Ngàn trái Võ Thần đạn đồng thời phát nổ giết sạch mười tám Đại yêu, còn lại tuy không chết nhưng đều không ngoại lệ bị trọng thương cả. Trong đó không có mấy kẻ có thể đứng dậy được.
Không đợi đám Đại yêu đứng lên, Từ Ngôn đã đứng dậy trước. Nhìn thấy Quỷ Diện không chút tổn hại, chỉ có miếng mặt nạ đứt gãy một nửa, Lôi Lục lập tức kiêng kị, dốc sức liều mạng áp chế vết thương, lung la lung lay đứng dậy.
Ngoại trừ Lôi Lục, tất cả những Đại yêu có thương thế nhẹ hơn cũng bắt đầu bò dậy, ánh mắt mang đầy hận ý nhìn thẳng vào Từ Ngôn.
"Quỷ Diện... Ngươi sẽ chết rất thảm!"
Ở bên kia hố lớn, Bạch Ô đang nhấm nuốt vô số con kiến phẫn nộ rống lên. Chung quanh lập tức có đầy những tiếng thét vang của các Đại yêu khác.
"Ngươi... Được, không hổ là Quỷ Diện."
Không rõ là Lôi Lục bị thương quá nặng hay quá kiêng kị mà cả người lung la lung lay cũng dần lùi về phía sau.
Gã nhìn chằm chằm vào nửa gương mặt thật bị lộ ra của Từ Ngôn, khàn khàn giọng nói: "Dám tính kế với cả trăm yêu... Ta cũng phải thừa nhận thủ đoạn và sự dũng cảm của ngươi, chẳng qua trò hề của ngươi tới đây là kết thúc rồi. Tiềm Long lĩnh này được dùng làm mộ phần của ngươi cũng không uổng công lần hoành hành Thiên Bắc này của Quỷ Diện ngươi!"
Tiềm Long lĩnh, vùng đất ẩn náu, nhưng nếu ẩn mãi không ra được, thì sẽ thành nơi chôn cất rồi!
Núi non hạp cốc Thiên Bắc rất nhiều, có vô danh, cũng có nổi danh, cũng có vài hạp cốc có tên rồi lại bị đổi thành tên khác. Ví dụ như Tiềm Long lĩnh này, lúc ban đầu kỳ thật còn có tên là Táng Long (chôn cất rồng).
"Khoản đãi không chu toàn, mong mọi người chớ để ý. Lục gia rõ ràng còn chưa ăn đủ no, như vậy... chúng ta tiếp tục nữa vậy!"
Từ Ngôn đột nhiên bấm pháp quyết, đề khởi toàn bộ Linh lực, Phần Sơn Phí Hải sắp sửa được thi triển ra. Hai kiện pháp bảo cũng đều nổi lên hào quang, nhắm ngay về phía Lôi Lục đang lui về phía sau.
Thừa dịp bọn Đại yêu này bị oanh tạc chật vật không chịu nổi, Từ Ngôn định lửa cháy đổ thêm dầu, có thể giết thêm được vài Đại yêu nữa thì càng tốt. Nhất là Lôi Lục, Từ Ngôn càng muốn xuống tay giết cho sạch sẽ!
Một kích cuối cùng mang theo toàn bộ Linh lực của Từ Ngôn. Hỏa diễm vừa xuất hiện, trường đao Giao Nha và Hổ Cốt cũng gào thét phóng ra.
Ầm!!!
Không có máu huyết phun ra như dự liệu. Lúc Từ Ngôn toàn lực khống chế pháp bảo vừa tấn công đến gần Lôi Lục, có một bóng người cao lớn từ trên trời giáng xuống làm tung bay cả mảng bụi đất. Đạo pháp hệ hỏa cũng bị một khí tức kinh khủng trói buộc dần dần biến mất đi.
Bóng người trong bụi đất còn chưa hiển lộ ra hình dáng, ánh mắt Từ Ngôn ẩn sau mặt nạ bỗng nhiên đại biến.
"Yêu vương!"
Tiếng kinh hô vang lên trong lòng. Kẻ kia vừa mới xuất hiện, sau lưng hắn đã đột ngột thò ra một đôi cánh ưng. Cánh ưng khẽ đập, cả người Từ Ngôn vút lên không trung, nhanh như chớp bay ra khỏi Tiềm Long lĩnh.
