Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 821: Khương Đại Xuyên gào thét



Dịch giả: lanchiyeudieu
Biên: Hoangtruc

Thiên Nhãn vương xà hung tợn, mạnh mẽ tương đương cự lang lông xanh đã đào tẩu khi nãy. Nếu như lúc này phải chiến với vương xà, dù có dùng hết cả số Võ Thần đạn thì Khâu Hàn Lễ không nắm chắc phần thắng được.

trong lòng Khương Đại Xuyên cũng trở nên nặng nề. y đã tiêu hao hết lực lượng Nguyên Anh, hơn nữa còn bị lực lượng cắn trả trọng thương khi cố dùng đệ thất biến triệu hồi Thiên Quỷ nên căn bản hiện giờ vô lực tái chiến.

Các vị trưởng lão tà phái càng thêm hoảng sợ. Bọn hắn có thể không biết Lang tộc, nhưng ai cũng biết Thiên Nhãn vương xà này. Hung thú này trốn ra khỏi hang rắn chỉ có thể nói là một tràng tai nạn.

Lâm Vũ từng là đệ tử làm việc tại hang rắn. Nàng ta biết rõ vương xà đáng sợ. Cho dù hiện nay nàng đã là trưởng lão Hư Đan nhưng nỗi sợ đối với Thiên Nhãn vương xà không giảm đi, ngược lại còn tăng thêm nữa.

Vương Xà vừa tới gần thì Phỉ lão tam cũng đang bay nhanh tới. gã thoải mái đứng cạnh vương xà đang há miệng rộng, không chút e ngại nào, lại còn khom người bày ra bộ dáng cung kính nghênh đón.

Việc Phỉ lão tam nghênh đón Thiên Nhãn vương xà trước mắt bao người khiến đám người Khâu Hàn Lễ kinh ngạc nghẹn họng, chỉ có ánh mắt Lâm Vũ thay đổi mấy lần.

Nàng hiểu rõ Phỉ lão tam là dạng người gì.

gã là tâm phúc của Từ Ngôn, không những giảo hoạt đa đoan còn rất tinh ranh trong đối nhân xử thế. Những năm này Lâm Vũ cùng Phỉ lão tam cũng có giao tiếp ít nhiều nên nàng hiểu rõ gã ta. Trừ phi Phỉ lão tam điên rồi, nếu không gã tuyệt đối sẽ không đứng dưới chân Thiên Nhãn vương xà.

Trừ phi... Trừ phi gã ở đây cung nghênh người khác, mà nếu không phải Thiên Nhãn vương xà thì...

Nghĩ tới chủ tử của Phỉ lão tam, trong lòng Lâm Vũ chấn động. Ngay lúc đó miệng rắn mở ra, thân ảnh của người thanh niên năm đó quả nhiên hiện ra trước mắt.

"Chúc mừng Khâu trưởng lão đã luyện được Võ Thần đạn thành công. Ngài xem, đoạn Thiên Trọng Mộc này làm hạ lễ chúc mừng thế nào?"

Nghe thanh âm truyền ra từ trong miệng rắn, Khâu Hàn Lễ vốn đã sững sờ, đến khi thấy rõ gia hỏa ngồi trong miệng rắn chính là Từ Ngôn thì lão càng mừng rỡ.

"Mau ra đây, sao ngươi lại bị vương xà nuốt?" Vẻ mừng rỡ nhanh chóng biến thành nỗi sợ hãi, Khâu Hàn Lễ còn tưởng rằng Từ Ngôn bị vương xà nuốt vào miệng.

Lưỡi rắn khẽ động, trực tiếp đưa chủ nhân ra ngoài. Khi Từ Ngôn đứng dậy thì chân cũng vừa chạm đất.

Nhìn thấy hành động của Thiên Nhãn vương xà như vậy, Khâu Hàn Lễ liền hiểu ra. Lão chỉ vào vương xà một lúc lâu, không nói nên lời.

Phỉ lão tam hấp tấp đứng sau lưng Từ Ngôn, tạo dáng nô tài kiêu ngạo đáng bị đánh. gã còn không thèm để mắt đến vương xà đang nhe nanh bên cạnh. Khuôn mặt tiểu nhân đắc chí!

"Đừng nói là con rắn quèn này, ngay cả rồng cũng không dám nuốt Từ gia nhà ta! Khâu trưởng lão ngài lo xa quá rồi!" Phỉ lão tam ở bên mở lời vuốt mông ngựa.

"Từ Ngôn! Ngươi còn sống! Thật là tốt quá!" Lâm Vũ bước vài bước đã tới bên cạnh, đánh giá cao thấp một phen, hứng chí vỗ vai Từ Ngôn bộp bộp.

