người sắp sửa bổ xuống. Thế nhưng tích tắc sau, một tiếng gào to của một loại không phải trâu, cũng chẳng phải ngựa từ đằng xa truyền đến.

Ầm ầm!

Ầm ầm!

Mặt đất run rẩy, Quỷ Nhãn cả kinh, pháp bảo của Từ Ngôn không chém xuống mà lập tức được thu hồi lại bảo vệ bên người hắn.

Quay đầu nhìn lại, trong màn đêm xuất hiện từng gợn sóng, như thể thủy triều gào thét mà đến!

Đó là một bầy lạc đà cực lớn, đi đầu là một con cự đà thân cao tới hơn mấy trượng. Trên lưng nó có một lão giả đầu trọc thập phần già nua, khoác tăng y ngồi đó.

"Mao Đà!"

Quỷ Nhãn liếc mắt nhận ra người đến, đó là Đại yêu Mao Đà núi Đà Phong.

Tuy rằng lão không rõ ràng vì sao Mao Đà xuất hiện ở gần thành Ngũ Địa này, thế nhưng lão như nhìn thấy được cứu tinh. Quỷ Nhãn dốc sức liều mạng phun ra khói độc, hoàn toàn ẩn mình bên trong màn khói độc ấy. Sau đó lão chọn lấy một hướng, bỏ chạy thục mạng.

Nếu như đã có bọn lạc đà ngốc núi Đà Phong đánh tới, vừa vặn có thể cuốn lấy Quỷ Diện được rồi. Quỷ Nhãn đại hỉ, đâu thèm quản Mao Đà chết sống ra sao. Giờ đây đối với lão, chạy trốn khỏi chết quan trọng hơn nhiều.

Bầy lạc đà xuất hiện khiến ánh mắt Từ Ngôn trầm xuống.

Hắn không để ý chuyện Quỷ Nhãn bỏ trốn mất, chỉ nhìn thẳng vào bóng dáng tăng nhân già nua ngồi trên lưng lạc đà lớn nhất.

"Vô Trí...."

Tiếng thì thầm của hắn bị lấn án bởi tiếng lạc đà gào thét đi qua. Chúng nó nhanh chóng quây thành vòng tròn, hợp lại với con lạc đà lớn nhất tạo thành một vòng vây lạc đà!

Trong vòng vây lạc đà cổ quái đó, Mao Đà cao lớn chậm rãi đi tới, rồi đứng ngay trước mặt Từ Ngôn.

"Tìm ngươi thật khổ a, thập thất Thái Bảo."

Trên lưng lạc đà, khóe miệng lão tăng giật giật, nhếch lên dáng tươi cười mang theo ý vị khó hiểu, nói: "Thật không ngờ, hóa ra ngươi chính là người kia."

"Khách Mục vạn dặm qua sông tới đây, chẳng lẽ lại nhằm gặp được ta sao?" Đồng tử Từ Ngôn khẽ co rút lại nhỏ như mũi châm, nói: "Ngươi sao phải tìm ta? Làm thế nào lại tìm được ta?"

"Tất nhiên là theo khí mà tìm tới. Có truyền thuyết nói, kỳ nhân thế gian đều có vận khí của trời theo."

Vô Trí cười ha ha, đáp: "Cỗ khí này có thể hóa rồng bay cao tới chín tầng trời, lại có thể trốn vào biển rộng vô biên, mờ mịt khó tìm. Đã tìm được tất phải có đại may mắn a. Bần tăng đau khổ tìm kiếm nhiều năm, cuối cùng trời không phụ lòng người, rốt cuộc cũng tìm được ngươi."

Hai người nói chuyện, Đại yêu Mao Đà đầy yên tĩnh. Mấy vạn con lạc đà xung quanh cũng không phát ra âm thanh nào, không chút tiếng động, chỉ có tiếng nói của một già một trẻ như đang luận đạo, người ngoài không hiểu lấy chút ý tứ nào."

"Người xuất gia không nói dối, Khách Mục nói như vậy có hơi nói quá rồi." Từ Ngôn chắp tay hành lễ, niệm một câu Phật hiệu, bảo: "Tại hạ tu vi chỉ là Hư Đan, làm gì có được cái gì mà vận trời kia chứ? Khách Mục tìm lộn người rồi."

"Không sai không sai, nhất định là ngươi. Ha ha ha ha." Vô Trí vừa cười vừa nói: "Bần tăng mắt mờ nhưng tấm lòng này vẫn có thể thấy rõ ràng. Thế gian muôn màu, không ai tránh được tâm nhãn của bần tăng."

"Ngươi có tâm nhãn sao?" Từ Ngôn lạnh lẽo nói: "Nể tình quen biết nhau nhiều năm, ta chỉ cho người điểm sai lầm. Kẻ có vận trời trong lời ngươi không ở Thiên Bắc, mà đang ở Thiên Nam, tên của y là Khương Đại Xuyên."

"Khương Đại Xuyên?" Vô Trí bị Từ Ngôn nói năng một tràng như vậy khẽ ngẩn người, chẳng qua vẫn tươi cười đáp: "Ta không tìm Khương Đại Xuyên gì gì đó, mà tìm thập thất Thái Bảo ngươi."

