Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 875: Bản thể hà mẫu



Dịch: Mèo Bụng Phệ

Biên: Hoangtruc

Trong khi Từ Ngôn dùng Nguyên Anh thể nương theo lực lượng Kim Đan đắm chìm trong dòng ký ức, nhớ tới lúc còn là trẻ sơ sinh nghe được lời lẩm bẩm đầu tiên của lão đạo sĩ. Thì tại Thiên Bắc xa xôi, một dòng lũ cuồn cuộn đã rót đầy cả Thần Mộc hạp. Hạp cốc có địa thế rất thấp này đã bị tám con sóng lớn vọt vào. Núi Thạch Đầu nối liền đó cũng bị đánh cho vỡ nát mà sụp xuống. Phí lão cùng rất đông phàm nhân trốn lên được đỉnh núi chỉ biết vô cùng hoảng sợ nhìn con nước bất kham phía mặt sông bên dưới.

Núi tuy đã sụp, nhưng phàm nhân và rất nhiều yêu thú vẫn không bị rơi xuống.

Theo sườn núi sụp xuống, giữa lòng núi Thạch Đầu hiện ra một gốc cây to lớn cao chọc trời. Cái cây này toàn thân xanh um, cứng rắn như sắt thép, hình dáng tựa như cây vạn tuế. Đồng thời, tại căn phòng nhỏ nơi Phong bà bà trú ngụ, có những đóa hoa nhỏ nhắn màu xanh giữa những chiếc lá xanh đang yên lặng nở ra.

Cũng ngay lúc đó, sâu trong Tề quốc còn đang chìm trong mùa đông, băng tuyết phủ kín cả mặt đất, từng ngọn cỏ hoang cứng cỏi cũng đang bắt đầu nảy mầm chui lên khỏi mặt đất.

Dường như ngay cả đám cỏ dại cũng cảm nhận được mối nguy tận thế, nên bất chấp cả tiết trời đông rét buốt cũng muốn phá đất nảy chồi. Bởi nếu lần này không vươn lên, chúng sẽ im lìm mà yên giấc ngàn thu dưới lòng đất lạnh.

Tử khí cuồn cuộn đã bắt đầu tràn ngập, dù là cỏ dại cũng nhận ra tràng hạo kiếp khiến cả mặt đất phải sụp đổ đang tới gần.

“Có một năm, sông lớn chảy ngược, quạ trắng che trời”

Trong tâm thần của Từ Ngôn vang lên câu thứ hai mà lão đạo sĩ đã nói năm đó. Câu nói này không chỉ khiến tâm thần hắn rung động mạnh mẽ, mà còn khiến hắn hoang mang, không thể hiểu vì sao sông lớn sẽ chảy ngược, vì sao quạ trắng lại xuất hiện.

Rầm rầm!!!

Từ khi nước sông Thông Thiên tràn bờ đến giờ đã được chín ngày. Rạng sáng ngày thứ chín, phía Thông Thiên hà vốn đã tĩnh lặng bỗng truyền đến những tiếng nổ lớn. Đám Thần Văn, Yêu Vương và các cường giả của Tình Châu bừng tỉnh, vội vàng vận chuyển thị lực tới cực hạn để tra xét.

Đập vào mắt đám cường giả mạnh nhất Tình Châu này là một cảnh tượng có thể nói kinh khủng nhất từ trước tới nay.

Thông Thiên hà vốn từ phía đông tới, lúc này đã bắt đầu chảy ngược. Lấy Tuyết Sơn làm trung tâm, dòng nước đảo ngược cùng với dòng nước từ thượng du kéo tới đập mạnh vào nhau, tạo thành một cơn sóng động trời, cao tới vạn trượng.

Quác! Quác! Quác!

Tại nơi hai dòng nước va vào nhau, vô số bọt nước bắn tung tóe. Từng chùm bọt nước lại hóa thành từng con quạ quái dị bay thẳng lên bầu trời kêu lớn. Từ xa nhìn lại, bầy quạ trắng này trông như một đám sương mù, đang không ngừng kêu gọi tận thế tiến tới.