"Ta mạng lớn, sao có thể chết dễ dàng được!" Nhìn thấy bạn cũ, Từ Ngôn cũng cười vui vẻ và mang ra một khối Thiên Trọng Mộc đặt trước mặt Khâu Hàn Lễ.

"Thật vất vả mới tìm được khối Thiên Trọng Mộc này! Tầm này có thể luyện ra được mười viên Võ Thần đạn đấy. À, Khâu trưởng lão ngài còn có đồ chơi mới không? Ví dụ như Thiên Thần đạn hay Quỷ Thần đạn gì đó. Nếu có, đừng quên phần của ta à!"

"Sao ngươi giờ này mới về? Phải chăng bên trong Hóa Cảnh có chuyện ngoài ý muốn?" Khâu Hàn Lễ mừng rỡ nhìn hắn, cũng còn chưa thèm liếc qua khối Thiên Trọng Mộc, thấp giọng hỏi thăm.

Từ Ngôn có thể nhìn ra được sự ân cần của lão giả thật xuất phát từ nội tâm. Hắn cười, lắc đầu, nói: "Chỉ là một chuyện nhỏ ngoài ý muốn, không phải ta đã trở về sao? Ngươi cất kỹ khối Thiên Trọng Mộc đi đã. Chút nữa chúng ta nói chuyện tiếp."

Trong khi nói chuyện, Từ Ngôn đi đến tên Đại yêu đang hấp hối gần đó. Khi hắn bước tới gần, tên Đại yêu bị Khâu Hàn Lễ và Khương Đại Xuyên hợp lực đánh trọng thương, lập tức xuất hiện biến hóa quái dị. Chỉ thấy mũi Đại yêu Lang tộc này nhếch nhếch, sau đó trong mắt tràn đầy sợ hãi.

"Quỷ...Quỷ..."

Không chờ đối phương nói ra hai chữ Quỷ Diện, Từ Ngôn ngồi chồm hổm xuống, khẽ cười nói: "Mũi thính ghê ha, nhận ra ta là ai rồi à?"

"Ngươi...ngươi là quỷ..."

Răng rắc...

Ánh đao lóe lên. Đầu sói lăn lông lốc sang một bên, cột máu từ cổ sói phun ra, bắn tung tóe.

"Nhận ra thì chết được rồi!" Từ Ngôn đứng lên, nói giọng lạnh băng, pháp quyết khẽ động giam cầm yêu hồn lại.

Đại yêu không biết Quỷ Diện đến Thiên Nam đều đã bỏ trốn cả, nhưng nhận ra hắn thì cũng chỉ có thể chết được rồi. Từ Ngôn không muốn Lôi Lục biết hắn đã về tới Thiên Nam. Tại Thông Thiên Hà, hắn bị trăm yêu lừa một lần, cây cầu dựng bằng cua xanh cũng bị chặt đứt. Thù này hắn còn chưa báo. Lần này, Từ Ngôn đang định chuẩn bị một cái bẫy lớn dành riêng cho Lôi Lục, một cái bẫy sâu không thấy đáy.

Giết chết Lang yêu xong, Từ Ngôn tươi cười đi tới trước mặt Khương Đại Xuyên.

Địch nhân trước mắt, nay rõ ràng không cùng đẳng cấp. Ánh mắt Khương Đại Xuyên lạnh lùng nhìn đến. Ánh mắt Từ Ngôn thì trở nên buồn đau.

Đạp mạnh một chân xuống đất, Từ Ngôn đứng trước mặt Khương Đại Xuyên ngửa mặt lên trời than khóc.

"Biểu huynh, người đi thong thả! Tiểu đệ chỉ có thể tiễn huynh đến đây. Về phần hậu sự, huynh đừng lo, ta sẽ xử lý thỏa đáng!"

Nhìn theo ánh mắt Từ Ngôn, mấy người Khâu Hàn Lễ và Lâm Vũ cũng ngửa đầu nhìn lên trời. Trời trong veo, một áng mây cũng không có.

Chính xác là Khương Đại Xuyên bị thương rất nặng nhưng còn chưa có chết. Người khác vẫn còn chưa hiểu dụng ý của Từ Ngôn nhưng Phỉ lão tam vừa nhìn đã hiểu. gã lập tức co đầu rụt cổ lui lại vài bước gần với Thiên Nhãn vương xà.

Phỉ lão tam thường xuyên có ảo giác rằng Từ gia của gã vô cùng hung lệ, còn đáng sợ hơn cả Đại yêu. Một khi Từ Ngôn trở nên dữ tợn, Phỉ lão tam tình nguyện đứng cạnh vương xà chứ không muốn đứng trước ăn họa.

