Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 879: Chiến đến cùng



Dịch: Mèo Bụng Phệ

Biên: Hoangtruc

Ngoài thành, đôi mắt đỏ ngầu của hà mẫu trợn trừng, miệng khổng lồ há ra hết cỡ. Đám xúc tu trên đỉnh đầu quay cuồng kéo không khí xung quanh thành từng tràng lốc xoáy rít lên liên hồi.

Trong thành, Vương Khải, Hà Điền cùng đám tu sĩ Nhân tộc trợn mắt há hốc mồm, còn năm vị Yêu vương thì khiếp sợ tột cùng.

Tả tướng cùng đám biên quân vốn bị uy áp của hà mẫu giam cầm thì đang dần dần khôi phục lại tri giác.

Uy áp của hà mẫu vẫn còn, tuy nhiên đã được Hắc Long ngăn cản hoàn toàn, thậm chí còn áp chế ngược lại!

Hắc Long không chỉ chặn đứng khí tức của hà mẫu mà còn mang theo uy thế hung ác ngập trời, sát khí đặc sệt tràn ngập tám phương, gần như đã tỏa khắp cả một châu.

- ------

Trên bờ biển Thiên Nam, nữ tử đang mê man ngồi trên bãi cát bị luồng sát khí hung ác ngưng thực mà bừng tỉnh.

Chút mờ mịt cuối cùng trong mắt Bàng Hồng Nguyệt tan biến hoàn toàn. Có điều ánh mắt của nàng bắt đầu trở nên lạ lẫm.

Ngẩng chiếc cổ trắng nõn, nữ tử nhìn về phía đất liền xa xa. Trên gương mặt xinh đẹp của nàng hiện lên nụ cười mừng rỡ nhưng ẩn chứa đầy cô đơn. Bước chân nàng khẽ động, chiếc áo bào đỏ tung bay phấp phới.

Bàng Hồng Nguyệt chân đạp phi kiếm bay về phía xa, nhắm thẳng tới thành Linh Thủy của Đại Phổ. Lúc này ánh mắt nàng chỉ còn kiên quyết và thâm trầm cổ quái, không hề có chút linh động.

- ------

Sâu trong Thiên Nam, trong một tòa thành nhỏ cách sông Thông Thiên cực kỳ xa xôi, bên trong la liệt thi thể, máu chảy thành sông, chỉ còn bóng dáng đại yêu Long Tước đang cầm trong tay tròn một trăm viên Huyết Sát châu.

Một viên Huyết Sát châu cần mười vạn sinh hồn. Trăm viên là ngàn vạn tính mạng phàm nhân, cũng là yêu cầu tối thiểu để có thể tiến hành nghi thức Huyết Sát.

Tại tòa thành hẻo lánh này, ngay khi nước lũ sông Thông Thiên ập tới, Long Tước cùng mấy tên Đại yêu còn sót lại đã ném trăm viên Huyết Sát châu lên đỉnh đầu, vận toàn bộ sức lực.

Sau một khắc, trăm viên Huyết Sát châu đang lở lửng trên không trung đã bắt đầu dung hợp làm một. Tòa thành lúc này đã là vùng đất chết hiện lên một màn sáng màu máu mờ ảo.

- ------

Thành Linh Thủy tựa như một tòa thành cô độc, ngoại trừ nội thành thì bốn phía ngoài thành đã trở thành biển cả mênh mông. Trên mặt nước rộng vạn dặm, một thân hình chật vật đang ra sức bơi.

Quỷ sứ bị uy áp của hà mẫu giam cầm. Ngay khi thoát khốn lập tức phóng như điên tới thành Linh Thủy. Chỉ tiếc linh lực Khương Đại Xuyên đã cạn, ngay cả ngự kiếm đều không nổi. Y đành ngụp lặn trong cơn lũ mà bơi tới.

Một khi Quỷ sứ đứng đầu đã nổi cơn hung ác thì đến mạng mình cũng chả thèm. Xui xẻo liên miên chẳng những không dọa Khương Đại Xuyên chùn bước, mà chỉ càng khiến y thêm liều mạng hơn.

“Cố lên…Cố lên, sắp tới rồi…Ta muốn giết…Giết… Làm thịt Từ Ngôn…”

Cố chấp chiếm đầy tâm trí Khương Đại Xuyên khiến y như nhập ma. Hai mắt y đỏ ngầu, một tay chụp lấy mỏm gạch trên tường thành, rồi ra sức bò lên trên.