“Có một đời, thiện ác không phân, nhất sinh tuyệt hiểm”

Ngay khi nghe được câu thứ ba, tâm thần Từ Ngôn đã không chịu đựng nổi nữa. Việc ngược dòng ký ức này quá hao tổn lực lượng tinh thần, khiến thần trí hắn đã bắt đầu mông lung.

“Có một người, chỉ với một lời, cười giễu thế nhân.”

Câu thứ tư vừa mới thoáng truyền vào tai Từ Ngôn, hắn đã không khống chế nổi tâm thần vốn đang cật lực lục lọi ký ức. Trong giây lát, tâm thần hắn đã tiêu tán.

Ngay trong khi tâm thần đang trở về, Từ Ngôn chỉ kịp nghe được hai từ cuối cùng. Tuy lão đạo sĩ già vẫn đang nói chuyện nhưng hắn không còn nghe thấy gì nữa.

Hai từ đó là, hắn nói…

“Hắn nói gì kia?”

Bỗng nhiên hai mắt Từ Ngôn mở ra, trong ánh mắt chỉ có mê man cùng kinh ngạc.

Hắn nghe thấy lời lão đạo sĩ nói với đứa trẻ sơ sinh sau khi vừa vớt nó lên. Những lời này rõ ràng là lão đạo sĩ đang nói với đứa trẻ sơ sinh, lại như thể Từ Đạo Viễn đang kể lại một đoạn chuyện xưa đầy huyền ảo.

“Có một ngày, vạn tuế nở hoa, mầm xuân đông mọc.Có một năm, sông lớn chảy ngược, qua trắng che trời.

Có một đời, thiện ác không phân, nhất sinh tuyệt hiểm.Có một người, chỉ với một lời, cười giễu thế nhân.”


Nhớ lại lời kể của sư phụ, đôi lông mày của Từ Ngôn chau lại. Hắn không hiểu, càng không thể giải thích được ý nghĩa những câu nói này. Nhất là hai chữ cuối cùng “hắn nói”.

Dường như lão đạo sĩ đang kể về sự tích của một người xa xưa. Người này hẳn là đã trải qua nguy hiểm tột cùng, hơn nữa kẻ này hoàn toàn không phân thiện ác…

"Có một người... Chẳng lẽ là nói về ta ư?"

Từ Ngôn tự hỏi rồi kinh hãi đứng phắt dậy. Quả thực cả đời hắn đã vượt qua biết bao hiểm cảnh, hơn nữa đối với hắn mà nói thiện ác cũng chẳng được phân biệt rạch ròi.

Nơi chân trời, tiếng sóng biển gầm lên đập vào tai hắn.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên, thấy được cảnh tượng Thông Thiên hà chảy ngược, thấy được cơn sóng dữ thứ chín đang cuốn tới. Không những vậy, dựa vào con mắt trái tinh tường, hắn còn nhìn thấy vô số con quạ trắng đang lướt trên đầu con sóng bạc.

“Sông lớn chảy ngược, quạ trắng che trời!”

Hai mắt Từ Ngôn trợn ngược, trong mắt ánh lên vẻ khó tin, lời kể của lão đạo sĩ giờ phút này vậy mà đã trở thành sự thật. Đây tựa như một lời tiên đoán vậy.

“Cơn hạo kiếp này, quả nhiên vẫn chưa xong…”

Trên tường thành, Vương Khải uể oải khẽ nói. Trong ánh mắt của Hà Điền cũng hiện lên vẻ tuyệt vọng. Năm vị Yêu vương cũng thấp thỏm không yên, nhìn chằm chằm vào dòng Thông Thiên hà đang chảy ngược.

Phía sau thành Linh Thủy mấy trăm dặm có một bóng người chật vật ngoi lên khỏi mặt nước, yếu ớt lê từng bước nặng nhọc lên đỉnh núi chỉ còn lại chừng vài trượng.

Bịch một tiếng, Khương Đại Xuyên ngồi phệt xuống đỉnh núi vốn chỉ còn nhô một chút khỏi mặt nước. Hai mắt y đờ đẫn, lỗ mũi thở ra hồng hộc như trâu.

Sóng dữ liên miên không chỉ khiến y bị thương không nhẹ mà ba mươi sáu lộ quỷ sứ bị đóng băng cũng bặt tăm, không tìm thấy một mống nào. Không biết bọn chúng đã bị dòng lũ cuốn về đâu.

