Từ Ngôn báo cho Phí lão biết về tin hạo kiếp Thiên Hà cũng là vì tâm tư muốn cứu giúp thêm chút ít phàm nhân.
Hải ngoại quá mức xa xôi, phàm nhân căn bản không đi tới được. Thần Mộc hạp xem ra có vài phần hi vọng. Chỉ cần leo lên được tới đỉnh núi Thạch Đầu, có lẽ có thể còn sống sót trong hạo kiếp này.
Phong bà bà dựng nên Thánh Địa nhằm muốn bảo tồn lại một chút sinh linh Thiên Bắc. Yêu tộc là sinh linh, Nhân tộc cũng thế. Với tâm tính của Phong bà bà, có lẽ sẽ không có chuyện ra tay trục xuất những phàm nhân leo đến đỉnh núi tị nạn này đâu.
Từ Ngôn chỉ có thể giúp Trảm Yêu Minh và Nhân tộc Thiên Bắc đến thế này mà thôi.
Dù sao sức lực một người cũng có hạn. Đến cường giả Thần Văn như Vương Bát Chỉ và Mập Cửu lúc ở Thiên Bắc cũng bị đám Yêu vương chèn ép đến không thể vọng động, huống chi hắn chỉ là một tu sĩ Hư Đan nho nhỏ.
Chém giết ở mức độ Đại yêu khó khiến đám Yêu vương để ý tới, cho nên Từ Ngôn mới chuẩn bị ra tay với Ngũ địa vốn không có Yêu vương tồn tại. Một câu Thiên Bắc sẽ gặp loạn cũng không phải do hắn thuận miệng nói ra.
Năm đó bị trăm yêu đuổi giết. Phần thù này Từ Ngôn tới giờ vẫn không quên.
Chân đạp trường đao Hổ Cốt, cả người đang phi hành trên không trung, hắn bắt đầu tràn ra sát ý lạnh như băng.
Rào rào...
Trong lúc phi hành, bên tai Từ Ngôn có tiếng sóng vỗ yếu ớt truyền đến. Tuy rằng âm thanh khá nhỏ nhưng hắn vẫn nghe thấy rõ ràng.
Quay đầu nhìn lại, Thông Thiên hà xa xôi cách đây phải hơn ngàn dặm.
Với cảm giác nhanh nhạy mà Kim Đan hậu kỳ mang đến, Từ Ngôn đã nhận ra đó là tiếng sóng nước ở Thông Thiên hà xa xôi phát ra. Suy nghĩ một chút, đao xương chuyển hướng, bay về phía bờ sông.
Lúc này đang là lúc đêm qua ngày tới, thiên tượng cải biến, làm nước sông xuất hiện chấn động.
Thông Thiên hà mãnh liệt lúc này đã hiển hiện ra dấu hiệu như muốn tràn ra. Trên bờ không ngừng có sóng sông đánh vào, cách đó hơn trăm dặm đã cảm nhận được hơi nước ập vào mặt.
Từ Ngôn im lặng mà đứng trên một tảng đá lớn bên bờ sông, lẳng lặng nhìn nước sông ngày càng mãnh liệt, hàng mày một mực cau chặt lại.
Mãi đến khi mặt trời nhô lên ở phía Đông, nước sông như lan tràn qua cả bờ sông lại rút về nguyên trạng.
"Xem ra không lâu nữa, con sông này sẽ mất đi trói buộc rồi..."
Hắn nhẹ giọng lẩm bẩm mang theo một tia bất đắc dĩ. Nước sông không đáng sợ, mà đáng sợ thật sự, chính là dị thú theo nước sông mà đến.
Từ Ngôn than nhẹ một tiếng, ngự kiếm bay xa.
Từ trong miệng luyện hồn Hổ vương Thương Mộc, Từ Ngôn biết được rất nhiều cơ mật của Thiên Bắc. Ví dụ như những Yêu vương cường đại kia đang nghỉ ở nơi nào, hoặc là chỗ ở và thực lực của vài tên Đại yêu khác chẳng hạn.
Thương Mộc thành danh nhiều năm trước, không coi là mạnh nhất trong đám Đại yêu Thiên Bắc nhưng lão lại biết được không ít cơ mật.
