Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 83: Chỉ Phiến môn



Dịch giả: Hoangtruc

Tuy rằng mắng chửi đấy, nhưng tính ra đã có duyên gặp mặt hai lần. Nữ hài mồm miệng chanh chua, ưa thích ăn mặc giả nam nhân, miễn cưỡng lắm cũng có thể tính là một người quen của Từ Ngôn.

Với người quen, Từ Ngôn vẫn hi vọng nàng tốt nhất đừng rơi vào tay mấy tên võ giả tà phái Quỷ Vương môn.

Nhìn thấy nữ hài sắp thoát thân, Từ Ngôn cũng lộ ra vẻ đầy nhẹ nhõm. Mà lúc này, cục diện đột biến!

Một tràng rung chuyển ầm ào ào, lá trúc tung bay. Phía trên khu vực rừng trúc nơi đám Thái Bảo và người bịt mặt đang giao thủ, một cây quạt giấy lớn hơn quạt nan bình thường một chút từ trên trời giáng thẳng xuống người bịt mặt. Dùng nhãn lực của Từ Ngôn, còn nhìn thấy được trên quạt giấy kia còn có vẽ một bức tranh bát nữ.

Không biết quạt giấy làm bằng chất liệu gì, tốc độ hạ xuống lại ngang với đao kiếm, trong nháy mắt đã đến đỉnh đầu của người bịt mặt. Nhìn tốc độ kia, có lẽ quạt không phải làm bằng giấy mà chỉ sợ là chất liệu cứng rắn như sắt thép, nếu bị cái này đập trúng, chắc hẳn cái đầu kia sẽ nổ bung.

Lúc này, người bịt mặt đã không kịp xuất kiếm. Nàng khẽ hô lên một tiếng, rồi vung mạnh đơn chưởng đập thẳng tới quạt giấy trên đỉnh đầu. Sau một khắc, quạt giấy chia năm xẻ bảy, một đám tro trắng giấu trong quạt giấy bay tán loạn ra ngoài!

"Chỉ Phiến môn!"

Người bịt mặt chìm trong đám tro trắng, chỉ phẫn nộ kêu lên rồi vung mạnh ống tay áo, cả người nhanh chóng bay ngược về phía sau.

"Ha ha ha ha!" Một tiếng cười cuồng ngạo từ phía trên cao rừng trúc truyền đến:“Mười tám Thái Bảo đều tới mà không cản nổi một đứa con gái nhỏ. Đại Thái Bảo, đám đệ đệ phế vật này của ngươi nên ném hết cho chó ăn mới đúng.”

Theo tiếng cười cuồng ngạo là hơn mười bóng người đồng loạt rơi xuống bên dưới, lại không có chút e ngại gì với đám tro trắng kia cả.

Mấy tên võ giả đột nhiên xuất hiện này có thể không quan tâm tới tro trắng, nhưng đám Thái Bảo Quỷ Vương môn lại nhao nhao gấp gáp lao ra bên ngoài, sợ bị lây nhiễm trúng. Thật ra đó không phải là tro trắng bình thường, mà là một loại độc dược khiến toàn thân người khác không còn chút sức lực nào!

"Ngụy quân tử!"

Trác Thiếu Vũ chật vật lùi ra sau, nhìn thấy kẻ cầm đầu lập tức cắn răng, lạnh lùng nói: "Tiêu Mộng!"

Đám người kia không phải thật sự lao từ trên trời xuống, mà đã sớm ẩn nấp trên ngọn trúc từ trước. Kẻ cầm đầu lại một tên thanh niên ăn mặc như thư sinh, tuấn tú lịch sự, vành tai dài rộng, nhìn qua thập phần hòa ái. Thế nhưng nếu người nào tin vào vẻ ngoài của y, chỉ sợ đến chết cũng không biết được làm sao mình chết đấy.

Thanh niên bị Trác Thiếu Vũ gọi là Ngụy quân tử, chính là thiếu môn chủ của một tà phái khác trong Tề quốc, Chỉ Phiến môn.

