Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 827: Phía trước Lão Phần sơn



Dịch giả: Hoangtruc

Trầm tư trong Hung điện cả ngày trời, Từ Ngôn càng cảm thấy biểu lộ của Vô Trí lúc sắp chết quá mức cổ quái.

Vô Trí không sợ chết. Lão còn nhìn nhìn về phía Từ Ngôn với ánh mắt mang theo vui mừng cổ quái, như thể đã hoàn thành được tâm nguyện nhiều năm.

"Man tộc, Ma tộc, Thông Thiên hà, hạo kiếp ngàn năm..."

Xâu chuỗi những từ này lại với nhau, Từ Ngôn cảm thấy trước mắt là sương mù trùng trùng điệp điệp không cách nào vén mở ra, cũng không thể nhìn thấu được.

Bên ngoài cửa điện truyền đến tiếng vương xà xao động, biết có người đến, Từ Ngôn bèn ra lệnh cho vương xà tránh ra. Là Khâu Hàn Lễ đi đến.

"Thái Thượng trưởng lão phân phó giao cho ngươi mấy thứ này." Khâu Hàn Lễ đưa qua một túi trữ vật, vẻ mặt có chút quái dị.

Trong túi trữ vật có mười vạn linh thạch, tài liệu linh thảo chồng chất, rất nhiều linh đan, còn có một chuôi phi kiếm pháp bảo hạ phẩm.

"Mập Cửu keo kiệt không lưu lại cho ta kiện pháp bảo thượng phẩm nào sao?" Từ Ngôn lên tiếng mắng. Khâu Hàn Lễ nghe được mà nhíu mày.

Có pháp bảo cũng không tệ rồi. Đám điện chủ Nguyên Anh đều dùng pháp bảo hạ phẩm cả, lần này coi như Thái Thượng trưởng lão ra tay hào phóng rồi. Lúc Khâu Hàn Lễ nhìn thấy nhiều thứ tốt như vậy còn phải giật mình kinh hãi một lúc lâu, không nghĩ tới Từ Ngôn còn không hài lòng nữa.

"Quỷ sứ đứng đầu đã đi rồi." Khâu Hàn Lễ do dự liên tục, vẫn nên nói ra tin này.

"Đi rồi?" Từ Ngôn khẽ kinh ngạc, hỏi: "Ta còn chưa hạ tử thủ kia mà, làm sao gã lại đi rồi? Tức quá mà chết?"

"Không chết, là rời đi, đi khỏi tông môn, ài."

Khâu Hàn Lễ không nói nhiều nữa mà lôi Từ Ngôn về chỗ ở của mình.

Nhìn thấy dòng chữ bằng máu trên tượng, Từ Ngôn chợt sửng sốt cả một lúc lâu. Sau đó hắn mới không nhịn được mà cười phá lên.

Có thể dồn ép Khương Đại Xuyên đến mức phải mưu phản Thiên Quỷ tông, Từ Ngôn cảm thấy đầy thành tựu, vui vẻ cả buổi, mới hỏi: "Là tự gã mưu phản tông môn, có liên quan gì tới ta? Không nghĩ tới a, Khương Đại Xuyên rất có cốt khí nha."

Khâu Hàn Lễ nghiến cả răng lại, lấy thêm một túi trữ vật ra nữa, nói: "Quỷ sứ đứng đầu rời đi, ta cũng không tìm thấy. Đây là hậu quả này, cho ngươi đấy. Dù sao y cũng đã nói hết thảy hậu quả đều do Từ Ngôn ngươi gánh chịu."

Từ Ngôn không hiểu nổi cầm lấy túi trữ vật, nhìn thoáng qua, sắc mặt lập tức đỏ cả lên. Sau một lúc lâu, một tràng cười to lại lần nữa xuất hiện.

"Hậu quả tốt thế này có bao nhiêu ta cũng gánh chịu. Xem ra Mập Cửu không nói sai, Khương Đại Xuyên quả nhiên trời sinh vận rủi. Nhiều thứ tốt như vậy mà không muốn, lại tay không mưu phản tông môn, quá xui xẻo rồi!"

Mập Cửu để lại cho Khương Đại Xuyên không ít đồ tốt, ngang ngửa với để lại cho Từ Ngôn, còn có thêm cả một pháp bảo phi kiếm. Có điều Khương Đại Xuyên lại không đợi đến phần truyền thừa ngon ăn này, lại không nhịn được mà mưu phản tông môn. Cho nên mới thành toàn cho Từ Ngôn. Toàn bộ chỗ tốt của Khương Đại Xuyên hầu như đều tiến cả vào trong hầu bao Từ Ngôn.

