Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 863: Yêu vương kêu gọi



Dịch: Hoangtruc

Đang giẫm lên Tiểu Thanh trong hồ nước Thiên Cơ phủ, Hải Đại Kiềm cảm thấy trước mắt tối sầm. Tích tắc sau gã kinh ngạc phát hiện mình đã ra khỏi Thiên Cơ phủ rồi.

Đây cũng chưa tính là gì. Khi nhìn thấy sóng lớn đánh tới trước mặt, Hải Đại Kiềm còn cho là mình trở về biển rộng. Có điều gã chưa kịp cao hứng đã phát hiện hai bên trái phải đều đầy rẫy khí tức Nguyên Anh cùng Hư Đan, liếc mắt nhìn trộm qua một cái thì gã thiếu chút nữa đã bị hù chết rồi.

Hơn mười vị Nguyên Anh, trên trăm Hư Đan Nhân tộc... Hải Đại Kiềm sợ đến mức ngã oạch xuống khỏi mai cua.

"Mau cản nước lại!"

Bên cạnh truyền đến một tiếng phân phó lạnh lùng, không cần nhìn cũng biết là mệnh lệnh của Quỷ Diện. Hải Đại Kiềm vội vàng gật đầu, vận dụng ra ngay lực lượng thiên phú vung vẩy càng cua còn sót lại, giúp đỡ Nhân tộc ngăn cản sóng dữ.

Kỳ thật Hải Đại Kiềm cũng tính là xui xẻo. Vừa tới Thiên Nam, còn chưa nhìn thấy Thiên Nam có hình thù gì thì đã phải trực tiếp đối mặt với hạo kiếp ngàn năm rồi.

Chẳng qua chí ít vận rủi của Hải Đại Kiềm còn có mức độ, không như quỷ sứ đứng đầu với vận rủi luân phiên không dứt không ngừng. Cũng may đó là Khương Đại Xuyên chứ là người khác thì đã chết từ đời kiếp nào rồi.

Nơi lòng núi rạn nứt mà Hà Điền bị ném bay vào, có một mảng đá vụn tróc ra, trung tâm rạn nứt kia còn có một bóng người nữa.

Khương Đại Xuyên bị Hà Điền đập thẳng vào, không chỉ nhận lấy man lực trên người Hà Điền mà còn bị đạo băng chưởng xuyên thấu ngực Hà Điền mà đánh vào người y.

Thái Thượng trưởng lão người ta cùng đám điện chủ Nguyên Anh bay mất, chỉ còn Khương Đại Xuyên ở lại không người hỏi đến. Kỳ thật cũng không trách được người khác. Y ở sau lưng Hà Điền, bị khảm sâu vào lòng núi. Hà Điền đặt toàn bộ tâm lực vào băng chưởng, căn bản không phát hiện ra sau lưng còn có thêm một cái đệm thịt hình người nữa.

"Quá tệ hại...."

Tiếng than nhẹ tràn ngập bi ý, mang theo đau khổ cùng bất đắc dĩ. Nhưng mà rất nhanh, Khương Đại Xuyên đã cao hứng trở lại.

Băng chưởng xuyên qua người Hà Điền chỉ còn sót lại dư lực rất nhỏ, vị trí trọng kích của cường giả Tuyết Sơn đụng vào cũng chính là ở ngay ngực Khương Đại Xuyên.

Ngực của gã xuất hiện một miệng vết thương nhỏ, thậm chí nhìn vào còn có thể thấy được xương trắng phía trong. Có điều lực lượng cuối cùng của băng chưởng lại tiêu tán ngay trước đám xương ngực này, cho nên tâm mạch Khương Đại Xuyên không chút hư hao nào!

Chỉ chút thương tổn thấu xương mà thôi, với quỷ sứ đứng đầu thì không đáng vào đâu cả. Phát hiện kỳ dị và may mắn nơi miệng vết thương, Khương Đại Xuyên ngửa mặt lên trời cười như điên.

Thiếu chút nữa Khương Đại Xuyên y đã phải chết oan uổng rồi!

"Vận rủi hết sạch rồi... Vận rủi hết sạch rồi! Hặc hặc hặc hặc! Lão tử cũng nên đổi vận rồi!"

