Lạnh nhạt nhìn về phía thi thể rơi xuống giữa không trung, Từ Ngôn hợp lực áp chế tinh văn trong mắt trái. Khí tức táo bạo từ trong mắt đã càng lúc càng mãnh liệt rồi.
Thi thể rơi xuống đất hóa thành một đống băng tuyết. Tiếng nguyền rủa như lẩm bẩm trong tai cũng theo đó tiêu tán.
Thô bạo chôn sâu trong đáy lòng chậm rãi được áp chế lại. Cường địch đã chết, đã không còn chút sinh cơ nào.
Vị Khách Mục thứ ba của Tuyết Sơn chết trận, nhìn như Thần Văn Nhân tộc đạt được toàn thắng thế nhưng ác chiến cũng không vì lão già kia chết mà chấm dứt. Hai băng chưởng trong suốt như ngọc kia vẫn đang là ác mộng của hai Thần Văn.
Thi thể kia vừa rơi xuống đất, Vương Khải và Hà Điền cũng bị băng chưởng đánh trúng. Tuy rằng đã dùng toàn lực ngăn cản nhưng hai băng chưởng quỷ dị kia vẫn vượt qua được tầng tầng phòng ngự, thậm chí còn xuyên qua pháp bảo cực phẩm cùng với linh lực hộ thể của cường giả Thần Văn, nặng nề đánh thẳng vào ngực hai người.
Phốc!!!
Hai vị Thần Văn đồng thời phun ra cột máu tươi cao tới hơn một trượng. Sau đó là tiếng nổ vang khiến người ta phải khiếp hãi.
Vương Khải bị nện sâu xuống đất không rõ tung tích, còn Hà Điền bị nện vào tường thành, xuyên qua thành rồi bay thẳng ra phía bên kia của thành Linh Thủy.
"Thái Thượng trưởng lão.”
Đám Nguyên Anh và Hư Đan hai phái đều đồng loạt kinh hô lên. Dù là ai cũng có thể nhìn ra được hai vị Thần Văn đã bị băng chưởng nho nhỏ kia đánh trọng thương.
Chính phái lấy Nhạn Hành Thiên dẫn đầu đám Nguyên Anh đã nhao nhao nhảy xuống hố lớn dưới mặt đất. Nguyên Anh tà phái cũng lập tức bay ra khỏi tường thành, đuổi theo sau Thái Thượng bên mình.
Một trận chiến động trời cuối cùng cũng kết thúc một cách vô cùng thê thảm. Mà nơi xa, sóng dữ như màn che lại bắt đầu gào thét mà đến.
Trên đầu thành, trưởng lão Hư Đan hai phái chính tà bắt đầu đồng loạt thúc dục linh lực thay thế cho công việc của Nguyên Anh trên đầu thành ngày hôm trước, muốn dùng linh lực bảo vệ toàn thành.
Đến Thần Văn của tông môn còn dốc sức liều mạng, những trưởng lão Hư Đan này đã không còn sợ hãi gì nữa. Có thể kề vai sát cánh cùng Thần Văn thế này, có chết cũng không tiếc!
Trước lúc con sóng dữ thứ tư kéo tới, Nguyên Anh chính phái cũng đã bay ra khỏi hố sâu. Nhạn Hành Thiên cùng Sở Hoàng một trái một phải đỡ lấy Vương Khải toàn thân đầy máu bay lên đầu tường thành.
Nhìn thấy Thái Thượng trưởng lão đi ra, mọi người lại không chút an tâm, mặt mày ai nấy đều lộ vẻ hoảng sợ.
Nơi ngực Vương Khải xuất hiện một lỗ thủng hình bàn tay, nối thẳng từ trước ngực ra tới sau lưng, thậm chí còn có thể nhìn thấy trái tim Vương Khải đang chậm rãi đập nảy lên. Một kích lúc gần chết của Khách Mục Tuyết Sơn rõ ràng có thể lưu lại vết thương trên người Thần Văn cực sâu đến vậy!