“Từ Ngôn… Ông đây đã tới, để lấy mạng chó nhà ngươi đây!”

Tiếng nói thều thào không truyền đi đâu xa, chỉ mình y có thể nghe được. Song lời vừa dứt miệng, Khương Đại Xuyên liền nhìn thấy hình ảnh mà cho dù là mơ y cũng không nghĩ tới.

Trên tường thành phía đối diện, bóng dáng Từ Ngôn rất rõ ràng. Thế nhưng lúc này hắn đã không thể được gọi là thân người nữa.

Một con Hắc Long hung tợn nối liền với mắt trái Từ Ngôn, thân rồng như mực, lân rồng óng ánh, răng nanh bén nhọn, sắc lẹm. Trên đầu rồng là đôi sừng đen kịt, nhọn hoắt như muốn chọc thủng vòm trời. Mỗi khi nó há miệng là vang rền tiếng sấm, giữa những chiếc móng vuốt liên tục những luồng điện xẹt không ngừng.

Hắc Long đã dữ tợn, nhưng kẻ địch của Hắc Long càng thêm đáng sợ. Bản thể hà mẫu to như núi cao, dài như sông lớn. Miệng nó còn rộng hơn cả thành Linh Thủy, với hàng tỷ chiếc răng nanh lởm chởm chỉ nhìn cũng khiến người khác run rẩy. Đừng nói là đối mặt với nó, chỉ liếc mắt thôi cũng như gặp phải ác mộng liên hồi.

“Đây là…”

Khương Đại Xuyên ngập ngừng.

“Đây… Ực… Thôi được rồi”

Rốt cục đã quyết tâm, Khương Đại Xuyên âm thầm xoay người chuồn sang chỗ khác, lẩm bẩm:“Hôm nay không có hứng, Từ Ngôn, coi như mạng mi lớn, bữa khác gặp lại nhất định ngươi sẽ phải chết …”

Sau khi tự nói ra những lời mà ngay cả chính mình cũng chẳng tin, Khương Đại Xuyên muốn trốn ra khỏi thành.

Nơi này quá nguy hiểm, Từ Ngôn đâu còn là Từ Ngôn lúc xưa. Khương Đại Xuyên tự nhận không đối phó được tên chết tiệt trong mắt có rồng kia. Chưa kể hà mẫu ngoài thành còn hung tợn hơn Khương Đại Xuyên y nhiều…

Rầm!!!

Hắc Long và hà mẫu lao vào trận đấu ác liệt.

Vô số xúc tu cực lớn phủ kín Hắc Long. Nhưng vuốt rồng quá sắc bén, một trảo mạnh mẽ đã lập tức xé nát một sợi xúc tu khổng lồ.

Vèo!

Sau lưng Khương Đại Xuyên truyền đến tiếng xé gió, khiến y vừa muốn nhảy khỏi thành Linh Thủy lập tức quay đầu lại.

Chỉ thấy một cái xúc tu bị vuốt rồng xé nát đang rơi thẳng xuống đất. Cái mồm lớn trên xúc tu ngoác ra, cạp thẳng tới Khương Đại Xuyên.

Bóng đen trên đỉnh đầu càng lúc càng lớn, Khương Đại Xuyên giật bắn, con mắt giật giật, hếch cái miệng rộng lên trời chửi bới.

“Ta…”

Uỳnh!!!

Không đợi y chửi hết câu, đoạn tường thành nơi vị quỷ sứ này đang đứng bị đoạn xúc tu rơi xuống, nện sập. Lũ lụt theo đó lập tức tràn vào.

“Vốn không nên đến đây…”

Khương Đại Xuyên thở dài nặng nề, làu bàu mấy từ chỉ mình y nghe được. Dưới trận tai kiếp của đất trời, gã quỷ sứ cả đời xui xẻo đã cùng một nửa tường thành cứ như thế biệt tăm.

Trên tường thành, Hắc Long rống lên rung trời kéo theo biển lửa giáng xuống.

Đây không phải lửa thật sự mà là một luồng khí tức thuần khiết.

Lấy khí tụ lửa, có thể đốt cháy tám phương… Đây chính là long tức!

Long tức xuất hiện chứng tỏ Hắc Long đã nổi giận. Những cái xúc tu cuốn lấy thân rồng đã bắt đầu cháy khét, khô quắt. Từng cái miệng trên xúc tu thét lên sau đó nhanh chóng vỡ nát.

Gào!!!

Bản thể hà mẫu gào lớn, chiếc miệng khổng lồ mở ra hết cỡ, như một đám mây đen kịt ép xuống bao phủ cả tòa thành Linh Thủy.

