Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 826: Ta tức chết thôi!



Dịch giả: Hoangtruc

Không ngoan sao bình được thiên hạ, không đen sao còn gọi là Thiên Môn Hầu?

Từ Ngôn đưa ra cái giá khiến khóe mắt Hà Điền phải giật giật, lại không biết phải làm sao cả. Ai bảo Thần Văn không cách nào ra tay đối phó với Đại yêu, mà đám Nguyên Anh Thiên Nam kia lại thật sự không ngăn nổi trăm yêu kia chứ?

"Nhân tâm không đủ lớn lại dám rắn nuốt voi, đến lúc vỡ bụng thì đã không xong rồi." Hà Điền cổ quái nói.

"Ta có khẩu vị tốt, các ngươi khỏi cần quan tâm. Lấy ra đi, giao trước tiền cọc, bằng không ta chỉ đứng xem náo nhiệt." Từ Ngôn không chút thoái nhượng, thiếu chỗ tốt hắn quyết buông tay bỏ đi.

"Được, được, được. Linh đan đưa ngươi, Pháp bảo đưa ngươi. Xem như chúng ta đền bù tổn thất vụ gài ngươi đi Thiên Hà vịnh đầy đủ rồi. Giờ thì để lão phu đi thu Thiên Quỷ đã, thời gian không còn nhiều, ta không thể ở đây lâu." Hà Điền nghiêm sắc mặt hỏi: "Vì sao Vô Trí đi Thiên Bắc tìm ngươi?"

"Ta làm sao biết?" Từ Ngôn tức giận nói: "Lão bất tử đó còn thu phục được một con Đại yêu, nói là nhận mệnh lệnh từ chủ nhân Tuyết Sơn. Chủ nhân Tuyết Sơn kia, chẳng lẽ là Khách Mục thứ ba?"

"Khách Mục không phải là chủ nhân Tuyết Sơn." Hà Điền trầm giọng nói: "Khách Mục chẳng qua là chỉ là một kiểu tế sư của Tuyết Sơn, chịu trách nhiệm thống soái Man binh Man tướng. Không ai biết rõ chủ nhân chân chính của Tuyết Sơn ở nơi nào. Có lẽ là quái vật mà ngươi từng thấy sâu trong cấm chế kia."

"Hạo kiếp tiến đến, rốt cuộc các ngươi có xuất thủ hay không?" Từ Ngôn hỏi một câu cuối cùng, cũng là câu quan trọng nhất.

Trăm yêu đáng sợ nhưng so với hạo kiếp ngàn năm thì cũng không coi vào đâu cả.

"Nhìn tình hình vậy, ngăn được sẽ ngăn cản. Không ngăn được, chúng ta cũng có cách nào đâu..." Hà Điền thở dài bảo: "Thân là người mạnh nhất Nhân tộc, kỳ thật ta cùng với Vương Khải là hai kẻ Thần Văn chưa hề được yên ổn qua, không chỉ bị Yêu Vương Yêu tộc áp chế mà còn phải đề phòng Khách Mục Man tộc. Nếu như Thiên Nam có thêm mấy Thần Văn nữa thì cục diện đã không bị động như thế."

Thần Văn nhìn như tiêu dao, nhưng thực tế lại không phải vậy.

Hà Điền nói không ngoa, những năm này lão và Vương Khải không những bận rộn tìm kiếm cơ hội phi thăng mà còn phải đối mặt với uy hiếp của Yêu Vương Thiên Bắc, còn có Dị tộc Tuyết Sơn làm loạn. Khó khăn trùng trùng điệp điệp trước mặt đều do hai Thần Văn này một tay lo lắng, mới có thể duy trì phe Nhân tộc được thế này.

"Vô Trí đi xa tới tận Thiên Bắc tìm ngươi..."

Hà Điền trầm ngâm, lông mi cau chặt, hơn nửa ngày mới ngẩng đầu lên nói: "Tuy rằng không biết sao Tuyết Sơn lại tìm ngươi nhưng có chuyện vẫn nên để ngươi biết mới được."

"Chuyện gì?" Từ Ngôn khẽ ngẩn ra.

"Man tộc tồn tại thật sự vô cùng quỷ dị, nhất là hành động của bọn chúng."

