Khi thấy hậu bối nhà mình vừa sững sờ ngay cửa ra vào, Kim lão đại bèn mở miệng sai bảo.
Không còn cách nào khác, Kim Tình đành đi tới gần, cắn môi, trừng mắt, vừa hung tợn nhìn Từ Ngôn vừa châm trà.
Đảo mắt ngắm nghía một vòng ả ta, khóe môi Từ Ngôn nhếch thành một nụ cười kỳ quái. Thấy hắn ta như thế, Kim Tình vừa thẹn lại vừa giận.
Xưa kia bị hắn trấn áp tại Thiên Cơ phủ, nàng đã từng rơi vào tình cảnh không một mảnh vải che thân.
Định chửi xéo đối phương một, hai câu nhưng lại nghĩ đến hình ảnh hung ác của hắn lúc chém giết Đại yêu, cuối cùng Kim Tình không dám mở miệng mà đành ngậm ngùi rót hai ly trà rồi lui ra.
"Nha đầu kia vốn dĩ tâm cao khí ngạo, lại bị ngươi nhục nhã một lần, chẳng biết đến khi nào mới có thể bình tâm trở lại. Nó cũng sắp đạt đến cảnh giới Đại yêu rồi."
Kim lão đại vừa nhâm nhi trà, vừa tỏ vẻ không hài lòng với Kim Tình, nhưng thực tế lão ấy lại đang ám chủ sự phồn thịnh của Yêu tộc vượt xa Nhân tộc, mượn tình huống này chèn ép khí thế của Từ Ngôn.
"Lần trước nếu Kim Tình không vào sơn động quấy rầy, ta cũng đã sớm đạp bước Nguyên Anh rồi. Ngươi không nói thì ta cũng suýt quên món nợ này nha."
Từ Ngôn không thèm chạm đến chung trà, nụ cười trên môi càng lúc càng lạnh lùng: "Con người ta không có chí nguyện gì to lớn cả, chỉ cần ăn uống no say là được. Chỉ là, ta có một khuyết điểm, đó là thù dai. Ai dám trừng mắt với ta thì ta sẽ mở to hai mắt mà trừng ngược lại, nếu không đêm về ngủ không ngon giấc. Nếu ta giết nàng ngay lúc này, không biết Kim lão đại có làm khó ta hay không?"
"Tất cả tích góp của tộc Kim Ma thử đều ở trong lòng núi Ma Huyết quật."
Kim lão đại nhìn Từ Ngôn một lát, sau đó đứng dậy nói: "Ngươi có thể lấy đi các loại linh thạch và khoáng sản của Ma Huyết quật, nhưng nếu ngươi muốn lấy máu thịt trên người lão phu, xin lỗi, ta không thể nào cho."
Người thông minh hay ở chỗ biết nhận rõ thời thế. Đối mặt với gã Quỷ Diện hung ác này, Kim lão đại biết rõ nói nhiều cũng chỉ vô ích, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. Nếu như đối phương dồn ép thái quá, lão ta chỉ còn chọn cách đánh một trận sống chết.
"Đã nghe danh tiếng của Ma Huyết Quật từ lâu, giờ chúng ta đi nào!"
Từ Ngôn bật đứng dậy, vừa cười vừa nói đi ra khỏi phòng khách. Đối với hắn, giữ Kim lão đại sống là còn có thể lợi dụng cho mục đích khác, hiện tại cũng không phải là lúc trở mặt.
Ma Huyết Quật ở ngay bên trong lòng núi Thất Long sơn. Bên trong động quật, có bốn lối ra vào thông suốt bốn hướng, từng con Kim Ma thử to nhỏ khác nhau tấp nập tới lui. Tại một căn phòng bằng đá sâu trong động quật, Từ Ngôn cũng đã nhìn thấy gia tài thật sự của Kim Ma thử.
Linh thạch chất chồng tựa ngọn núi, linh thảo vun cao tựa ngọn đồi, xen lẫn bên trong là vô số loại tài liệu quái lạ.
Từ Ngôn không vội vã thu thập tài liệu mà bước đến trước một khối gỗ lớn đen kịt rồi nhíu mày thật chặt.
"Ngươi tìm ra thứ này ở đâu?"