May mắn là Vương Khải đã dốc sức liều mạng chặn được phân nửa uy năng của băng chưởng, khiến bàn tay băng tinh kia đã tiêu hao chỉ còn bằng bàn tay trẻ em. Cho nên nó mới chỉ sượt qua bên cạnh mà không đập vỡ được trái tim lão.
Kim Tiền tông bên này vừa cứu được Thái Thượng đi ra, đám Nguyên Anh Thiên Quỷ tông cũng đang đuổi sát theo sau Hà Điền đang bị đánh bay ra ngoài thành.
Rặc rặc...
Tiếng băng vỡ vang lên, Khương Đại Xuyên vất vả lắm mới đào được toàn bộ ba mươi sáu lộ quỷ sứ bị chôn sâu trong tầng băng lên. Bọn họ không có tu vi như y, cho nên kẻ nào kẻ nấy đều bị đông cứng đến xanh cả mặt, thân thể cứng ngắc như là một tượng băng.
Đào được người cuối cùng ra, Khương Đại Xuyên mới ngồi trên lớp băng thở hổn hển, trừng to hai mắt nhìn bầu trời, hầm hầm tự nói.
"Lão tặc thiên, lần này gia gia quyết co kéo với ngươi. Chưa trừ diệt Từ Ngôn, cơn giận của lão tử khó mà tiêu được. Coi như có vận rủi lớn hơn nữa lão tử cũng không sợ!"
Vèo!!!
Tiếng xé gió từ xa mà đến gần, tiếng trách mắng của Khương Đại Xuyên vừa ra, y đã lập tức biến sắc mặt, vô thức hoảng sợ nói: "Lại sắp không may!"
Gần đây vận khí của Khương Đại Xuyên đặc biệt xui xẻo. Lần này y quyết ý đối nghịch với ông trời, rốt cuộc đã dẫn động thêm một tràng vận rủi đáng sợ kéo đến.
Một bóng đen vọt tới trước mặt, Khương Đại Xuyên quay phắt lại, tay phải nhấc Hắc Phong kiếm lên ngăn cản. Thế nhưng khi nhìn thấy bóng đen kia là một người, hơn nữa còn là Thần Văn Thiên Quỷ tông sư bá của mình, một kiếm này rốt cuộc không thể nào chém ra được.
Dù sao cũng là trưởng bối của mình. Khương Đại Xuyên có hận Từ Ngôn, có oán sư bá thế nào cũng không thể nào thật sự rút kiếm bổ xuống Hà Điền được.
Không rút kiếm ra là chuyện nhỏ. Khương Đại Xuyên phát hiện Hà Điền đang bay vọt tới lại khiến y không có chút cơ hội tránh né nào.
Vốn là y đang nhe răng trợn mắt, giơ tay định ra quyền, lại cảm thấy chiêu thức quá ác bèn tản quyền thành chưởng.
Cuối cùng y lại phát hiện đối phương quá béo, tốc độ quá nhanh, mình chưa hẳn có thể tiếp được. Cho nên y mới chuyển thành hai tay ôm đầu. Đáng tiếc động tác ôm đầu còn chưa xong hẳn thì Hà Điền bay như đạn pháo đã tới.
Ầm!!!
Lấy Khương Đại Xuyên cầm đầu, cộng thêm ba mươi sáu lộ quỷ sứ bị đông cứng phía sau đã trở thành tấm bia ngắm bị đụng bay ra ngoài. Có một người còn bị văng lên cao hơn hai mươi trượng rồi rơi xuống, suýt nữa chết tươi.
Có mấy kẻ làm tấm khiên thịt này cản lại chốc lát, cộng thêm Hà Điền dốc sức liều mạng ngăn cản mà băng chưởng này đã được rút nhỏ vài phần, cuối cùng mới đâm xuyên qua ngực lão. Chẳng qua vết thương rất nhỏ, chỉ bằng đầu ngón cái mà thôi.
Một ngụm máu tươi phun ra, Hà Điền lao thẳng vào một ngọn núi hoang tạo nên một đường nứt dài.
Ngọn núi hoang này nằm cách thành Linh Thủy đến hơn trăm dặm!
"Thái Thượng trưởng lão!"