Tốc độ Từ Ngôn quá nhanh, bỏ đi vô cùng kiên quyết, không có chút chần chừ nào.
Hắn cảm giác được khí tức xuất hiện kia rất cường đại, vượt xa Đại yêu. Bóng người đột nhiên tiến đến kia đã hiển lộ ra cảnh giới Yêu vương, không đi chỉ có thể chờ chết.
Bên trong màn đất bụi, bóng người cao lớn kia dùng hai tay đã ngăn được pháp thuật đỉnh phong. Trên bàn tay lóe lên ánh sét tỏa sáng kinh người. Ngay sau đó, người này bước dài một bước đi ra khỏi đám bụi.
Đó là một nam tử trung niên mặt xanh, sắc xanh không phải do tức giận mà là trời sinh như thế. Ánh mắt hung ác nham hiểm, hốc mắt hõm sâu, nhìn qua thập phần âm lãnh khiến người ta phải kinh hãi.
"Vũ Vương!"
Lôi Lục nhìn thấy người tới, lập tức đại hỉ nói: "Vũ Vương đích thân tới, nhất định phải cho tên tiểu bối Nhân tộc kia chết không chỗ chôn thây!"
Nam tử Trung niên kia tên là Lôi Vũ, chính là Yêu vương tộc Lôi Hầu của Cửu U giản, không những có tu vi cao thâm mà ra tay còn vô cùng tàn nhẫn. Chẳng qua thân phận của Yêu vương quá cao, lúc bình thường đến cả Đại yêu còn không nhìn thấy được. Cho nên đám Yêu tộc khác tuy đã nghe danh Vũ Vương này từ lâu nhưng đa phần lần này mới là lần đầu tiên nhìn thấy chân thân Vũ Vương.
"Xin Vũ Vương đại nhân thay chúng ta giết tên Quỷ Diện kia!"
"Ngàn vạn đừng để cho Quỷ Diện chạy thoát, hắn là đại địch của Yêu tộc Thiên Bắc ta."
"Vũ Vương đại nhân ra tay, nhất định mã đáo thành công. Quỷ Diện ắt phải chết."
Đám Đại yêu còn sống còn dư chút sức lực đều nhao nhao gầm lên. Dù là Yêu vương tộc Lôi Hầu thì cũng là bên phía Yêu tộc, cho nên đám yêu này xem ra, Quỷ Diện gặp phải Yêu vương đích thân tới đây ắt phải chết không nghi ngờ gì.
Bàn tay to của Lôi Vũ siết chặt lại, pháp thuật hỏa diễm còn sót lại lập tức bị gã bóp nát. Mắt nhìn trăm yêu chật vật không chịu nổi, vị Vũ Vương này hừ lạnh một tiếng, không thèm hỏi han để ý bất kỳ Đại yêu nào mà một bước nhảy ra khỏi hố lớn.
Lôi Vũ đưa mắt âm lãnh nhìn về phía xa xa, đó là phương hướng Từ Ngôn đang phi hành. Khóe miệng gã khẽ nhếch lên một tia cười lạnh, cả người cũng mờ ảo đi.
Ầm ầm ầm!
Trên mặt đất xuất hiện một luồng sương mù, một con cự viên lông xanh đang dẫn đầu đám sương mù, lúc thì bốn móng vuốt chạm đất, lúc thì trèo lên đại thụ, tốc độ như chớp giật đuổi theo sau.
Uy áp Yêu vương sớm đã bao phủ trong vòng ngàn dặm, đến tu sĩ Nguyên Anh cũng không cách nào thi triển độn pháp trong vòng giam cầm của Yêu vương được. Cho nên Từ Ngôn chỉ có thể mượn nhờ Liệt Phong giáp chạy trối chết.
Tốc độ Đại yêu Liệt Phong được tính là hạng nhất, hạng nhì Thiên Bắc này, nhưng cũng chỉ là Đại yêu, còn kém xa Yêu vương.
Từ Ngôn một hơi bay ra hơn ngàn dặm, chẳng những không cắt đuôi được cự viên sau lưng mà khoảng cách lại càng lúc càng thu hẹp dần. Nhìn xem hung thú lộ ra cả hàm răng nanh kia, lòng Từ Ngôn trở nên nặng nề cả lại.
Từ Ngôn có năng lực chém Đại yêu, thậm chí có thể ứng phó với vài con Đại yêu một lúc. Thế nhưng hắn vẫn chưa đủ trình đối mặt với Yêu vương. Một khi bị đuổi theo, hắn khó mà giữ được tính mạng!