Khối gỗ lớn trước mặt Từ Ngôn chính là Thiên trọng mộc, loại gỗ quan trọng để luyện chế ra Võ Thần đạn. Hắn đâu có ngờ lại có thể tìm được một khối to đến nhường này ở đây.
"Thiên Trọng mộc này không có tác dụng gì đối với Thử tộc bọn ta cả, lâu lâu là gặp được nơi sâu bên trong lòng đất. Nó nặng vô cùng, cho nên thu về không nhiều."
Nghe Kim lão đại nói xong, Từ Ngôn bèn gật đầu. Hắn thu lấy một nửa phần tài liệu, cũng chẳng thèm chạm đến linh thạch, cuối cùng thu Thiên Trọng mộc vào Thiên Cơ phủ.
"Ngươi ra lệnh cho tộc Kim Ma thử đi thu thập Thiên Trọng mộc, có bao nhiêu tha về bấy nhiêu. Một nửa tài liệu và số linh thạch này coi như là phí tổn."
"Được! Lão phu đi sắp xếp thủ hạ cố gắng tìm hết Thiên Trọng mộc trong khu vực Ngũ Địa này." Kim lão đại hơi ngạc nhiên rồi gật đầu đáp ứng ngay lập tức.
Vốn tưởng Quỷ Diện ra tay vơ vét sạch bách vốn liếng của tộc Kim Ma thử, ai ngờ đối phương chỉ phân nửa mà thôi. Thiên Trọng mộc kia khó mà tìm được trên đất bằng, nhưng sâu trong lòng đất lại chính là thiên hạ của loài chuột nha.
Sau khi đạt thành khoản giao dịch này với Kim lão đại, Từ Ngôn rốt cuộc thở dài một hơi.
Nếu muốn luyện chế thật nhiều Võ Thần đạn cùng Võ Thần pháo, không có một lượng lớn Thiên Trọng mộc thì không được. Số Thiên Trọng mộc mà hắn lấy được tại Đà Phong sơn chỉ đủ làm ra khoảng ngàn viên Võ Thần đạn, cơ bản là chẳng lấp đầy vạn khẩu Võ Thần pháo trên Sơn Hà Đồ.
Một vạn khẩu Võ Thần pháo chính là vũ khí mạnh mẽ nhất mà Từ Ngôn có thể nghĩ đến. Một khi có đủ số lượng, Yêu vương còn có thể bị đuổi giết!
"Còn bao lâu nữa là tới lúc giao nộp Huyết Sát châu?" Từ Ngôn hỏi.
"Một năm nữa." Kim lão đại không rõ nguyên do vì sao Từ Ngôn lại hỏi đến việc này.
"Địa điểm ở đâu, tại Cửu U giản sao?" Từ Ngôn lại hỏi.
"Không phải ở Cửu U giản. Lần sau Bách yêu sẽ tụ họp tại Tiềm Long lĩnh, cũng ở gần Cửu U giản thôi. Đến lúc đó, chúng ta sẽ xuất phát từ Tiềm Long lĩnh đi Thiên Nam."
Bọn chúng đã bắt đầu thu thập Huyết Sát châu cách đây ba năm, xem ra là đã giết chết Nhân tộc tại Thiên Bắc cũng khá nhiều rồi. Còn một năm nữa, trăm yêu sẽ đến Thiên Nam. Thật ra, Từ Ngôn vốn dĩ đã biết tin này từ hổ hồn của Thương Mộc rồi, giờ hỏi lại chỉ để nghiệm chứng lần nữa.
Kim lão đại không nói láo khiến Từ Ngôn cảm thấy yên tâm thêm vài phần. Bỗng nhiên, Từ Ngôn cười nói: "Một năm nữa, ta sẽ đến lấy Thiên Trọng mộc. Lúc đó sẽ đi chung với Kim lão đại đến gặp Lục gia. Ta sẽ đích thân giao Huyết Sát châu cho Lôi Lục."
"Ngươi đấu không lại trăm yêu."
Nghe Từ Ngôn nói thế, Kim lão đại giật thót mình, trầm giọng nói.
"Vì sao ta lại đấu với trăm yêu?" Từ Ngôn ngạc nhiên nói: "Ta là đến đãi tiệc tiễn biệt các ngươi nha!"
Lời nói của hắn cổ quái, mang theo sát khí không chút che giấu làm Kim lão đại thấy trong lòng giá lạnh.
