Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 857: Nhất Ngôn Thông Thi



Dịch: lanchiyeudieu

Biên: Hoangtruc

Chỉ thủ không công, quá mức bị động.

Từ Ngôn quá mệt mỏi với cách thủ thành này, hoặc nói cách khác là hành động tị nạn này. Hắn quá rõ đám Man tướng này đến, phần lớn nguyên nhân không phải là ngàn năm hạo kiếp mà là đến tìm hắn, vị khách của Tuyết Sơn.

Từ Ngôn phóng ra ngoài thành khiến Sở Bạch cả kinh, biến sắc mặt định bay ra ngoài tiếp ứng sư đệ mình.

"Hắn có bản lĩnh chém liên tục mười Đại yêu, cũng có nghĩa hắn có bản lĩnh chém liên tục mười Man tướng."

Sở Thương Hải ở đằng xa quát khẽ một tiếng, kịp thời cản Sở Bạch ra khỏi thành. Khi Từ Ngôn chưa đến, Sở Bạch chính là chiến lực mạnh nhất trong các tu sĩ Nguyên Anh, ngay cả Nhạn Hành Thiên chưa chắc đã là đối thủ của Sở Bạch.

Nhưng Từ Ngôn đến rồi, chiến lực Nguyên Anh mạnh nhất Thiên Nam không phải là Từ Chỉ Kiếm thì còn là ai nữa!

Ầm Ầm!

Trên mặt nước bên ngoài thành nổ tung lên một tràng ánh sét. Bên trong các tia lửa điện, mọi người còn nhìn thấy một bóng người với đôi cánh phía sau lưng.

Bóng người kia nhanh như gió táp!

Công, mang theo xu thế bão táp. Lui, như cành liễu trên không. Đối mặt với vô số Man binh, Man tướng nhưng Từ Ngôn cứ như lao vào chốn không người.

Một Man tướng cao lớn vừa mới giơ lên song chùy nặng trịch, chưa kịp vận lực, thân thể đã bị phân làm hai mảnh.

Một Man tướng khác nhảy vọt lên không, cự đao vung mạnh đánh ra lực lượng vạn cân. Trường đao Hổ Cốt tức thì đón gió mà lên. Có tiếng nổ vang rung trời, cự đao của Man tướng nứt vỡ, cùng với đầu lâu của gã hóa thành bột mịn.

"Thiên Quỷ Thất Biến!"

Bên trong ngọn lửa vang lên một tiếng quát trong trẻo nhưng lạnh lùng, các cường giả Nguyên Anh và trưởng lão Hư Đan chính tà đang đứng trên đầu tường chỉ thấy một con đường mòn xé rách hư không uốn lượn nằm ngang trên mặt nước.

"Quỷ Đạo Bàn Thiên!"

Ầm Ầm!!!

Một khắc sau đường mòn sụp đổ, đá tảng từ trên trời rơi xuống như mưa, nện ầm ầm thành các hố to trên mặt nước, cho dù là Man binh hay Man tướng cũng bị nện xuống đáy sông, nhất thời không thể bơi ra.

"Hắn đã tu thành đệ lục biến!"

Tiếu Cửu Anh kinh hô với bộ dáng không thể tin. Chỉ có điện chủ Thập điện mới có thể miễn cưỡng thi triển Quỷ Đạo Bàn Thiên, vậy mà lại thấy Từ Ngôn thúc giục ra vô cùng dễ dàng. Loại dị tượng kinh người này khiến các vị Điện chủ đều liên tục biến sắc.

"Thiên Quỷ Thất Biến của tà phái a, uy lực không phải chuyện đùa." Chư Cát Tuấn Hùng gật đầu tán thưởng, nói: "Man binh hẳn phải chết, nhưng chưa chắn hắn có thể nện chết được hơn ba mươi Man tướng."

Mỏ quạ đen Chư Cát Tuấn Hùng nói đúng rồi. Mặt nước nổi lên vòng xoáy, nguyên một đám Man tướng cao lớn toàn thân đẫm máu vọt ra.