Có được một phần tin tức, Từ Ngôn tận lực tránh trêu chọc những thế lực có Yêu vương tồn tại, chỉ xác định mục tiêu đánh lên những Đại yêu đơn độc là được.
Phương hướng của Pháp bảo phi hành đi chính là nơi ở của Quỷ Nhãn tông. Ý định của Từ Ngôn là trước tiên phải giết chết vài tên Đại yêu ở Ngũ địa này đã!
Rời khỏi bờ sông trở lại không bao lâu, hắn lướt qua một dãy núi dài, mắt chợt nhìn thấy bình nguyên phía xa. Vốn nơi đó có một ngọn núi khổng lồ, nay đã trở nên rỗng tuếch.
Vào đến khu vực Quy Nguyên tông, ánh mắt Từ Ngôn khẽ động, bay thẳng về vị trí núi Quy Nguyên.
Từ sau trận ác chiến giữa Xích Nguyên và Quỷ Diện, núi Quy Nguyên đã bị chuyển đi, Quy Nguyên tông đã mất đi tông môn bèn sụp đổ. Chưa kể trong trận chiến thành Ngũ Địa, tin tức Thương Mộc bị giết đã được truyền đi, một vài tên Yêu linh hóa hình ở Quy Nguyên tông còn sót lại nghe vậy bèn ba chân bốn cẳng chạy xa, không kẻ nào dám lưu lại chỗ này nữa.
Tông chủ sống chết không rõ, Quỷ Diện lại có thể giết chết Đại yêu. Quy Nguyên tông vốn bị Quỷ Diện tra tấn sâu sắc làm sao còn người ở nữa, mọi người đã sớm bỏ đi cả.
Bên trên bình nguyên, nơi vốn là núi Quy Nguyên đã trở thành một vùng đất trống trụi lủi. Trong lòng đất trống có một cái động đất không người phát hiện nối thẳng xuống dưới lòng đất, phần cuối của động đất chính là đáy của một cái giếng cạn.
Tuy rằng đã mất đi tinh túy, linh nhãn của Quy Nguyên tông vẫn còn thừa lại không ít linh khí. Thật ra dưới đáy giếng cạn này có linh khí rất nồng đậm, chỉ cần phong bế thỏa đáng ít nhất có thể bảo lưu được vài năm.
Trong động đất cực lớn có một bóng người to lớn đang ngồi, vừa hấp thu linh khí vừa nói nhỏ.
"Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất. Quỷ Diện kia đã đánh cho tông chủ chạy mất, lại lấy đi tinh túy linh nhãn rồi, cho nên gã sẽ không trở lại đâu. Vẫn là Hải Đại Kiềm ta đủ thông minh. Xem ra thiên phú cua tộc không phải là ở trong nước mà là tâm trí vượt xa đám Yêu tộc khác a. Cái gì mà Lôi hầu Linh hồ, tất cả đều không sánh được với cua, hặc hặc!"
Hải Đại Kiềm dương dương đắc ý tu luyện. Trên mặt đất nơi đỉnh đầu gã, bóng Từ Ngôn đang lơ lửng phất phơ.
Cảm giác vị trí linh nhãn một phen, Từ Ngôn hừ lạnh một tiếng đập thủng cửa động. Tích tắc sau hắn đã xuất hiện bên trong.
Hải Đại Kiềm nghe thấy tiếng động, vừa nghiêng người qua đã nhìn thấy Từ Ngôn không khỏi kinh hãi đến nghẹn giọng, một lúc lâu sau mới thì thầm.
"Lại là ảo giác, chẳng lẽ lần này ta sắp tấn chức Đại yêu rồi sao? Gần đây làm sao mà có ảo giác không ngừng vậy..."
"Hải trưởng lão thấy ảo giác gì? Nói ra ta nghe xem nào."
Từ Ngôn không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng đã khiến Hải Đại Kiềm muốn mếu đến nơi, ôm đầu kêu rên: "Chỗ nguy hiểm nhất là chỗ cmn nguy hiểm a! Trên đời này còn có nơi nào an toàn hay không hả?"