Xoạt!!!

Y vừa mới nhe răng cười sau khi chui ra khỏi lòng núi đầy nứt vỡ, cảm giác như vận rủi tan hết thì sóng dữ phô thiên cái địa đã trực tiếp ập đến toàn bộ ngọn núi hoang này.

"Con bà..."

Còn chưa thốt hết câu chửi ra ngoài, Khương Đại Xuyên cứ vậy lại biến mất trong dòng nước lũ mênh mông.

Thông Thiên hà chính thức tràn lan đến nay đã là ngày thứ tư, sóng dữ từ Thiên Hà đã chấn động đến toàn bộ Tình Châu đại địa. Chỉ cần là sinh linh nghỉ ngơi trên mặt đất, dù là Nhân tộc hay Yêu tộc thì đều có thể cảm nhận được khí tức tận thế tiến đến.

"Rốt cuộc vẫn cứ tới... Hạo kiếp ngàn năm..."

Thiên Bắc, trên ngọn núi Thạch Đầu cao ngút trời, Phong bà bà tuổi già tóc bạc phơ đang đứng trong gió, mặt nhìn về hướng sông lớn, hai mắt đục ngầu càng thêm sáng ngời.

"Gió bắt đầu thổi rồi..."

"Lên núi thôi..."

Tiếng kêu gọi truyền đến từ trên núi Thạch Đầu được khí tức cường giả Yêu vương bao trùm truyền khắp bốn phương, truyền xa đến vạn dặm.

Ở một nơi rất xa, có một đội ngũ kéo thành một hàng dài cong vẹo, là đám Nhân tộc chạy nạn Thiên Bắc. Mặt mày tất cả đều tái nhợt, hai mắt vô thần.

Bôn ba một khoảng thời gian dài hầu như đã bào mòn hết sinh cơ của những người phàm tục này, nếu không có người bên Trảm Yêu Minh một đường hộ tống thì e là những người này đã sớm kiệt quệ mà chết đi rồi.

Đi đầu đội ngũ là Phí lão, sắc mặt âm trầm như nước.

Bốn ngày trước lão đã biết sóng lớn xuất hiện, thế nhưng khoảng cách từ nơi này đến núi Thạch Đầu, Thần Mộc hạp còn rất xa.

Thân là Nguyên Anh, Phí lão có thể nhanh chóng đến được Thánh Địa núi Thạch Đầu, thế nhưng lão không bỏ được những người phàm tục sau lưng này, chỉ đành cùng với đám nguyên lão Trảm Yêu Minh một đường hộ tống.

"Nghe... Có người đang gọi gì?" Bình thúc đi tới.

Lỗ tai ông ta khẽ giật giật: "Gió bắt đầu thổi, lên núi?"

"Yêu vương Thánh Địa kêu gọi..." Phí lão dừng bước lại, nhìn lên chân trời phía xa, lẩm bẩm: "Hạo kiếp đã đến, Từ Ngôn không nói sai... Đi, đi mau!"

Phí lão nhìn lại đội ngũ kéo hàng dài này, lớn tiếng thúc giục. Sau đó lão tế phi kiếm ra, ôm theo mấy đứa nhỏ phàm nhân quanh đó vào ngực, trực tiếp ngự kiếm bay đi.

Nhìn thấy Phí lão mang theo đám trẻ nhỏ đi trước, phàm nhân sau lưng chợt ngẩn người. Ngay sau đó có thêm nhiều trẻ em hơn nữa được đẩy đi ra. Người nhà những đứa trẻ này rưng rưng hai mắt, mong đợi những cường giả Trảm Yêu Minh kia có thể đem theo bọn nó đi.

Có thể mang được đám trẻ nhỏ này đến gần tới núi Thạch Đầu hơn, thì cơ hội sống sót cũng càng nhiều hơn.

Đám người Trảm Yêu Minh nhao nhao dựng lên ánh kiếm, mang theo đám trẻ con nhỏ nhất đi tới Thần Mộc hạp. Rồi sau đó bọn họ lại trở về, cứ thế lặp lại không ngừng.