Sau tiếng than khóc đó, Từ Ngôn dùng pháp bảo đào một hố to, hắn lục người Khương Đại Xuyên lấy ra túi trữ vật và Hắc Phong kiếm. Cuối cùng hắn dùng một tay vuốt mắt Khương Đại Xuyên lại.

"Yêu lang đã chết. Ngươi có thể nhắm mắt!" Từ Ngôn làm vẻ mặt bi thống, nói.

"Từ Ngôn..." Khương Đại Xuyên tức giận đến toàn thân run rẩy.

"Người chết không thể nói chuyện. Ngươi câm miệng lại a! Sau này ta sẽ dựng cho ngươi phần mộ, đốt cho ít giấy tiền vàng mã. Ngươi an nghỉ được rồi!"

Thanh âm Từ Ngôn không lớn, nhưng chung quanh vô cùng yên tĩnh, Khâu Hàn Lễ đều có thể nghe thấy rõ ràng. Lúc này, lão đã hiểu ra Từ Ngôn muốn làm gì. Sắc mặt lão trở nên do dự.

"Bịch..." một tiếng, Từ Ngôn nắm Khương Đại Xuyên ném vào hố lớn. Bản thân còn ôm quyền, cao giọng nói: "Thượng lộ bình an. Ta không tiễn xa được!"

Rầm...Ào...Ào...... Rầm....Ào....Ào....

Từng đám đất cát rơi xuống. Khương Đại Xuyên bên trong hố lớn giận muốn nổ tung tròng mắt. Túi trữ vật bị người đoạt cũng chẳng là gì. Hắc Phong kiếm kia thì coi như vứt bỏ đi. Đáng giận là y còn đang bị Từ Ngôn chôn sống!

"Từ Ngôn.... Từ Chỉ Kiếm!!!"

Bên trong hố lớn, Khương Đại Xuyên dùng hết khí lực cuối cùng gầm lên giận dữ. Nghe được, các trưởng lão khác toàn thân khẽ run rẩy.

Tiếng Khương Đại Xuyên gào thét dần nhỏ đi. Đất cát nhanh chóng lấp đầy. Từ Ngôn đứng ở trên dậm chân, gật đầu thỏa mãn.

Chôn sống quỷ sứ đứng đầu! Thần sắc Từ Ngôn vô cùng bình thản nhưng các trưởng lão Thiên Quỷ tông khác thì không bình tĩnh nổi. Cả một đám như chứng kiến ác quỷ. Miệng bọn họ há to, mắt trừng lên, nhưng không ai dám nói câu nào.

Đây chính là quỷ sứ đứng đầu của Thiên Quỷ tông!

Vậy mà bị người ta chôn sống!

"Hắn là quỷ sứ đứng đầu, là sư điệt của Thái Thượng trưởng lão!" Sắc mặt Khâu Hàn Lễ có chút tái nhợt, nói nhỏ.

"Thì ra Khương Đại Xuyên là sư điệt của Thái Thượng trưởng lão sao?" Từ Ngôn ra vẻ giật mình, gật đầu, nói: "Có cơ hội sẽ đem chôn bọn họ chung với nhau!"

Khâu Hàn Lễ biết rõ lòng dạ Từ Ngôn ác độc, nhưng mà hung ác đến mức này thật sự khiến người khác sợ hãi. Lão thấp giọng khuyên nhủ: "Ngươi dù sao cũng là người chính phái lại ở ngay trên đất Thiên Quỷ tông chôn Khương Đại Xuyên. Ta chỉ sợ Thái Thượng trưởng lão sẽ ra mặt hỏi tội!"

"Cứ bảo lão già Hà Điền kia tới tìm ta. Không, ta còn muốn tìm lão đây!" Từ Ngôn hừ lạnh một tiếng. Ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng, không nhìn Khâu Hàn Lễ mà nhìn về vết rách đại trận bị phá kia.

Ngay giữa vết rách của trận pháp, có một bóng người mập mạp mơ hồ tiến vào. Từ lúc Đại yêu xông vào đến khi Từ Ngôn ra mặt, thân ảnh kia vẫn thủy chung không nhúc nhích. Nhưng khi thấy Từ Ngôn đang nhìn về phía này, thân hình mập mạp kia lắc lư một cái, bước hẳn ra.

Lão cười khổ một tiếng, có một đạo truyền âm đến bên tai Từ Ngôn.

"Nếu biết ngươi không chết, chúng ta đã không lập mộ cho ngươi rồi! Ngươi xem, chúng ta nhiều tình nghĩa nha!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.