Hà Điền trầm giọng nói tiếp: "Từ khi có Tuyết Sơn, Man tộc cũng xuất hiện trên Tình Châu. Dị tộc này am hiểu nhất là chém giết, thập phần hung hãn, thường xuyên công thành đoạt đất. Thế nhưng quái dị là mỗi khi khi bọn hắn công hãm tòa thành trì nào xong lại trắng trợn đánh chết phàm nhân, cơ bản sẽ không chừa lại người sống."

Chỉ công không thủ, giết người xong thì vứt bỏ lãnh địa đánh chiếm. Man tộc cứ làm thế đã hơn ngàn năm nay. Người khác nhìn qua không thấy gì cả, chỉ cho rằng Man tộc không thiện kinh lược, chỉ thích giết người. Thế nhưng trong mắt cường giả Thần Văn như Hà Điền thì việc này quỷ dị.

"Nói bọn hắn thích giết chóc thành tính không bằng nói bọn hắn đang tìm thứ gì đó." Hà Điền nhìn vào Từ Ngôn chằm chằm rồi nói tiếp: "Không phải bọn hắn vẫn một mực tìm ngươi chứ?"

"Ta bao nhiêu tuổi? Bọn hắn hơn một ngàn năm, chẳng lẽ ta sinh ra từ ngàn năm trước rồi hả?" Từ Ngôn không thấy suy đoán của Hà Điền có lý, tức giận nói.

"Ngươi nói cũng đúng. Không thể có chuyện Man tộc bắt đầu tìm ngươi từ ngàn năm trước được. Xem ra mục đích của bọn hắn không phải tìm người." Hà Điền nhíu mày nói: "Ta phải đi Quỷ quật một chuyến, thu phục Thiên Quỷ còn phải tốn chút ít thời gian. Ngươi cũng đừng quên đi đối phó trăm yêu. Chờ ta đã thu phục Thiên Quỷ xong sẽ cho người mang linh đan Pháp bảo tới cho ngươi. Ngôn ca nhi, chúng ta tạm chia tay, sau này còn gặp lại."

"Tốt nhất đừng có gặp lại nữa!"

Hận ý của Từ Ngôn đối với Vương Khải Hà Điền là vô cùng vô tận, dựa vào mấy câu cùng vài chỗ tốt vẫn khó mà tiêu tan mối hận trong lòng hắn.

Hà Điền cười hắc hắc, nhanh chóng rời khỏi Hung điện, thẳng đến Quỷ quật mà đi.

Đợi đến lúc đối phương đi xa, Từ Ngôn mới xếp bằng trong đại điện, thấp giọng tự nói: "Rốt cuộc chủ nhân Tuyết Sơn muốn gì? Sao lại tìm ta? Ma tộc..."

Trăm mối vẫn không có cách giải quấy nhiễu Từ Ngôn. Còn phía Khương Đại Xuyên bên kia là hận ý thiêu đốt hừng hực tạo thành ma chướng quấy nhiễu.

Bên ngoài Quỷ quật, quỷ sứ đứng đầu đứng đầu chồng chất vết thương, chặn đường Thái Thượng trưởng lão.

"Lão gia hỏa, ngươi rõ ràng che chở ngoại nhân! Ta là sư điệt ngươi, Hung điện là nơi chôn xương của sư tôn ta."

"Được rồi được rồi, bớt giận đi. Ngươi không đấu lại hắn, nhường hắn vài phần thì sao nào. Đợi hắn rời khỏi thì Hung điện lại là của ngươi rồi."

"Khương Đại Xuyên ta chưa bao giờ nhường ai! Ai chọc ta đều phải chết!!!"

"Vậy ngươi đi mà làm thịt hắn, ta không có ý kiến. Chẳng qua cửa ra vào có vương xà, ngươi nên để ý chút, coi chừng bị nuốt."

"Lão già kia! Từ nay về sau ngươi không phải sư bá ta!!!"

Khương Đại Xuyên bị một đạo linh lực mạnh mẽ ném qua một bên, khàn khàn gào thét, hận đến râu tóc dựng đứng. Cũng khó trách y sao lại nổi điên như vậy, bởi nơi ở của mình đã bị người ta chiếm mất, trưởng bối trong nhà còn đứng về phía người ta, làm sao y có thể nuốt trôi cục tức này được.