Thần Mộc hạp ngày thường vắng vẻ nay đã đầy náo nhiệt, không chỉ có người Trảm Yêu Minh đưa tới rất nhiều trẻ nhỏ Nhân tộc mà còn có không ít Yêu vật cùng dã thú từ bốn phương tám hướng hội tụ đến.

Dưới hạo kiếp của thiên uy, dù là trẻ nhỏ Nhân tộc hay là Yêu tộc Yêu linh thì lúc này cũng đều bình yên mà sống cùng nhau. Tất cả đều sinh linh đến Thần Mộc hạp đều đang chạy trốn về phía núi cao sâu trong hạp cốc.

Chỉ cần chạy lên tới ngọn núi cao kia, coi như có thêm một cơ hội sống sót.

Không chạy lên được, chỉ có thể bị lũ lụt bao phủ.

Tại Thiên Nam, Bàng Hồng Nguyệt đã cách xa khỏi Đại Phổ, mang theo đại ca Bàng Thiếu Vĩ cùng Mai Tam Nương không nói một lời, chỉ cắm đầu chạy đi.

Mấy ngày nay tâm thần Bàng Hồng Nguyệt càng lúc càng dao động.

Chuyện mẫu thân thật giả, chuyện phu quân rời đi, nhị ca đi trợ chiến, còn có phụ thân không có chút manh mối...tất cả như liên tiếp kéo đến khiến tâm cảnh nàng thay đổi rất nhanh, cũng khiến tâm thần vô cùng hao tổn.

Cũng may Bàng Hồng Nguyệt cực kỳ kiên cường, trên đường đi cố nén chấn động nơi tâm thần, một mực đi tới hải ngoại.

Chỉ cần đưa đại ca cùng Tam Nương đến hải đảo, nàng sẽ lại trở về thành Linh Thủy. Bởi vì phu quân của nàng còn đang ở trong tràng hạo kiếp kia, không rõ có thể thoát được hay không.

Bay ra khỏi Đại Phổ, băng qua dãy núi, đồng bằng... Bàng Hồng Nguyệt dần đi tới biển rộng. Song đến khi nàng đến gần Lam Vũ quốc, chợt phát hiện ra một bóng người quen thuộc.

Đó là một lão nhân khô gầy chống theo một cây gậy gỗ, khó khăn trèo qua ngọn núi hoang nơi thâm sơn.

"Cha!"

Vừa mới lướt qua dãy núi hoang, kiếm quang của Bàng Hồng Nguyệt chợt ngừng lại. Lão nhân khô gầy trước mắt này quả thật chính là phụ thân mà nàng đã không gặp đã nhiều năm, Bàng Vạn Lý.

Ánh kiếm vội hạ xuống, Bàng Hồng Nguyệt nâng cánh tay cánh tay khô gầy kia lên, hàng nước mắt yên lặng rơi rớt xuống.

Phụ thân năm đó có thân hình cao lớn, khí sắc vô cùng tốt nay lại gầy như que củi, trên mặt đầy tử khí như bị rút đi toàn bộ sinh cơ.

"Nguyệt nhi..."

Bàng Vạn Lý bôn ba qua nhiều ngày nhưng vẫn chưa ra khỏi được Lam Vũ quốc, trong lòng càng thêm lo lắng. Ông ta bị nhốt quá lâu, linh khí mất hết, chỉ có thể dựa vào chấp niệm kiên trì đi về phía Đại Phổ. Không nghĩ tới trong núi hoang này lại gặp được con gái mình.

"Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi..."

Bàng Vạn Lý thở phào một hơi rồi ngã ngồi ra đất. Ông ta quá mệt mỏi, hận không thể cứ thế thiếp ngủ mãi không cần phải tỉnh lại. Thế nhưng vị gia chủ cũ này vẫn gắng gượng giữ cho mình tỉnh táo.

"Cha, con gặp được mẫu thân rồi, bà..." Bàng Hồng Nguyệt thống khổ che miệng, nức nở nói: "Bà bị Từ Ngôn giết..."

"Giết..." Trong ánh mắt Bàng Vạn Lý có thêm mấy phần thần thái, khàn khàn nói: "Nha đầu, đấy không phải là mẹ con, mà là một con Đại yêu. Một con Đại yêu khoác da mặt mẹ ngươi a!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.