Uy lực của Quỷ Đạo Bàn Thiên rõ ràng rất kinh người, nhưng mấy tên Man tướng ngang ngửa Nguyên Anh, có thân thể to khỏe vượt xa Nhân tộc, tương đương Đại yêu.

"Muốn ra tay sao?" Sở Hoàng hỏi tông chủ.

"Để xem hắn làm thế nào một đòn diệt sát ba mươi đối thủ cùng giai đã." Không để Nhạn Hành Thiên phải quyết định, Thường Tề của Thiên Quỷ tông cười lạnh một tiếng, nói: "Chém liên tục mười Đại yêu! Uy phong hắn thật lớn! Lần này nếu như có thể giết ba mươi Man tướng, vị trí điện chủ Xích Hỏa điện của ta cũng nhường cho hắn!"

Ánh mắt Nhạn Hành Thiên vô cùng ngưng trọng. Ông ta cũng không nghĩ đến thực lực Từ Ngôn lại mạnh đến vậy. Trong tông môn có một người mạnh thế này thì tà phái Thiên Quỷ tông cũng phải chấp nhận rơi xuống hạ phong, vĩnh viễn không bao giờ sánh ngang Kim Tiền tông cả.

Chiến lực như thế phải được bảo tồn. Nhạn Hành Thiên đã quyết định, định hạ lệnh ra khỏi thành tương trợ. Nhưng ông ta chưa kịp mở miệng thì trên đầu thành bỗng vang lên tiếng gào to khủng khiếp.

Yêu vương hổ cốt khổng lồ kia di động, bay nhào từ trên tường thành xuống nước. Một khắc sau chỉ thấy Từ Ngôn bay lên trời, đứng trên đầu hổ cốt.

Dưới chân hắn là hài cốt khổng lồ của Yêu Vương, sau lưng hắn là Vương Xà đang quấn tròn, nhìn Từ Ngôn bây giờ giống như chiến thần đang vây giết Man tướng.

"Phong...Bát phong!"

Tay hắn bắt pháp quyết, Pháp thuật Phong hệ Bát Phong Phá được thi triển, hai kiện pháp bảo quay tròn chung quanh người hắn.

Trên mặt nước chung quanh Yêu vương hổ cốt xuất hiện tám vòi rồng gào thét xoay tròn, che kín trời đất.

"Hỏa...Hỏa Long!"

Tay kia của hắn cũng phát động chú ấn hỏa hệ, ngưng tụ pháp bảo Viêm hỏa Chi Long.

Ở giữa tám vòi rồng kia, một đầu quái vật khổng lồ vô thanh vô tức ngưng tụ. Rõ ràng là một cự long được hình thành từ hỏa diễm, nó ngẩng đầu phun ra một mảng liệt diễm.

"Bát Phong Tụ Long!"

Theo tiếng gầm của Từ Ngôn, tám vòi rồng ầm ầm tụ về một chỗ, phủ lấy Hỏa Long. Sau một khắc, một đầu rồng cao trăm trượng hiện ra giữa không trung.

Đó là dị tượng sau khi dung hợp hai hệ pháp thuật. Nó mang theo lực lượng phong hỏa há miệng vọt về phía Man tướng.

"Long Phá Bát Phương!!!"

Bát Phong Tụ Long. Long Phá Bát Phương.

Bên ngoài thành Linh Thủy, cảnh sắc đã vượt qua uy năng pháp thuật đỉnh phong. Tiếng gió như sấm sét, lửa cháy ngập trời, đầu rồng cực lớn kia há mồm, chỉ một ngụm nuốt hết Man tướng, sau đó tạo thành một vòng xoáy bay lên trời, tiếp tục giảo sát Man tộc trong đó.

Vèo! Vèo!Vèo!

Từng đạo kiếm quang trong tay Từ Ngôn xuất hiện. Trăm kiếm xuất ra, tạo thành tru yêu trận pháp, tụ lại quanh vòng xoáy.

"Tru!!!"

Một lệnh vang ra, tru yêu trận khởi động. Đã có hai đạo pháp thuật đỉnh phong, nay lại thêm tru yêu trận đuổi giết, trong tích tắc bên trong vòng xoáy nổi lên vô số huyết quang.