"Được, ngươi đã tìm ta, có chuyện gì cứ nói đi. Con thằn lằn lớn kia đã bò xa rồi, cơm tối nay còn chưa có sắp đặt. Nếu ngươi cứ không nói rõ ràng nên lời, coi như con lạc đà này thành bữa tối của ta vậy."

Từ Ngôn nói năng như thể đám du côn đầu phố, thế nhưng Linh lực trên pháp bảo Giao Nha đã được tăng mạnh hơn, không ngừng xoay quanh người, tản ra hào quang sáng rực.

Vô Trí đột nhiên xuất hiện khiến Từ Ngôn vô cùng ngoài ý.

Bảy năm trước nhìn thấy Vô Trí trên núi Đà Phong từ phía xa, Từ Ngôn đã lựa chọn rút đi. Hắn tuyệt đối không nghĩ đến Khách Mục Man tộc này đi vào Thiên Bắc là để tìm Từ Ngôn hắn đấy.

"Ngươi là khách quý của Tuyết Sơn, thỉnh thập thất Thái Bảo đến Tuyết Sơn ta tham quan một chuyến. Đến lúc đó chân tướng sẽ rõ ràng." Vô Trí vừa cười vừa nói.

"Được, chờ ta có thời gian nhất định sẽ đến Tuyết Sơn các ngươi ngồi một chút. Hiện tại không rảnh, ngươi rời đi đi." Từ Ngôn lạnh giọng nói.

"Ha ha ha ha, thập thất Thái Bảo vốn cực ngang ngược. Không nghĩ tới xa cách nhiều năm, tính tình ngươi vẫn như thế. Lần nay ngươi đi cũng được, mà không đi cũng phải đi!"

Vô Trí cười dài vung tay áo lên, vạn con lạc đà xung quanh đồng thời gầm thét. Theo sau Đại yêu Mao Đà, cả đàn lạc đà tích tắc sau đã triển khai công kích.

Móng lạc đà cực lớn đạp đến mặt đất rung chuyển, một khi cả đàn lạc đà cố sống cố chết công kích, có là sư tử hổ báo cũng phải tránh lui.

Vù!

Hai cánh mở ra, Từ Ngôn bay lên trời, thoát khỏi vòng vây của đàn lạc đà. Hắn đứng trên không trung, nhìn chằm chằm vào Vô Trí quát: "Lão hòa thượng, có mục đích gì nói rõ đi. Bằng không đợi ngươi chết sẽ không nói được đâu."

"Mang cánh Đại yêu, tay cầm pháp bảo, thập thất Thái Bảo quả nhiên không giống người thường. Chưa đến Nguyên Anh đã có thực lực Nguyên Anh, ngươi quả nhiên là người mang thiên mệnh, vì vậy…"

Dáng tươi cười của Vô Trí càng thêm băng lạnh, trên đầu trọc của lão dần xuất hiện đầy những vết đồ đằng màu đen mà chỉ Từ Ngôn mới có thể nhìn thấy. Lão lạnh giọng quát: "Tuyết Sơn chính là nơi chôn cất ngươi!"

Rặc rặc rặc!

Vù!!!

Theo tiếng quát của Vô Trí, gió núi lạnh thấu xương như từ trong hư vô thổi tới. Vô số bông tuyết nhẹ nhàng rớt xuống, một khí tức cực hàn chợt xuất hiện giữa trời đất.

Ánh trăng vẫn treo cao trên đỉnh đầu, thế nhưng mặt đất lại xuất hiện một cơn bão tuyết kinh khủng. Trong phạm vi của màn tuyết rơi này, lông cánh sau lưng Từ Ngôn rõ ràng trở nên cứng ngắc lại.

Lực lượng gió tuyết chính là chiêu số sở trường nhất của Khách Mục Man tộc.

Cực hàn vừa mới hàng lâm, Từ Ngôn lập tức điều động Linh lực toàn thân. Một tiếng bành vang lên, cực hàn trói buộc bản thể hắn bị cưỡng ép đẩy ra.

Vô Trí xuất hiện nằm ngoài dự liệu của Từ Ngôn, nhưng khiến hắn khó hiểu nhất lại chính là mục đích của lão.

Tuyết Sơn thần bí lại tìm kiếm mình. Điểm này khiến Từ Ngôn rất khó hiểu. Hắn căn bản mới chỉ đánh nhau với Man tộc vài lần đã đi tới Thiên Bắc, không thể có chuyện Man tộc cố ý tìm hắn mới đúng.

Nhất là yêu tăng Vô Trí này còn vượt xa vạn dặm, vượt qua sông mà đến.

Khó hiểu trong lòng nhanh chóng bị giết chóc thay thế. Hắn mặc kệ mục đích của đối phương thế nào, nếu đã nhắm vào mình thì Từ Ngôn cũng không định nương tay.

Một tiếng hét to vang lên, pháp thuật hỏa diễm xuất ra. Lửa cháy ngập trời hóa thành một con rắn lửa nhỏ dài chặn lấy gió tuyết đầy trời. Pháp bảo Giao Nha cũng gào thét bay đi, mang theo toàn bộ uy năng phóng thẳng tới yêu tăng ngồi trên lưng đại lạc đà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.