“Ta không phục…” Khương Đại Xuyên thều thào lẩm bẩm: “Từ Ngôn, ngươi tốt số… vậy thì sao nào! Khương Đại Xuyên này chỉ cần còn một hơi thở, nhất định sẽ làm thịt ngươi!”

Chịu đựng đủ loại vận rủi, hai mắt của Khương Đại Xuyên long lên sòng sọc, hận ý ngập trời.

Y không phục, không cam lòng, không chấp nhận. Y cho rằng vận rủi liên miên ập vào người mình chính là do Từ Ngôn gây nên. Vận rủi trút xuống càng nhiều, y càng nóng lòng muốn ăn tươi nuốt sống Từ Ngôn.

Vận rủi kinh người đã khiến cho Khương Đại Xuyên hoàn toàn phát điên.

Y vốn là một kẻ hung tàn. Liên tục bị vận rủi dày vò, cho dù không tìm được ba mươi sáu quỷ sứ thì y cũng muốn xông vào thành Linh Thủy.

Sau khi phục hồi được một chút, họ Khương đứng dậy định lao tới tòa thành phía xa. Nhưng bước chân nhấc lên chưa kịp đặt xuống đất, cả người Khương Đại Xuyên đã cứng đờ như tượng gỗ, như đóng đinh ngay tại chỗ.

Rống…

Nơi Thông Thiên hà phía xa có một tiếng gầm lớn truyền tới, vang rền như sấm, lan khắp bốn bề. Theo tiếng gầm này, một luồng uy áp mạnh mẽ lại quỷ dị lập tức truyền đến.

Uy áp nhanh chóng bao phủ phạm vi cả vạn dặm, còn lớn hơn phạm vi bao phủ của Thần Văn và Yêu vương. Luồng uy áp này không ngừng khuếch tán, phạm vi từ vạn dặm nhanh chóng lan ra mười vạn dặm, rồi trăm vặn dặm!

Một tiếng rống, uy chấn khắp một châu!

Không chỉ có bóng dáng Khương Đại Xuyên bị luồng uy áp này trói buộc ngay tại chỗ. Mà trên tường thành Linh Thủy, hai cường giả Thần Văn của nhân tộc cùng với năm vị Yêu vương cũng bị giam cầm tại chỗ.

Luồng uy áp này vượt qua cả Thần Văn lẫn Yêu vương, mang theo khí tức như Thiên uy. Khiến cho đám cường giả Nguyên Anh như Nhạn Hành Thiên đến cả thần hồn cũng phải rung động mạnh. Càng không nói đến đám Hư Đan, vốn chẳng chèo chống được một hơi, toàn thân đã run lẩy bẩy. Về phần phàm nhân và biên quân thì ngay từ đầu đã ngã rạp trên mặt đất, hai mắt trợn trắng, mép xùi bọt, ngất lịm.

Ào Ào!

Tiếng đập cánh cùng với tiếng bọt nước vỡ tan hòa làm một, ầm ầm vang vọng. Cơn sóng thứ chín đang dữ tợn chồm đến, cảnh tượng vô cùng hùng vĩ và khủng bố.

Nơi đầu sóng, vô vàn quạ trắng kết thành một đám mây phủ kín bầu trời. Chúng nương theo sóng lớn bay lên cao vạn trượng, không rơi xuống ngay mà vỡ vụn ra ở trên không trung.

Càng ngày càng có nhiều hơi nước đi sâu vào trong đất liền. Trong khí tức âm lãnh đó, một thân hình kinh khủng đang từ từ hiện ra nơi bờ sông.

Đó là một con ác thú cao tới nghìn trượng. Trên đầu có những chiếc xúc tu tựa như ác long đang uốn lượn. Mỗi một một cái xúc tu đều giống y hệt chín con ác thú lúc trước, ít nhất cũng có tới hơn một ngàn!

Ác thú ngàn đầu cuối cùng cũng từ trong sông Thông Thiên trồi lên. Nó là tồn tại khủng bố được người đời gọi là hà mẫu. Trải qua thời gian ngàn năm đằng đẵng, nó lại lần nữa xuất hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.