Khi kiếm trận và uy năng pháp thuật biến mất, cả ba mươi Man tướng cũng không còn lại một người. Tất cả đều chết thảm trong tay Từ Ngôn.

Trên đầu thành, lúc này tất cả Nguyên Anh và Hư Đan hai phái chính tà cũng trên trăm người đều hít vào một hơi khí lạnh.

Lấy một địch mười, Nguyên Anh đỉnh phong nếu liều mạng có lẽ làm được. Trong các Nguyên Anh ở đây cũng có mấy vị có thể dốc sức chiến với mười Đại yêu, ví dụ như Sở Bạch, Nhạn Hành Thiên hoặc Tiếu Cửu Anh.

Thế nhưng chém liên tục mười Đại yêu, sau đó vẫn có thể dùng sức một mình diệt ba mươi Man tướng, rõ ràng năng lực này đã vượt trên năng lực của tu sĩ Nguyên Anh.

Có lẽ chỉ có cường giả Thần Văn mới làm được như thế.

Thực lực đã gần với Thần Văn!

"Hắn cũng chỉ có khí tức Hư Đan, vì sao lại có chiến lực mạnh thế này?"

Điện chủ Hình Điện của Thiên Quỷ tông là một người mập mạp, to béo. Lúc này thịt mỡ trên mặt gã rung rung nhìn về bóng người như ma thần ngoài thành kinh hô lên.

"Nếu không có ngàn năm hạo kiếp, người này phải là đứng đầu Nguyên Anh."

Điện chủ Bạch Cốt điện với một thân áo giáp trắng bệch, hai mắt ẩn dưới nón vô cùng khiếp sợ, còn có vô cùng kiêng kị.

Loại thực lực liên tục tru sát mười Đại yêu và ba mươi Man tướng này, trong toàn Tình Châu không Nguyên Anh nào có thể địch lại. Mặc dù khí tức hắn chỉ mới Hư Đan nhưng nói hắn đứng đầu Nguyên Anh cũng không sai.

"Thường Tề, lúc nào ngươi dọn ra khỏi Xích Hỏa điện? Lão nhân gia ta cũng muốn ngồi đó thưởng thức bảo tọa của Thường đại Điện chủ, hắc...hắc..."

Chư Cát Tuấn Hùng dương dương đắc ý, lão vẫn còn nhớ kỹ lời nói lúc trước của đối phương.

Sắc mặt Thường Tề âm trầm liếc nhìn Chư Cát Tuấn Hùng, không nói gì. Trước đó gã cũng chỉ là nói nhảm, ai ngờ được Từ Ngôn lại có thể thật giết được ba mươi Man tướng.

Từ Ngôn ra tay đã khiến phe Nhân tộc đầy hưng phấn, dù là Hư Đan chính hay tà, tất cả đều vung tay hô to. Bên phía chính phái cũng hô to: "Từ Trưởng Lão dũng mãnh". Tà phái một phương hô to: "Từ quốc chủ uy vũ!". Mặc dù xưng hô bất đồng, nhưng có thể thấy được Hư Đan cả hai phái đều vô cùng kính trọng Từ Ngôn.

Cường giả đương nhiên được người kính trọng. Từ Ngôn dường như không nghe thấy tiếng tung hô ở phía sau. Lúc này, hắn đang chằm chằm nhìn về hướng Thông Thiên hà xa xa.

Hô....

Có tiếng gió rất nhỏ từ xa đang tiến lại, cuối cùng cũng tạo thành thanh âm nổ tung. Dưới cơn gió ầm ĩ này, nước lũ bên ngoài thành nhanh chóng đông cứng lại, tạo thành tầng băng kéo dài cả vạn dặm.

Gió cực lạnh mang theo khí tức của Tuyết Sơn. Nơi phát ra tiếng gió là một bàn tay cực lớn bằng băng đá che khuất bầu trời từ xa đang tiến lại gần, chụp xuống Từ Ngôn đang đứng trên Hổ Cốt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.