Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 77: Chính phái tụ tập



Dịch giả: Trongkimtn; Hoangtruc

Không hiểu liền hỏi, đây là thói quen tốt của Từ Ngôn.

Do đó Từ Ngôn thường dựa vào thói quen này để nghe ngóng tin tức. Nhờ vậy mà lão bản cửa hàng bánh bao đã giải thích nguyên do vì sao phải thả ngựa ở núi phía tây.

Thực ra cũng chả có gì lạ cả, chỉ vì phía đông bị xà yêu náo loạn mà thôi.

Xà yêu ăn ngựa, cũng ăn thịt người. Vào một tháng trước, đã có một đám người cưỡi ngựa đi mà không về, sau đó liên tục không ngừng xuất hiện sự tình ngựa và người biến mất. Quan binh Mã Vương trấn cũng đã mấy lần huy động nhân thủ để tìm kiếm. Sau khi phát hiện là do xà yêu làm loạn, quan binh cũng không dám đi đến đó nữa. Không có Tiên Thiên võ giả ra tay, thì binh sĩ hoặc võ giả bình thường căn bản là không có cách đối phó với yêu vật.

Không đến một tháng, trẻ con chăn ngựa trong Mã Vương trấn bị xà yêu nuốt mất đến hơn mười đứa điều này khiến cho từng nhà ăn không ngon, ngủ không yên. Nhà nào có tang lại càng thảm, mỗi ngày đều có linh rạp được dựng lên, trên đường phố cả ngày đều có cờ trắng bay phấp phới. Sau lại có vạn dân sách được đưa đến hoàng thành Tề quốc, thỉnh cầu Hoàng đế phái tới đại quân để diệt trừ yêu xà làm loạn.

Tin tức từ trong miệng lão bản bán bánh bao chưa hẳn là toàn diện, bất quá từng đó đã đủ rồi. Ít nhất Từ Ngôn đã đại khái phân tích ra cục diện chân chính ngày hôm nay.

Xà yêu làm loạn, dân chúng Mã Vương trấn lầm than, vạn dân sách được truyền về hoàng thành, tiếp đó đại quân Tề quốc đến giúp, diệt trừ xà yêu. Cuối cùng tất cả đều vui vẻ, dù sao xà yêu cũng không chống lại được đại quân chinh phạt mà.

Cục diện vốn nên như thế, đây có lẽ là suy nghĩ ngây thơ của những dân chúng bình thường thôi. Mượn đề tài này mà đi sâu phân tích, khúc chiết trong đó thì đám dân chúng như họ khó mà thấy rõ được.

Trong cái nhìn của Từ Ngôn, một con xà yêu nuốt vào hơn mười người, còn chưa đủ để chân chính kinh động tới Hoàng đế Tề quốc. Nếu vì sinh tử hơn mười người mà mất công hao tâm tổn trí, người đó cũng không xứng làm vua nha.

Vạn dân sách hẳn là bị đưa đến Phong Sơn thành, hoặc là nói lúc truyền về hoàng thành, bị Phong Sơn thành ngăn lại.

Phong Đô với tư cách là trọng trấn Tề quốc, có mấy vạn binh lính đóng quân, chịu sự quản lý bởi một phương chư hầu. Cho nên nếu như ngay cả một con xà yêu cũng không xử lý được, thì tên Diêm tướng quân Phong Sơn thành kia thật sự biến thành kẻ ăn không ngồi rồi rồi.

Mã Vương trấn, vốn thuộc sự cai quản của Phong Sơn thành.

Nhớ tới việc đại Thái Bảo Quỷ Vương Môn từng mở tiệc chiêu đãi Diêm tướng quân, thời điểm này Từ Ngôn mới nhìn ra mục đích thực sự của lần gặp mặt đó. Chắc là Quỷ Vương môn đã được biết chuyện về xà yêu, vì giảm bớt gánh nặng cho Diêm tướng quân, nên bọn chúng mới xung phong nhận việc tiễu trừ yêu vật. Và trong quá trình này, cũng vừa vặn thuận tay đem đám chính phái bị xà yêu dẫn tới hốt gọn luôn một mẻ.