Tại Tề quốc, có thể nói Quỷ Vương môn là tà phái đứng đầu, thực lực cách một quãng xa so với các tà phái khác. Duy có Chỉ Phiến Môn mới tạm tính là có thể ngang ngửa với Quỷ Vương môn. Vị thiếu môn chủ Chỉ Phiến môn này cũng có thực lực đạt tới Tiên Thiên Tứ mạch, luận thân phận thì y càng không sợ đại Thái Bảo Quỷ Vương môn nên mới dám mở miệng đầy ngông cuồng như vậy. Nếu là người khác, mắng mười tám Thái Bảo là ném cho chó ăn đã phải bị chém chết từ lâu rồi.

Có cái tên hiệu là Ngụy quân tử, có thể thấy vị Tiêu Mộng này chắc chắn là một kẻ tiểu nhân chân chính, đã có vô số kẻ thành danh trong giới võ lâm Tề quốc bị y ám toán mà chết. Vị này tinh thông hạ độc, nên khó trách được độc dược tro trắng do chính tay Tiêu Mộng xuất ra lại khiến cả Trác Thiếu Vũ phải chật vật tránh né.

"Ta tưởng là ai, nguyên lai là Tiêu thiếu chủ." Ánh mắt Trác Thiếu Vũ lạnh lùng, nhìn về phía người bịt mặt lại bị vây chặt trở lại, một bên lạnh giọng nói: “Đàn sử tử săn mồi, dã cẩu đừng nên tranh đoạt thì tốt hơn.”

Bị người mắng là dã cẩu lại không khiến Tiêu Mông tức giận, y chỉ mỉm cười xòe quạt giấy ra phe phẩy vài cái, đáp: “Con mồi đã gần bỏ chạy, chẳng lẽ còn không cho phép người khác nhúng tay vào? Quỷ Vương môn thế lớn, nhưng không thể bá đạo như vậy được. Được rồi, hai nhà chúng ta cũng động thủ đối phó với nữ oa này, ai bắt được thì coi như là mồi của kẻ đó. Ý Đại Thái Bảo thế nào đây?”

Trác Thiếu Vũ không nói thêm gì. Giao tình giữa cha gã và môn chủ Chỉ Phiến môn không phải nông cạn, hai phe lại là tà phái Tề quốc, mà bản thân gã là Đại Thái Bảo, tất nhiên sẽ không động thủ với thiếu môn chủ Chỉ Phiến môn. Vì vậy, gã chỉ hừ lạnh một tiếng, đưa mắt ý bảo các Thái Bảo khác toàn lực ra tay với người bịt mặt kia.

Đám người Chỉ Phiến môn gần như chặn hết đường lui, trước mặt lại có đám Thái Bảo Quỷ Vương môn, coi như lúc này người bịt mặt đã thật sự rơi vào hiểm địa. Thực ra tuy rằng lúc nãy đã cố hết sức ngăn chặn, nhưng vẫn có chút tro trắng bị nàng hít vào trong miệng. Lúc này Bàng Hồng Nguyệt chỉ cảm thấy tay chân mỏi mệt không có sức lực, một giọt mồ hôi lạnh trên mặt theo đó mà chậm rãi chảy xuống.

Giết chết được bốn tên Thái Bảo…

Đưa kiếm bảo vệ trước người, Bàng Hồng Nguyệt không ngừng vận chuyển chân khí bức độc ra ngoài. Hiện tại nàng đã có chút hối hận, không nên đơn độc lẻn vào Tề quốc, không nên khinh thường lấy một địch nhiều người.

Từ khi nghe nói có Ngân Quan xà xuất hiện tại Mã Vương trấn, sau nhiều ngày tìm mọi cách thì Bàng Hồng Nguyệt cũng đã thuyết phục được hai chính phái Tề quốc là Thanh Vân các và Ngọc Kiếm môn. Sau đó thiết lập cái bẫy hai tầng này, định dùng Yêu xà trọng thương Quỷ Vương môn, còn nàng thừa dịp loạn lạc giết chết mười tám tên Thái Bảo. Mục đích Bàng Hồng Nguyệt một mình đến Tề Quốc lần này, là vì mười tám Thái Bảo Quỷ Vương môn.

Thế nhưng cục diện ngày hôm nay, dù có thực lực Tiên Thiên Ngũ mạch nhưng Bàng Hồng Nguyệt cũng không cách nào xoay chuyển trời đất.

Tà phái hèn hạ, dám ngang nhiên dùng độc!

Trong lòng gào thét, Bàng Hồng Nguyệt trấn tĩnh lại tâm thần, chuẩn bị phá vòng vây.