Thứ tốt không thể độc chiếm, Từ Ngôn để lại cho lưu lại không ít tài liệu luyện khí cho Khâu Hàn Lễ. Rồi hắn tìm tới Lâm Vũ cùng Phỉ lão tam, đem mớ linh đan vô dụng cho hai người.

"Từ gia là chuẩn bị đi sao?" Phỉ lão tam được chỗ tốt, mặt mày hớn hở hỏi thăm.

"Đúng vậy a, Bách Yêu yến đã bắt đầu. Ta phải đi dự tiệc đây." Từ Ngôn cười lạnh một tiếng.

"Trăm yêu hung mãnh, trên đường cẩn thận." Lâm Vũ ngưng trọng dặn dò.

"Trưởng lão ở lại trong tông môn không nhiều lắm. Một khi sông lớn tràn lan, chúng ta cũng chuẩn bị bỏ chạy đi. Từ Ngôn, tận nhân lực nghe thiên mệnh, đánh không lại trăm yêu thì đừng cố cậy mạnh." Khâu Hàn Lễ cũng ngưng trọng nói.

"Nghe thiên mệnh?" Từ Ngôn hít sâu một hơi, mắt nhìn bầu trời nói: "Không chọc thủng bầu trời kia một lỗ còn là Thiên Môn Hầu sao? Chư vị yên tâm, ta đi chuyến này, thiên hạ cũng không tính rối loạn. Cáo từ!"

Một câu muốn chọc thủng cả trời kia mang theo cả một phần hào hùng coi nhẹ trời đất. Sau khi cáo từ, Từ Ngôn phi thân nhảy lên đỉnh đầu Thiên Nhãn vương xà. Cự xà khổng lồ phát ra âm thanh xì xì quái dị, rồi đi khỏi Thiên Quỷ tông.

Ngoại trừ Rùa tộc, tốc độ Đại yêu hầu như không chậm. Đừng nhìn vương xà không có chân, nhưng tốc độ cực nhanh. Nó nhanh chóng trườn ra khỏi phạm vi Thiên Quỷ tông.

Cự xà bò lên trên tòa núi cao, đỉnh núi thành xà trận trên đỉnh núi. Phía trên đầu rắn, Từ Ngôn đứng chắp tay, ánh mắt thanh lãnh.

Nếu như đã về tới Thiên Nam, việc trọng đại như Bách Yêu yến thế này sao có thể thiếu Quỷ Diện được. Đám Đại yêu Lôi Lục kia sớm đã thành mục tiêu quyết phải giết của Từ Ngôn. Chẳng qua trước đó, hắn phải tìm được Hồng Nguyệt mới an tâm.

Lôi Lục còn đang cầm lấy bức họa của mình. Một khi Hồng Nguyệt biết được không khéo lại rơi vào bẫy của trăm yêu. Nếu như nương tử của mình bị trăm yêu bắt lấy thì không ổn rồi.

Ào ào...

Đang muốn khởi hành về Đại Phổ tìm kiếm Hồng Nguyệt, ánh mắt Từ Ngôn đột nhiên biến đổi.

Ở một nơi rất xa, con sông uốn lượn kia đã trở nên bành trướng, tiếng nước chảy rầm rầm vô cùng chói tai. Cách xa mấy mấy vạn dặm còn có thể nghe thấy.

Thông Thiên hà, sắp bắt đầu tràn lan!

Từ Ngôn nhíu chặt mày, trầm ngâm một lúc, rồi đặt Thiên Cơ phủ vào trong miệng rắn, còn mình thì trực tiếp trốn vào trong phủ đệ. Rồi sau đó hắn phân phó Thiên Nhãn vương xà tự mình chạy đi.

Bên trong Thiên Cơ phủ, Từ Ngôn lấy hai kiện pháp bảo của Hà Điền đưa, tế luyện một phen mới thu về. Sau đó hắn lại lấy mớ tài liệu luyện khí đủ loại kia ra, bắt đầu tế luyện loại pháp khí đặc thù lên Sơn Hà đồ.

Sơn Hà đồ chỉ có thể chứa Thần Võ đạn. Không phải là pháp bảo sẽ không thể dùng Võ Thần đạn được. Nếu đã có rất nhiều tài liệu, thừa dịp lúc đi đường này, Từ Ngôn quyết định tế luyện Sơn Hà đồ trở thành pháp bảo.

Trong phủ đệ, ánh lửa ngày đêm không thôi. Miệng rắn tối như mực thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, như thể một đốm lửa nhỏ mà người ngoài rất khó phát hiện ra.

Cự xà khổng lồ uốn éo đi về phía trước, trèo đèo lội suối, rốt cuộc cũng đã tới biên giới Đại Phổ.

