Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 828: Sư vô cốt



Dịch: Hoangtruc

Từ Ngôn đứng sững ngay lưng chừng núi, đến một lúc lâu mới từ trong khiếp sợ tỉnh lại.

Ánh mắt hắn chăm chú, không làm càn mà cẩn thận xem xét tấm da thú đậy miệng vò và nút buộc một phen. Mãi đến khi hắn chắc chắn giống y hệt với năm xưa, ánh mắt lại trở nên ngốc chát vô thần.

Nhẹ buông tay, cái vò rơi xuống đất, mảnh vỡ tung tóe bốn phía. Trong cái vò trống trơn, không có lấy một miếng xương cốt!

Năm đó Từ Ngôn tận mắt nhìn thấy sư phụ đi vào biển lửa, cũng chính hắn lục tìm di cốt của lão đạo sĩ trong đống phế tích. Tuy hắn không tìm được nhiều nhưng cũng tính là được một nửa số xương cốt. Mớ di cốt vụn vụn vặt vặt kia được hắn cất vào trong vò, chôn ở Lão Phần sơn.

Cách vài chục năm, Từ Ngôn trở về. Mộ sư phụ vẫn còn, cái vò chứa di cốt hoàn hảo như lúc ban đầu, căn bản không ai đụng vào. Thế mà hài cốt lão đạo sĩ lại biến mất không chút dấu vết.

Có người treo đầu dê bán thịt chó, đánh cắp di hài rồi, hay là...

Sư vô cốt!

Dị tượng trong vò không có cốt khiến Từ Ngôn kinh sợ đứng ngây tại chỡ. Sau nửa ngày trời, đồng tử hắn mới giật giật, một sự kinh ngạc không cách nào nói rõ trong lòng hắn dâng lên không cách nào xóa đi được.

"Sư phụ, chẳng lẽ người không chết?"

Sững sờ nhìn chằm chằm vào mảnh vỡ dưới chân, Từ Ngôn bị dị tượng đột nhiên xuất hiện này làm cho khó hiểu, không đoán ra được chân tướng, cũng không nhìn ra chút manh mối.

Tuyệt đối không có ai đụng vào mộ phần, càng không người chạm đến cái vò chứa cốt. Với trí nhớ của Từ Ngôn, hắn sẽ không quên cái nút buộc do chính tay mình năm đó tự buộc vào.

Lúc trước hắn đã quan sát kĩ, có thể chắc chắn đây chính là cái vò mà ngày bé hắn đem chôn. Điểm này tuyệt đối không sai.

Nếu như không ai động đậy vào mộ địa, như vậy di cốt lão đạo sĩ đã đi đâu?

Chẳng lẽ di cốt sẽ theo thời gian mà tiêu biến mất?

Nếu như là hơn mấy trăm mấy ngàn năm thì quả thật có thể khiến xương trắng mục rã hết. Thế nhưng lão đạo sĩ mới chết chưa tới ba mươi năm, coi như di cốt có mục nát thì cũng còn lại tro bụi mới phải. Nhưng mà trong bình bị đập bể ra hoàn toàn không có tro cốt, đến chút ít bụi bặm cũng không có.

Trừ phi di cốt lão đạo sĩ khác biệt với hài cốt người khác, có thể tiêu tán thành hư vô...

Suy đoán ra rất nhiều, vẻ mặt hắn khi thì hiện ra mong đợi, là mong đợi tưởng tượng thấy lão đạo sĩ thật sự còn sống, khi thì lại lâm vào bực bội bất an vì lúc ấy hắn tận mắt thấy nhìn thấy sư phụ bỏ mình. Với năng lực mắt trái của hắn, chuyện một người sống hay chết là một hiện tượng đơn giản, căn bản không cần hoài nghi.

Nghĩ đến cuối cùng, trong lòng Từ Ngôn chỉ còn duy nhất một suy đoán có có khả năng nhất.