Dứt lời, Từ Ngôn xoay người đi ra khỏi căn phòng bằng đá.
Ngoài cửa, Kim Tình vẫn kiên nhẫn đứng chờ bên ngoài, vì lo lắng cho trưởng bối nhà mình nên khăng khăng đứng thủ tại đây.
"Tay nghề pha trà không tệ."
Đi ngang Kim Tình, Từ Ngôn bỗng mở lời trêu chọc một câu làm Kim Tình càng tức giận hơn. Tuy vậy, trong nháy mắt, một tia sáng lóe lên ngay trên đỉnh đầu nàng, Kim Tình của Ma Huyết quật biến mất ngay tức khắc.
Dùng Thiên Cơ phủ nhốt Kim Tình lần nữa, Từ Ngôn quay về hướng Kim lão đại, cười nói: "Ta muốn mượn cháu gái ngươi một năm, chắc hẳn Kim lão đại không phản đối chứ?"
Kim lão đại đã giơ tay lên, nhìn Từ Ngôn bằng một ánh mắt phức tạp, sau đó buông tay xuống, thở dài nói: "Ngươi đừng đả thương nó, lão phu sẽ không để lộ tin tức về Quỷ Diện nhà ngươi."
"Yên tâm đi, ta nhờ nàng pha trà một năm mà thôi. Nàng ấy cũng đâu phải đến nhà ta làm khách lần đầu."
Bên này, Từ Ngôn bình chân như vại trong khi Kim lão đại tức tối đến mức râu ria loạn cả lên. Do dự nửa ngày, cuối cùng lão vẫn không dám trở mặt.
Bản tính của Yêu tộc chính là né tránh khi gặp phải thiên địch. Cái tập tính này lại càng ăn sâu vào tận xương tủy của Chuột tộc; chỉ cần Quỷ Diện không quá đáng, Kim lão đại chắc chắn sẽ không liều mạng.
"Được! Chỉ cần ngươi không sợ trăm yêu vây giết, Kim lão đại ta sẽ giả vờ chẳng biết gì cả." Kim lão đại lại thở dài, nói: "Bất quá, ngươi phải đảm bảo rằng không lôi lão phu vào trận đánh này là được. Ta không dám trêu vào Lôi Lục."
"Một lời đã định."
Từ Ngôn hài lòng gật đầu, trực tiếp rời khỏi lòng núi, cứ thế rời khỏi Ma Huyết quật.
"Tên Quỷ Diện khó nhằn này... Có hắn ở đây, Thiên Bắc sớm muộn cũng đại loạn."
Kim lão đại đứng bên trong động quật, ánh mắt trầm xuống, tự nói: "Nếu chọc giận Lôi Lục thật, khiến cho Yêu vương xuất thủ... Quỷ Diện, kết quả của ngươi cũng thảm lắm nha..."
Kim lão đại sợ Từ Ngôn nhưng Lôi Hầu tộc tại Cửu U giản lại không hề sợ Quỷ Diện. Có Yêu vương tọa trấn, là thế lực đứng số một, số hai tại Thiên Bắc, nếu chọc cho Yêu vương ra tay, Kim lão đại cho rằng Từ Ngôn chỉ còn mỗi một con đường chết mà thôi.
Thật ra, Từ Ngôn cũng sợ Yêu vương. Nhưng Bách Yêu yến sắp bắt đầu, nếu không qua được Thông Thiên hà, hắn khó lòng hỗ trợ Nhân tộc tại Thiên Nam. Trong khi đó, nếu không ai cứu giúp Nhân tộc còn lại ở Thiên Bắc, thì bọn họ cũng bị ăn sạch.
Vì báo thù trận vây giết ngày ấy, cũng vì giúp đỡ Trảm Yêu minh và những người phàm vô tội kia, dù phải đối mặt với sự truy sát của Yêu vương, hắn cũng nhất quyết ra tay đảo loạn Thiên Bắc này!
Ra khỏi Thất Long sơn, ánh Pháp bảo lướt đi về hướng Minh Phong hạp nhanh như một tia sáng.
Dù Minh Phong bị giết nhưng tổ ong vẫn còn đó. Của cải đại yêu nhiều đến như thế, cớ gì Từ Ngôn hắn lại dễ dàng bỏ qua.