Vương xà ngừng lại tại một khu rừng. Trước một ngọn núi nhỏ, miệng rắn mở ra, Từ Ngôn bước ra ngoài.

Từ Ngôn để vương xà dưới chân núi, một mình đi lên. Rất nhanh, hắn đã lên tới đỉnh.

Nhìn từ xa, có thể thấy được một tiểu trấn. Mặt kia của ngọn núi là một vùng đầy những bia mộ.

Tiểu trấn nơi xa chính là Lâm Sơn trấn, còn ngọn núi nhỏ dưới chân Từ Ngôn này chính là Lão Phần sơn.

Về tới cố hương, Từ Ngôn nhớ tới chuyện cũ, từng cảnh tượng chơi đùa cùng đồng bạn lúc nhỏ hiển hiện như thể mới ngày hôm qua.

"Thiết Trụ có lẽ cũng đã lấy vợ sinh con rồi, trở thành một thợ rèn thực thụ rồi a. Nha đầu Tiểu Hoa kia không biết còn khóc nhè đến nghẹt cả mũi nữa không..."

Tiếng lẩm bẩm trầm thấp vang lên trên đỉnh núi mà theo một phần hoài niệm.

Lâm Sơn trấn vẫn còn, chẳng qua Thừa Vân quan đã biến mất theo năm tháng.

Từ Ngôn đón lấy gió núi, vẻ mặt có chút cô đơn. Nếu không có Thái Thanh giáo, hắn cũng không mất đi sư phụ, cũng sẽ không bước lên con đường tu hành mà hắn chẳng bao giờ nghĩ tới.

Hạo kiếp buông xuống, tiểu đạo sĩ trở lại cố hương không chỉ có cô đơn mà còn có bất đắc dĩ.

Hắn không sợ trăm yêu, nhưng mà hạo kiếp Thiên Hà như thể tảng đá đè nặng vẫn luôn ép chặt trong lòng hắn.

Phàm trần Thiên Nam quá nhiều người, có thể tính là hàng tỉ để đếm. Một mình Từ Ngôn có thể cứu được thế nào đây? Trừ phi có thể ngăn trở hạo kiếp, bằng không không còn cách nào khác cả.

Từ Ngôn thở dài, vứt bỏ phiền muộn trong lòng đi về một phần mộ nằm ở địa thế cao nhất nơi sườn núi.

"Sư phụ, lũ lụt sắp tới rồi, đổi nơi khác yên nghỉ nào."

Trước Phần mộ, Từ Ngôn dùng lễ của Đạo gia tế bái bia mộ sư phụ một phen, khóe miệng nở nụ cười gượng nói: "Chỉ Kiếm tới đón người."

Sông lớn sắp tràn lan, Lão Phần sơn không cách nào thoát được. Một khi nước lũ tràn tới, có thể không tìm được di cốt sư phụ nữa. Từ Ngôn vốn hiếu thuận, việc đầu tiên khi trở về Thiên Nam chính là dời đi phần mộ sư phụ.

Hắn dùng linh lực chấn mở phần mộ, bên trong hiện ra một cái vò cũ kỹ, nhìn như là vò muối dưa của nhân gian vẫn dùng.

Đó quả thật là cái vò muối dưa. Năm đó tiểu đạo sĩ chỉ có thể tìm được cái vò này đựng tro cốt sư phụ mà thôi.

Miệng vò được cột kín bằng một tấm da thú, trải qua bao năm vẫn không hư thối. Đến cái nút buộc trên miếng da này cũng là năm đó tự tay Từ Ngôn buộc lại.

"Mấy năm nay thiệt thòi cho người rồi. Lấy vò muối dưa làm vò đựng tro cốt, người không mắng con chứ? Lần sau an táng, nhất định đồ nhi sẽ chế tạo một cỗ áo quan tinh xảo, dùng ngọc thạch chế tác, đông ấm hè mát mới được."

Từ Ngôn lẩm bẩm, cung kính nâng tro cốt sư phụ ra. Hắn không chê bẩn mà ôm cái vò vào trong ngực.

Nhớ tới dáng điệu và cử chỉ của lão đạo sĩ, đáy mắt Từ Ngôn mơ hồ lập lòe chút nước mắt. Hắn thở dài một tiếng, định thu cái vò vào Thiên Cơ phủ.

Thế nhưng hai tay hắn vừa mới khẽ động, toàn bộ động tác đã khựng lại như thể bị người khác thi triển phép định thân, ngây người tại chỗ.

Trên khuôn mặt thanh tú hiện lên vẻ vô cùng khiếp sợ. Bởi vì cái vò hắn đang ôm, bên trong rỗng tuếch...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.