Hài cốt lão đạo sĩ có lẽ khác biệt với người thường. Để lâu sẽ tiêu tán thành hư vô, không có chút dư thừa sót lại.

"Di cốt tan biến, chẳng lẽ sư phụ không phải người?"

Tuy rằng nhận thấy phần suy đoán này là có khả năng nhất, nhưng càng mang đến cho hắn nghi ngờ sâu hơn.

Dù là Nhân tộc hay Yêu tộc, thậm chí là Man tộc quỷ dị kia, sau khi tử vong thì di cốt cũng sẽ không tiêu biến hoàn toàn như thế. Nếu đúng như Từ Ngôn suy đoán, như vậy lão đạo sĩ quả thật không phải người.

Chẳng những không phải người, mà còn không phải yêu, cũng không phải là Man tộc...

Một ánh sao băng lóe ngang qua bầu trời đêm, tạo thành một vệt sáng dài thật dài, cuối cùng chui vào chỗ sâu bên trong vòm trời. Nhìn ánh sao băng rơi, hàng mày của Từ Ngôn càng cau chặt lại.

"Không phải người, không phải người ở thế gian này... Sư phụ, rốt cuộc người đến từ nơi nào, hôm nay còn sống hay đã chết..."

Từ Ngôn thật sự không nhìn thấu chân tướng của loại dị tượng này sư vô cốt đầy kinh người này. Hắn chỉ có thể cho rằng lão đạo sĩ là dị nhân, là một người kỳ dị không thuộc về phiến thiên địa này.

Vốn là đến dời đi di cốt sư phụ, hôm nay lại không còn chút tro cốt nào, Từ Ngôn cũng không còn cách nào khác, chỉ đành gom hết mảnh vỡ vò đựng cốt vùi sâu vào trong phần mộ lại.

Lão đạo sĩ đã mất từ lâu, dù là người thế gian này hay người thế ngoại thì có lẽ cũng đã chết rồi. Từ Ngôn thi lễ thật sâu trước phần mộ, cũng không nghĩ nhiều nữa mà đi xuống núi.

Mặt sau ngọn núi, một con quái vật khổng lồ lắc lư ngóc dậy, bò vào thâm sơn.

Từ Ngôn không trở về Lâm Sơn trấn nữa. Người và vật sớm đã không còn, đến nhìn cũng không có ích lợi gì.

Sư phụ đã không còn ở nhân thế. Nếu như không cách nào thấy rõ chân thân của lão đạo sĩ, Từ Ngôn đành phải dồn tất cả tâm tư lên người còn sống.

Ngoại trừ sư phụ, hắn vẫn còn có thân nhân trên thế gian này. Hắn đã từ biệt với nương tử suốt hai mươi năm, đến cả tin tức cũng không có.

...

Đại Phổ, phồn vinh những năm qua đã dần dần bị khủng hoảng thay thế.

Đám dân chúng đã cũng không cách nào an cư lạc nghiệp, hôm nay đã hoảng sợ không thể sống nổi.

Tin tức trăm yêu làm hại Đại Phổ sớm đã nhanh chóng lan truyền khắp nơi chỉ trong thời gian ngắn.

Từ khi từng tòa đại thành có trên trăm vạn phàm nhân cư trú biến thành tử địa, tin đồn về Yêu tộc chém giết Thiên Nam đã trải rộng khắp phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành.

Hoàng đế không lo nghĩ quốc sự, cả ngày dùng rượu tiêu sầu. Thỉnh thoảng còn có thi thể cung nữ thái giám bị lôi ra khỏi hoàng cung. Tả tướng tuổi già tóc bạc phơ lại lần nữa nắm giữ ấn soái, tử thủ thành Linh Thủy, chỉ để lại một câu di chúc.

Thành còn, người còn. Biên quan phá, Trình Dục chết!

Cũng may Đại yêu không tiến vào Đại Phổ từ thành Linh Thủy, Tả tướng trấn giữ biên quan chỉ đối phó với chỉ có một chút thiết kỵ Man tộc công thành. Thần Võ pháo của biên quân Đại Phổ không ngăn cản Đại yêu được, nhưng không khó ngăn trở thiết kỵ Man tộc.