"Biết ngươi không thoải mái, dù sao gặp chuyện không may quen rồi, lúc này tính là gì? Đợi lão phu thu Thiên Quỷ xong sẽ lưu lại cho ngươi vài thứ tốt, trở về dưỡng thương đi."

Hà Điền lưu lại một câu nói rồi đi vào Quỷ quật, Khương Đại Xuyên thiếu chút nữa đã phun ra máu tươi.

Lửa giận công tâm biến thành một kích chí mạng cuối cùng, trước đó Khương Đại Xuyên đã nhận phải lực cắn trả do cưỡng ép thúc giục Thiên Quỷ, cho nên đã thành công ngất đi. Đến khi y tỉnh lại thì đã qua một ngày rồi.

Ở trong gian viện của Khâu Hàn Lễ, Khương Đại Xuyên vô cùng thê lương thở dài một tiếng: "Ông trời không có mắt!"

Thân là quỷ sứ đứng đầu, giết người vô số, hoành hành không sợ, có khi nào y phải trải qua ấm ức thế này đâu, chưa kể đầu sỏ vẫn là Từ Ngôn mà hết lần này tới lần khác y đấu không lại.

Chỉ cần một con Thiên Nhãn vương xà đã trở thành rãnh trời khiến Khương Đại Xuyên không cách nào với đoạt lại Hung điện và túi trữ vật được. Với bộ dáng hiện tại, y có muốn cũng không có khả năng thúc giục nổi Thiên Quỷ.

"Thôi được! Đợi lão tử thu nạp đủ ba mươi sáu lộ quỷ sứ sẽ quyết sinh tử với Từ Ngôn ngươi!"

Quỷ sứ đứng đầu có kiêu ngạo riêng, quyết không cho phép Khương Đại Xuyên nhẫn nhục. Dưới sự giận dữ, quỷ sứ đứng đầu Thiên Quỷ tông để lại một dòng chữ viết bằng máu trên tường, thân không một vật, hai tay trắng trơn, mang theo một thân băng bó đi ra khỏi tông môn.

Không có trợ lực không thể đấu lại Từ Ngôn, ba mươi sáu lộ quỷ sứ lại bị phái đi đảo lớn ngoài hải ngoại, không kẻ nào còn ở tông môn. Khương Đại Xuyên định là tụ tập thủ hạ, sau đó làm một cuộc chiến đập nồi dìm thuyền.

Lúc Khâu Hàn Lễ phát hiện Khương Đại Xuyên đã rời khỏi tông môn, bèn nhìn dòng chữ máu trên tường mà than thở.

Dòng chữ trên tường, chữ chữ kinh tâm, sâu vào tường tới nửa xích, đủ nhìn rõ được Khương Đại Xuyên đầy phẫn nộ khi biết dòng này.

"Lòng người dễ thay đổi, thiên lý bất công! Bởi vì tiểu nhân quấy phá, Khương mỗ đành mưu phản tông môn. Lần này rời đi, hết thảy hậu quả tính trên đầu Từ Ngôn!"

Nhìn xem dòng chữ máu trên tường, mặt mày Khâu Hàn Lễ đầy ủ rũ. Đợi lúc Thái Thượng trưởng lão đi ra khỏi Quỷ quật, lão vội vàng đi bẩm báo.

Không đợi Khâu Hàn Lễ mở miệng, Hà Điền đã ném ra một mớ đồ, có hai kiện Pháp bảo, vô số đan dược và đủ loại linh thảo, còn có hơn hai mươi vạn linh thạch nữa.

"Chia mấy thứ này làm hai phần đưa cho Từ Ngôn và Đại Xuyên. Lão phu còn có việc, không đi gặp hai tiểu bối kia được."

"Thái Thượng trưởng lão, Đại Xuyên hắn..."

Khâu Hàn Lễ vừa nói một câu, Thái Thượng trưởng lão sớm đã biến mất tung tích. Lão không nghe lấy một tiếng, cứ thế đi ra khỏi tông môn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.