Nghe Hải Đại Kiềm kêu rên mà Từ Ngôn sững người, nhíu nhíu mày không rõ con cua ngốc này đang lẩm bẩm gào thét cái gì.
Từ Ngôn cất bước đi tới trước, còn chưa đưa tay lên thì bên kia đã phịch một tiếng. Hải Đại Kiềm đã bò rạp ra đất, hô to: "Đại Kiềm cung nghênh cung phụng trưởng lão!"
Từ Ngôn không để ý tới Hải Đại Kiềm nữa mà thu gã vào trong Thiên Cơ phủ. Sau đó mắt trái hắn trừng lên, thu nạp toàn bộ linh khí còn sót lại vào.
Từ Ngôn không nhìn trúng chút linh khí nhỏ nhặt ấy, mà hắn đến tìm Hải Đại Kiềm. Không nghĩ tới con cua ngốc này không bỏ chạy còn ngây ngốc ở nơi này.
Cầu cua là đường trở về Thiên Nam của hắn. Hải Đại Kiềm thân là Yêu linh hóa hình Cua tộc, có lẽ có chút tác dụng.
Nuôi đám cua nhỏ quá mức chậm chạp, cho nên Từ Ngôn mới chuẩn bị bắt thêm vài con cua, mà phải là con nào to to mới được.
Bên trong Thiên Cơ phủ, Hải Đại Kiềm bị nhốt trong một gian đại sảnh. Gã sợ hãi nhìn ngó xung quanh, bụng bảo dạ rằng lần này chạy trời không khỏi nắng rồi.
"Chỗ ở này thế nào hả?" Từ Ngôn đột nhiên xuất hiện dọa cho Hải Đại Kiềm sợ đến mức lông tóc muốn dựng đứng cả lên.
"Rất tốt, rất tốt, phủ đệ của cung phụng trưởng lão vàng son lộng lẫy, có thể nói là tiên cảnh chốn nhân gian." Hải Đại Kiềm rất khôn khéo. Tuy rằng gã thường bị phần khôn khéo này giày vò đến thừa sống thiếu chết, thế nhưng lúc này vẫn quen thói vỗ mông ngựa.
"Vậy ngươi ở lại đây đi, đến lúc đó có lẽ tìm ngươi giúp một việc." Từ Ngôn nói xong rồi quay người đi ra đại sảnh. Lực lượng giam cầm trên người Hải Đại Kiềm cũng theo đó biến mất.
Gã vội vàng đi ra ngoài theo, hai mắt loạn chuyển nói: "Ngài muốn ta hỗ trợ cái gì? Loại tiểu nhân vật như ta năng lực có hạn a."
"Qua sông." Từ Ngôn không quay đầu lại đáp.
"Qua sông thì đơn giản, bơi lội là sở trường nhất của ta, hắc hắc... không phải là Thông Thiên hà chứ?" Hải Đại Kiềm lúng túng nặn ra một bộ dáng tươi cười.
"Thông minh." Tiếng của Từ Ngôn truyền đến.
"Sông kia quá hiểm a. Ta chưa hẳn bơi qua được đấy." Hải Đại Kiềm nghe nói muốn gã qua Thông Thiên hà, lập tức kêu lên một tiếng kỳ quái.
"Không bơi cũng được, hôm nay làm một bàn tiệc hải sản vậy, dùng ngươi làm bữa tối." Giọng điệu Từ Ngôn rét lạnh.
"Trưởng lão nói một câu, núi đao biển lửa gì Hải Đại Kiềm ta cũng xông pha." Hải Đại Kiềm vội vàng phản ứng lại, tỏ thái độ, vẻ mặt nghiêm túc muôn phần.
Vừa nói, hai người đã đi tới hậu hoa viên. Nhìn thấy một đống cua nhỏ trong hồ, Hải Đại Kiềm nghiêng đầu nhìn ngó cả buổi mới hỏi: "Trưởng lão thật tao nhã, còn nuôi nhiều thú cưng như vậy. Đúng rồi, ta ở chỗ nào a?"
Từ Ngôn chỉ chỉ mặt nước, nghiêm túc đáp: "Ngươi ở trong hồ nước."