"Tam tỷ, gần nhất mua bán không được tốt lắm. Người nhìn Mai Hương lâu chúng ta sắp thành miếu hòa thượng cả rồi. Khách nhân người nào đến đây cũng ủ rũ mặt mày, không có tâm tư uống rượu nghe hát."

Bên trong Mai Hương lâu phồn hoa nhất kinh thành, một vị phu nhân mặt mày nhu mì xinh đẹp đang ngồi trước mặt Mai Tam Nương nói, giọng điệu mang theo ai oán nhàn nhạt.

"Cái gì mà gọi là Mai Hương lâu chúng ta? Ngươi đã sớm gả cho người ta, đừng có tự tiện cho Mai Hương lâu là của mình nữa." Mai Tam Nương trừng mắt nhìn Thanh La sớm đã làm mẹ, tức giận nói: "Cho ngươi đến Mai Hương lâu, đó chính là thiện tâm bên nhà chồng biết rõ tâm tính Thanh La ngươi. Đổi lại là hạng người điêu ngoa, không khéo sẽ chặt chân ngươi rồi."

"Người là do Tam tỷ chọn lựa sao có thể tệ được? Tiểu muội nhớ kỹ đại ân Tam tỷ mà." Thanh La cười khẽ một tiếng, mắt nhìn hài nhi chơi đùa trong sân, thổn thức nói: "Ngôn ca nhi đi tu hành đã qua vài chục năm còn không chịu trở về, báo hại Hồng Nguyệt tỷ tỷ bôn ba bốn phía. Không chỉ tìm phu quân, còn đi tìm phụ thân nữa, ài, Hồng Nguyệt tỷ mệnh khổ quá!"

"Mệnh ai khổ hả?" Mai Tam Nương nhướng mắt, không cam lòng nói: "Gả cho đệ đệ Mai Tam Nương ta đó chính là phúc phận của Bàng Hồng Nguyệt. Đệ đệ lão nương làm sao có thể là phàm phu? Sớm muộn gì hắn cũng thành chí cường trong thiên hạ này, một tay che trời, nhấc chân mở biển!"

Cảm giác mình còn chưa đủ uy phong, Mai Tam Nương sửa lại lời: "Không đúng, cái gì một tay che trời, tiểu tử thối kia sớm muộn gì cũng sẽ đánh vỡ tan cả trời, bay đến trên chín tầng trời làm thần tiên!"

"Tam tỷ lại nói khoác rồi. Ngôn ca nhi là một con heo mới đúng, hì hì." Thanh La cười cười một câu, lại bị Mai Tam Nương thẹn quá hoá giận hung hăng nhéo một cái bèn cầu xin tha thứ không ngớt lời.

"Ngươi mới là heo a, ta lại nhớ tới Tiểu Hắc. Heo đen ta nuôi trong hậu viện cũng đã chết ba con, tất cả đều là già quá mà chết cả. Không biết Tiểu Hắc đã bị gia chủ Bàng gia dẫn đi đâu, làm sao còn chưa trở về."

Nhắc đến heo Tiểu Hắc, Mai Tam Nương thở dài ai oán.

"Tiểu Hắc đi đâu vậy?" Một bóng người như gió mát chợt xuất hiện trước mặt hai vị nữ tử, an tọa trên ghế, còn thuận tay cầm quả lê trên mặt bàn gặm một cái, tùy ý hỏi thăm.

"Còn không phải bị nhạc phụ như núi cao của ngươi dắt đi sao? Một lần đi đã hơn hai mươi năm chưa trả lại..."

Mai Tam Nương vô thức trả lời. Nói xong, nàng giật mình, Thanh La cũng giật mình. Tích tắc sau, hai hai nữ nhân đồng thời kinh hô lên.

"Ngôn ca nhi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.