Trách không được lúc trước nghe được tin đại Thái Bảo đàm luận với Diêm tướng quân về Mã Vương trấn và xà yêu, thì ra trong bữa tiệc chiêu đãi đó, thì bọn chúng đã nhận nhiệm vụ trừ yêu này. Nếu Quỷ Vương Môn không nhúng tay vào, thì chắc hẳn Phong Đô quân cũng sẽ bị Diêm tướng quân phái tới tiêu diệt xà yêu thôi.

Sau khi ăn no, tất nhiên hai người đã thỏa mãn cơn thèm ăn, thì Từ Ngôn cùng Vương Bát Chỉ rời khỏi cửa hàng bánh bao. Bọn hắn đi vào một gian trà lâu, chọn vị trí sát đường, gọi hai ấm trà xanh, một bên nghỉ ngơi, một bên nhìn người ta kẻ lại, nghe người trong quán nhao nhao nghị luận.

Địa phương mà người giang hồ hay đến để tìm hiểu tin tức, thường là quán trà tửu lâu. Từ Ngôn chọn nơi này rất tốt, chỉ là vừa nhìn thấy một số võ giả hơi có phong độ bất phàm, vẻ mặt chánh nghĩa lẫm nhiên, thì hắn lập tức cảm thấy buồn nôn.

Cái gọi là chính phái, trước kia Từ Ngôn còn tưởng rằng bọn họ là giang hồ hảo hán thay trời hành đạo, gặp chuyện bất bình sẽ xuất đao tương trợ. Thế nhưng từ khi thấy rõ bản chất thối tha của Thái Thanh giáo, thì trong lòng hắn chính và tà rốt cuộc cũng chả có gì khác nhau cả.

Sư phụ nói đúng, thiên hạ náo nhiệt là vì lợi*, mọi người đặt lợi lên hàng đầu, thế nhân còn không thoát khỏi điều này, chính tà hai phái cũng vậy thôi! Không nói tới bọn chúng có đại nghĩa hay không, chỉ cần bàn đến chuyện xà yêu kia thôi, thì Từ Ngôn chắc chắn có thể kết luận rằng trên người nó nhất định có bảo vật gì đó, nếu không tại sao lại có nhiều người tranh đoạt như vậy chứ?!

(*) Câu nói này có nguồn gốc từ quyển《Sử Ký 》của Tư Mã Thiên: " Thiên hạ hi hi, giai vi lợi lai; thiên hạ nhương nhương, giai vi lợi vãng."

Tạm dịch: Thiên hạ náo nhiệt vì lợi đến; thiên hạ nhốn nháo, đều là hướng về lợi.


Chỉ là một đám võ giả truy cầu lợi ích bản thân hoặc cho môn phái mà thôi, cũng xưng là chính tà? Đều là mấy quả rắm thối.

Từ Ngôn không có hảo cảm với chính phái, cũng không có hảo cảm với cả tà phái. Hắn chỉ muốn làm một người đứng ngoài cuộc nhìn xem náo nhiệt là đủ, rồi sau đó mua lấy hai con khoái mã. Nói cho cùng, mục đích hắn tới Mã Vương trấn lần này cũng chỉ là mua ngựa mà thôi.

Trong quán trà có không ít người, lại có thêm từng tốp năm tốp ba võ giả lần lượt đi vào, không ngừng xì xào bàn tán. Ngẫu nhiên còn có thể nghe thấy tên tuổi Thanh Vân các và Ngọc Kiếm môn mười phần khí phách xuất hiện.

"Vương Bát ca, Thanh Vân các và Ngọc Kiếm môn là chính phái hay tà phái?" Từ Ngôn uống trà, hỏi.

Hắn không hỏi thì thôi, vừa hỏi thì Vương Bát Chỉ đối diện thiếu chút nữa phun cả ngụm trà ra ngoài, vẻ mặt đầy hốt hoảng giảm thấp âm thanh trả lời: “Đều là chính phái đấy! Ngôn ca nhi, chúng ta đi thôi, chỉ sợ quán trà này được chính phái bao hết rồi.”

Tà phái Tề quốc quả thật có thế lớn, nhưng trong quán trà ngày hôm này lại là nơi chính phái tụ tập. Loại lâu la tà phái như Vương Bát Chỉ bị xen lẫn trong đám chính phái thế này, khó tránh được sợ hãi.