Mắt thấy cự viên đuổi tới nơi, Từ Ngôn bấm niệm pháp quyết. Ba mươi sáu cây lôi mâu được ngưng tụ mà ra, ầm ầm đâm về cự viên.
Lôi mâu có uy lực như vậy, dù là Đại yêu cũng không dám ngang ngạnh chống cự. Thế nhưng cự viên sau lưng không trốn không né, thò tay ra trực tiếp chộp lấy từng cây lôi mâu, rồi hung hăng bóp nát. Gã dùng thiên phú lôi điện của Lôi Hầu đã chá xát ba mươi sáu cây lôi mâu thành một cây trường mâu tia chớp khổng lồ, rồi vung tay ném đi ra.
Vù!!!
Tiếng gió rít vang hòa cùng tiếng tia chớp đì đùng, lôi mâu cực lớn đâm thẳng tới sau lưng Từ Ngôn.
Từ Ngôn không cần quay đầu lại, nghe tiếng đã biết Cự Viên phản kích đến. Dựa vào hai cánh linh động, hắn nhanh chóng tránh qua một bên. Lôi mâu cực lớn kia sượt qua cánh hắn phóng vút đi.
Yêu vương tộc Lôi Hầu tinh thông lực lượng lôi điện hơn Đại yêu Lôi Lục kia nhiều, cho nên Từ Ngôn vừa ra tay đã hối hận. Đối phó với tộc Lôi Hầu, tốt nhất vẫn không nên dùng đến pháp thuật loại lôi điện.
Tránh được lôi mâu giết tới, Từ Ngôn vừa định chuẩn bị vận dụng thi triển pháp thuật khác, thì cây lôi mâu cực lớn kia phóng đi tới trước lại ngoặt ngược trở lại, kéo lê một vòng sáng bạc chói mắt đánh trở ngược lại!
Không ngờ Yêu vương Lôi Hầu lại có thể khống chế lực lượng lôi điện đã đến mức độ như vậy. Từ Ngôn dưới sự kinh hãi tế ra Giao Nha và Hổ Cốt.
Một tiếng ầm vang trầm đục, hai kiện pháp bảo đã ngăn cản được lôi điện trường mâu. Thế nhưng một khắc trì hoãn đó, Lôi Vũ Yêu vương đã đuổi tới phụ cận.
Cự viên khổng lồ hợp hai tay lại, tay nâng cao lên trời, nhảy lên vung mạnh quyền xuống. Uy áp Yêu vương lớn hơn bình thường đã hoàn toàn giam cầm cả người Từ Ngôn lại.
Vừa mới tế ra Pháp bảo ngăn cản lôi mâu lại, cự viên sau lưng đã nhanh như chớp ra tay. Từ Ngôn không thể tránh né được, cả người chấn động, cánh tay cũng nổi đầy gần xanh ra quyền đập tới.
Ầm!!!
Song quyền của cự viên to hơn cả cái cối xay, nắm quyền của Từ Ngôn so ra vô cùng nhỏ bé va chạm vào nhau. Cả người Từ Ngôn như thể sao băng, bị nện bay xuống mặt đất.
Dưới chân bọn họ là một khu rừng rậm rạp, Từ Ngôn rơi xuống tạo thành một cái hố to. Cây cối chung quanh đã bị đổ gãy tả tơi, nhao nhao đổ xuống hố đó. Không bao lâu sau, hố lớn đã bị lá cây cùng cành cây phủ kín.
Cự viên uy nghiêm vững vàng đáp xuống đất, cánh tay dài rủ xuống, ánh mắt cao ngạo mà lạnh như băng quét mắt nhìn xuống hố. Tích tắc sau, nó đã huyễn hóa ra hình dáng của một nam tử trung niên.
Từ đầu đến cuối, Lôi Vũ căn bản không để tâm đến tên Nhân tộc đang bỏ chạy trối chết kia.
Trước mặt một Yêu vương chân chính, Hư Đan không thể trốn thoát, Nguyên Anh cũng không trốn được. Trừ phi gia hỏa đeo mặt nạ kia có tu vi Thần Văn may ra mới chống được Yêu vương.
Tu hành giả dưới cảnh giới Thần Văn, đối mặt với Yêu vương ắt phải chết không nghi ngờ gì!