Lúc trước là nàng cố tình đi sau cùng, cản lại phía sau cho Thanh Vân các và Ngọc Kiếm môn. Có vị cao thủ như nàng, hai chính phái Tề quốc kia mới có thể bỏ trốn mất dạng được. Không nghĩ tới, người ta chạy thoát, còn nàng lâm vào tử địa, hơn nữa không có ai quay lại cứu giúp.

Vốn là mượn nhờ nhân thủ của Thanh Vân các và Ngọc Kiếm môn, trong lúc nguy cơ trước mắt nàng cản lại phía sau đám người coi như đã trả được phần nhân tình này rồi.

Bàng Hồng Nguyệt cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa. Bởi vì xung quanh nàng lúc này, các cao thủ Chỉ Phiến môn và Thái Bảo đã ra tay, hơn mười thanh trường kiếm tỏa hàn quang lóe sáng đồng loạt đánh tới.

Vận chân khí truyền vào mũi kiếm, Bàng Hồng Nguyệt vừa mới trúng độc xong lại tiếp tục điều động chân khí toàn thân. Thanh trường kiếm của nàng nổi lên một tầng sáng.

"Mở!"

Một tiếng quát vang, thanh trường kiếm kéo lê thành một vòng tròn trong khu rừng trúc, gần như chém lên hơn mười thanh vũ khí xung quanh, đánh văng tung tóe một nửa trong số đó. Một kích vừa rồi, ngay cả những cao thủ Tiên Thiên cũng khó mà cầm vững đao của mình, cho dù có kẻ vẫn nắm chặt đao trong tay, thì bàn tay vẫn đầy ê ẩm đau buốt.

“Lực đạo kích đá vào bia, quả nhiên là Tiên Thiên Ngũ mạch!” Nhị Thái Bảo Quỷ Vương môn Dương Ca gầm nhẹ một tiếng. Cũng may y đã kịp ném trường kiếm trong tay đi, bằng không bàn tay y cũng không tránh khỏi bị loại lực đạo này đả thương.

“Bắt lấy hắn!” Sắc mặt Chỉ Phiến môn Tiêu Mộng trầm xuống, lạnh giọng ra lệnh. Thủ hạ của y lập tức gào thét xông tới.

Đám người Chỉ Phiến môn đều muốn bắt được Tiên Thiên Ngũ mạch của chính phái. Không chỉ có bọn họ, mà đám Quỷ Vương môn cũng vậy, đại Thái Bảo Trác Thiếu Vũ tự mình ra tay, là người đầu tiên xông người lao đến.

Một Tiên Thiên Ngũ mạch chính phái có thể được xưng tụng là cao thủ chân chính. Bởi vì một khi khai mở Lục mạch, đã trở thành tu hành giả, thoát khỏi phạm trù võ giả rồi. Nếu có thể bắt sống một tên cao thủ Ngũ mạch chính phái, thì đây là thiên đại chỗ tốt đối với tà phái Tề quốc. Bọn hắn có thể thừa cơ uy hiếp chính phái trao đổi bằng vật tư đắt đỏ, hoặc có thể mượn tiếng diệt trừ được cao thủ Ngũ mạch mà dương danh. Nói tóm lại, cả Quỷ Vương môn và Chỉ Phiến môn đều không muốn bỏ qua cơ hội lần này.

Ác đấu nguy hiểm khiến Từ Ngôn đang đứng ngoài xa không khỏi trợn mắt. Hôm nay tính ra hắn đã được mở rộng tầm mắt, chẳng những có thể nhìn thấy võ giả đấu xà yêu, mà còn nhìn thấy chính tà đại chiến. Lần này đến Mã Vương trấn coi như đã không uổng công.

Dưới sự quan sát của Từ Ngôn, người bịt mặt dùng một kiếm toàn lực đánh bay một loại kiếm đánh tới, rồi tiếp tục thi triển ra công phu khinh công lần nữa, tựa như con bướm xuyên qua mấy đóa hoa tung tăng vài cái rồi đột phá ra khỏi vòng vây tà phái. Rồi nàng lại bỏ chạy lên phía núi hoang mà lúc trước đã từng chạy lên.

“Hoảng quá chạy bừa rồi sao?” Từ Ngôn có chút buồn bực, gãi đầu lẩm bẩm: “Chạy lên núi? Đây không phải là đi tìm chết hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.