Đám điện chủ Thiên Quỷ tông rốt cuộc đã đến nơi, nhìn thấy Thái Thượng bị đánh sâu vào lòng núi, mặt mày ai nấy đến biến sắc.
Trong trung tâm của khe nứt, Hà Điền kìm chế không phun thêm một ngụm máu nữa. Lão khoát tay áo, không nói một lời nhảy lên pháp bảo vọt thẳng tới thành Linh Thủy.
Thương thế của lão so ra nhẹ hơn Vương Khải nhiều, cho nên mới có thể ngự kiếm mà đi được. Đám điện chủ Nguyên Anh chần chừ chốc lát rồi lo lắng theo sát phía sau, không ai dám mở miệng hỏi thăm.
Chờ đến đầu tường, Hà Điền mới dùng linh thức cảm giác thương thế của Vương Khải một phen, rồi sau đó mới nặng nề thở ra một hơi, tâm tình thả lỏng chút ít.
Tuy nói bị trọng thương nhưng Vương Khải còn chưa chết. Có linh đan cực phẩm phụ trợ, lão sẽ nhanh chóng khôi phục linh lực. Còn về phần thương thế lại không phải là thứ đám cường giả Thần Văn như bọn họ cân nhắc đến.
Chỉ cần không chết, bị thương thì tính là gì?
"Rầm Ào Ào"!
Lúc này bầu trời đã mờ đi, con sóng dữ thứ tư rốt cuộc đã ập tới. Nguyên Anh hai phái chính tà lại lại lần nữa hợp lực chèo chống vòng khởi linh lực bảo hộ này. Thậm chí đến Hà Điền cũng tản linh lực ra bảo vệ thành Linh Thủy.
Đợt sóng dữ thứ tư này lại không lớn như trong tưởng tượng.
Nếu như nói từ lúc con sóng dữ đầu tiên bắt đầu, mỗi ngày khoảng cách và uy lực của con sóng đều sẽ tăng lên gấp đôi. Thế nhưng con sóng thứ tư này lại không mạnh hơn con sóng thứ ba nhiều lắm.
Tuy rằng khí thế hung hãn, thế nhưng lực lượng của cả đám Nguyên Anh và Hư Đan ở đây hoàn toàn có thể ngăn cản được.
Chỉ cần ngăn được đầu sóng, lũ lụt theo sau chỉ có thể phá hủy thôn trang, tuyệt không cách nào đánh được tới tường thành đại thành hay vào bên trong nội địa Đại Phổ được.
Đối mặt với con sóng dữ thứ tư, mắt thấy hai vị Thần Văn đều trọng thương, Từ Ngôn bèn thả Thiên Nhãn vương xà ra, mệnh lệnh nó cùng hiệp trợ cản lấy sóng dữ. Bản thân hắn cũng dồn toàn bộ linh lực cùng chống đỡ vòng linh lực bảo hộ cực lớn với đám Nguyên Anh khác.
Khí tức Đại yêu dâng lên, cùng với Thiên Nhãn vương xà còn có thêm một tráng hán cụt một tay và một con cua xanh cực lớn xuất hiện.
Vì cần có thêm nhiều trợ lực mà Từ Ngôn không chỉ thả vương xà, còn thả cả Hải Đại Kiềm cùng Tiểu Thanh đi ra. Dù sao năng lực Yêu linh cũng ngang với Hư Đan, trước hạo kiếp này có thêm một phần trợ lực cũng đỡ.
Hải Đại Kiềm uy phong lẫm liệt, tư thái lên đài cũng cực kỳ bá đạo. Hai chân gã giẫm mai Tiểu Thanh, một bộ cao cao tại thượng.
Kỳ thật lúc nãy ở trong hồ nước, gã còn đang trút giận lên Tiểu Thanh. Bên ngoài Hải Đại Kiềm gã không là cái gì, nhưng bên trong Thiên Cơ phủ, chỉ cần Từ Ngôn không trở vào thì Hải Đại Kiềm gã có thể xưng vương xưng bá. Đến Tiểu Thanh cũng phải dựa trên sắc mặt gã.
Đương nhiên, gã cũng không dám gây sự với con vương xà dọa người kia.