Hắc Long tức giận, hà mẫu cũng nổi điên, thân thể to lớn vọt tới hòng một hơi nuốt trọn Hắc Long cùng thân hình nhỏ bé trên đầu thành kia.

Đối mặt với bản thể của hà mẫu, Vương Khải, Hà Điền, kể cả năm vị Yêu Vương cũng đã bất lực. Bọn họ là những cường giả mạnh nhất Tình châu nhưng cũng không nghĩ ra cách nào có thể ngăn cản con quái vật này.

Trước mặt hà mẫu khủng bố, Thần Văn và Yêu vương trở nên yếu ớt tựa trẻ sơ sinh.

Thần Văn đã vậy, đám Nguyên Anh và Hư Đan còn lại càng chẳng đáng kể. Nhạn Thiên Hành ngây ra như phỗng nhìn cái miệng lớn như màn đêm đang phủ xuống.

Chư Cát Tuấn Hùng lê tấm thân trọng thương trong bụi đất, hai mắt đờ đẫn.

Mặt mày Hàn Thiên Tuyết trắng bệch, dưới khí tức như thiên uy kia đã phải hộc ra một búng máu tươi. Mấy gã điện chủ còn lại của Thiên Quỷ tông đều run lẩy bẩy, ngay cả lời cũng không thốt ra nổi.

“Chỉ Kiếm…” Sở Bạch lấy kiếm chống đất, gắng gượng để mình không ngã xuống. Y không nhìn thấy cái miệng trên đỉnh đầu, ánh mắt chăm chú nhìn Từ Ngôn.

“Người lão nhân gia đợi quả nhiên là ngươi, chớ để cho người thất vọng…”

Trấn Sơn Vương đột nhiên cười lớn, vung kiếm chỉ thẳng vào cái miệng khổng lồ, vận chút khí lực cuối cùng hét lên: “Muốn đánh… Vậy hãy đánh tới cùng!!!”

Sở Bạch Bào vô lực tái chiến, gào lên một câu cuối cùng. Trên tường thành, Tả tướng vẫn khăng khăng không chịu lùi một bước lập tức mất đi sinh cơ cuối cùng.

Vị tể tướng già dù sao cũng là người phàm. Uy áp của hà mẫu ép tới đã xé nứt sinh cơ trong người Trình Dục.

“Chiến… Tới cùng…”

Ánh mắt già nua đặt vào người thanh niên cách đó không xa. Dù mắt trái của cái bóng dáng kia đang nối liền với Hắc Long, nhưng trong mắt Trình Dục đó vẫn là Từ Ngôn, Từ Chỉ Kiếm mà lão quen thuộc.

Trong lòng Trình Dục xuất hiện cảm giác chao đảo, quay cuồng.

Tại điểm cuối của kiếp người, lão dường như đã quay về thời điểm rời khỏi trấn Lâm Sơn, vén màn xe ngựa mà thấy được tên đạo sĩ trẻ ven đường.

Lão bèn vẫy tay định mời vị đạo sỹ trẻ đi cùng. Nhưng trong giây lát cảm nhận được nơi mình sẽ tới, lão mỉm cười chậm rãi buông màn xe xuống.

“Giang sơn tươi đẹp, thiên hạ bá tánh này, phải nhờ ngươi rồi, lão phu đi trước một bước…”

“Đệ tử của Từ Đạo Viễn, sao có thể là kẻ tầm thường…”

“Cả đời ta coi dân như vua, không hối hận…”

“Kiếp này có thể kề vai sát cánh cùng những cường nhân, sảng khoái!”

Gào!!!

Tiếng rồng ngâm bi thương liên hồi. Tuy Từ Ngôn không nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được thân hình Tả tướng từ từ ngã xuống. Vì thế hắn bèn dùng tiếng rồng ngâm là khúc ca đưa tiễn …

Sau một khắc, trong lòng của Từ Ngôn sôi trào lửa giận. Hắn thúc giục toàn bộ lực lượng thần hồn rót vào trong thân thể Hắc Long.

Ngay tức thì, Hắc Long mang theo hung uy ngút trời nhào về phía hà mẫu cắn tới.

Mắt rồng càng lúc càng hung hãn. Đó là mắt rồng nhưng cũng là hai mắt của Từ Ngôn.

Vào lúc này thần hồn của Từ Ngôn và Hắc Long đã hoàn toàn dung hợp. Lấy rồng làm thân, hắn chính là chân long.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.