“Trên mặt ngươi có viết thuộc môn phái nào sao? Sợ cái gì?” Từ Ngôn thấp giọng nói một câu, không để ý tới Vương Bát Chỉ nữa, mà hứng thú tập trung vào một đám võ giả đi từ trên lầu xuống.

Vương Bát Chỉ chỉ là tiểu lâu la, Từ Ngôn không chút lo lắng về chuyện bị nhận ra. Cùng lắm là có người nhận ra gã là đầu lĩnh hộ viện Mai Hương lâu mà thôi. Với thanh danh của Vương Bát Chỉ, tỷ lệ đám người chính phái nhận ra gã cơ bản gần như không có.

Nhóm người đi từ trên lầu xuống đều là võ giả, người nào người nấy đều đeo trường kiếm sau lưng, áo quần quý giá đẹp đẽ, không thể so sánh với đám võ giả giang hồ tầm thường ngoài kia được.

Đi trước nhất là một thiếu niên che một tấm lụa mỏng trên mặt, thân hình khéo léo, bước chân nhẹ nhàng, không có đao kiếm, lại càng không nhìn rõ được mặt mày. Đi bên cạnh bồi tiếp thiếu niên này là một nam tử trung niên, từ xa đã nghe thấy có người chắp tay chào, xưng y là Vu các chủ. Nhìn thần thái cung kính của vị Vu các chủ kia có thể biết, thân phận thiếu niên kia không phải chuyện đùa.

Từ Ngôn vốn còn đang nhìn ngó náo nhiệt, khi nhìn thấy bóng dáng thiếu niên này, sắc mặt chợt biến, tiện tay cầm lấy chén trà trên bàn ngửa đầu uống. Ngay đúng lúc đó, đôi mắt qua tấm mạng che mặt cũng liếc qua nhìn lại, rồi nhanh chóng thu lại.

Trong chén trà không có nước, Từ Ngôn cũng không khát, mà chỉ mượn cớ ngửa đầu ngăn lấy phiền toái.

Tuy không nhìn rõ dung mạothiếu niên che mặt kia, nhưng từ thân hình và cách đi đứng có thể biết là một nữ hài. Hơn nữa còn là nữ hài mà Từ Ngôn từng gặp qua.

Dùng nhãn lực của Từ Ngôn, hắn nhận ra đối phương chính là vị nữ hài mang theo mùi hương hoa Thiên Tiết, từng mắng nhau với hắn ở Mai Hương lâu đấy.

Có thể xuất hiện ở nơi đây, lại được đám võ giả chính phái tôn sùng như khách quý, cho thấy thân phận của nữ hài kia không thấp. Từ Ngôn không muốn chuốc lấy phiền toái tại địa bàn người ta. Ngày đó hai người tức giận mắng chửi nhau, lúc này không chừng người ta có thể ỷ người nhiều thế lớn đánh hắn một trận, đó là chuyện nhỏ nhưng vì thế mà mò ra được Yêu bài Quỷ Vương môn trong người hắn, lúc đó chẳng phải là dê vào miệng cọp rồi sao?

Từ Ngôn nhạy bén, bèn ngửa đầu uống trà thoát khỏi ánh mắt của đối phương. Khi hắn đặt chén trà xuống, thở phào một hơi thì nhóm người kia đã đi xa rồi.

Nàng ta đến Mã vương trấn làm gì?

Cô nàng muốn đưa mình vào cung làm thái giám là người của chính phái khiến Từ Ngôn có vài phần hiếu kỳ và bất đắc dĩ.

Sắp lọt vào mai phục của tà phái rồi, còn có tâm tư uống trà? Xem ra tâm tình còn chưa lớn được chút nào a!

Nghe nửa ngày kỳ văn dị sự trong quán trà, dưới sự thúc dục của Vương Bát Chỉ, Từ Ngôn mới chịu rời khỏi quán. Hắn cũng không tiện đường đi cùng Vương Bát Chỉ nữa, hai người tách nhau ra.

Vương Bát Chỉ chạy tới phía đông khu rừng trúc tụ tập lại với đám người Thanh Mộc đường. Còn Từ Ngôn thảnh thơi đi chọn ngựa.

Xem náo nhiệt không cần gấp, mua ngựa mới là chuyện chính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.