Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 884: Sinh cơ và tuyệt cảnh



Dịch: Lanchiyeudieu

Biên: Hoangtruc

Không biết đã qua bao lâu, Từ Ngôn vẫn đang đi trong bóng đêm vô tận thì trước mắt hắn xuất hiện một mảng ánh sáng.

Hắn nghe được tiếng heo Tiểu Hắc gầm thét bên tai, cảm nhận có một lực lượng tràn ngập sinh cơ từ trên trời giáng xuống, vì hắn mà mở ra một cánh cửa lớn tràn đầy sinh lực mới mẻ.

Trong Tử Phủ, thân thể Nguyên Anh nho nhỏ kia đột nhiên mở hai mắt. Nguyên Anh thức tỉnh, bản thể Từ Ngôn cũng tỉnh lại.

Mở hai mắt vẫn còn chút đau nhức như bị kim châm, hắn thấy chung quanh vẫn mờ mờ một mảng huyết quang ảm đạm. Từ Ngôn cúi đầu nhìn xuống vết thương thủng bụng, trong đáy mắt có vẻ mơ hồ, nghi hoặc.

"Ta còn chưa chết..."

Rõ ràng hắn chưa chết, không chỉ là chưa chết mà Nguyên Anh bị nghiền nát kia cũng đã được đúc lại, nhưng điều làm Từ Ngôn rung động chính là Nguyên Anh đã có quả tim nho nhỏ.

"Tiểu Hắc!"

Từ Ngôn cố gắng giãy dụa đứng lên. Hắn cảm giác được trong Tử Phủ, hắc châu vẫn còn đó, trong hắc châu vẫn còn khí tức Tiểu Hắc nhưng khí tức Hắc Long đã hoàn toàn biến mất.

Nếu như hồn phách Hắc Long là quái vật trong đáy mắt Từ Ngôn còn Tiểu Hắc là bản thể của Hắc Long, thế thì tại sao bây giờ hắc châu đang lơ lửng trong Tử Phủ cũng chỉ có khí tức Tiểu Hắc, hoàn toàn không có nửa phần tung tích của Hắc Long chứ.

"Tiểu Hắc, là ngươi đã cứu ta..."

Từ Ngôn cũng có dự cảm ngầm hiểu được hồn phách Hắc Long đã đi đâu, hắn quan sát bên trong Tử Phủ, ánh mắt phức tạp nhìn vào hắc châu.

Hắc châu bây giờ đã ảm đạm, chỉ lẳng lặng treo lơ lửng, cũng không tản mát ra khí tức cường đại như trước.

Có tiếng cười khổ, bất đắc dĩ vang lên từ sâu trong Tử Phủ.

Từ nhỏ đến lớn, mắt trái quái dị mang đến cho Từ Ngôn rất nhiều phiền phức, hắn thậm chí đã từng muốn móc bỏ mắt trái. Mặc dù Từ Ngôn đã bước vào con đường tu hành nhưng lúc nào cũng lo lắng đến quái vật trong đáy mắt. Hắn cũng chưa bao giờ nghĩ rằng quái vật trong đáy mắt lại có quan hệ đến heo Tiểu Hắc.

Cho đến hôm nay, sau khi đã chết rồi được phục sinh, hắn mới nhận ra rằng quái vật bên trong mắt trái và heo Tiểu Hắc cũng như nhau, đều là trung thành thủ hộ hắn.

Thứ bị xem là quái vật nhiều năm qua nay đã hóa thành một cỗ sinh cơ tràn ngập trong cơ thể Từ Ngôn. Có lẽ hồn phách của Hắc Long cũng chưa biến mất, chỉ là hiện giờ nó và chủ nhân là hắn đang cùng dung hợp thành một mà thôi.

Cảm xúc bi thương không hiểu nỗi đang dâng lên, uy áp vượt qua Thần Văn từ trên người Từ Ngôn ầm ầm tản ra.

Uy áp này khiến cho cả Vương Khải, Hà Điền đều sợ hãi, không chỉ xua đi màn sương mù máu ở đầu tường, càng làm cho năm vị Yêu Vương rúng động. Không cần phải giao đấu, chỉ cần bằng uy áp cường đại này cũng đủ để năm vị Yêu Vương rơi vào thế hạ phong.

Thực lực thể hiện năng lực có thể chiến thắng năm vị Yêu Vương!!!

Nhưng thân thể chỉ mới là Nguyên Anh...

"Cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì? Khí tức của hắn không giống như lúc trước, mạnh hơn lúc nãy rất nhiều...!!!" Vương Khải vô cùng kinh ngạc, tự lẩm bẩm.

"Uy áp này còn mạnh hơn cả ta và ngươi. E rằng cả hai chúng ta hợp lực mới có thể ngang bằng, chẳng lẽ hắn sinh ra đã là Thần Văn?" Vẻ mặt Hà Điền tràn đầy vẻ không thể tin.

"Nguyên Anh! Khí tức của hắn vẫn là Nguyên Anh, nhưng khác biệt rất lớn với các Giả Anh khác." Vương Khải nói trong vô thức.

"Nguyên Anh có thể so sánh với Thần Văn, chẳng lẽ đây là Nguyên Anh chân chính, Nguyên Anh có tâm mạch?" Hà Điền khiếp sợ nói ra suy đoán của mình. Nếu như Nguyên Anh của Từ Ngôn quả thật có tâm mạch, như vậy theo lời cổ tu kia, hắn chính xác là tu sĩ Nguyên Anh đứng đầu của Tình Châu, không còn là Giả Anh nữa.

"Hắn dung hợp Yêu Chủ hay là cắn nuốt Yêu Chủ?" Lôi Vũ ở đàng xa, thần sắc bất định, nói nhỏ: "Nhưng sao ta không cảm giác được khí tức Yêu Chủ, nửa điểm cũng không có."

"Hắn vẫn là Nhân tộc, chẳng lẽ Yêu Chủ đã bị hắn hủy hoại rồi?"

"Có hai tiếng rồng ngâm, nhưng sao hiện giờ không còn lại khí tức chân long nào cả?"

Không giống như hai vị Thần Văn chỉ kinh ngạc, bọn Yêu Vương hoàn toàn khiếp sợ, trong lòng hoàn toàn bất an.

"Hảo tiểu tử..."

Trấn Sơn vương Sở Bạch đang bị thương nặng kia, lúc trước vẫn ôm nặng tâm tư lo lắng cho tình cảnh nguy hiểm của Từ Ngôn. Nay thấy hắn không việc gì, màn sương mù máu cũng đã bị phá vỡ, y phun ra ngụm máu tươi, thân hình đang gắng gượng trụ vững kia bấy giờ mới lắc lư, lảo đảo.

Các vị Nguyên Anh và Hư Đan đứng xa đầu tường hơn, chỉ có thể thấy thân hình Từ Ngôn nơi xa xa. Thân hình ấy không to lớn, có chút gầy, nhưng đang đứng vững, trông rất ổn.

"Hạo kiếp...đã xong..."

Khâu Hàn Lễ thở ra một hơi thật dài, sau đó ho khan kịch liệt, các Nguyên Anh còn sống hiện giờ, tất cả đều bị thương không nhẹ.

"Giữ được Thiên Nam rồi..." Nhạn Hành Thiên cười khổ, dùng linh lực phong bế lại miệng vết thương đang bị tâm thần chấn động mà nứt ra, rỉ máu.

"Không có Từ Ngôn thì chúng ta chết cả rồi."

Chư Cát Tuấn Hùng ngồi phịch xuống đất, các vị Hư Đan sau lưng ông ta cũng im lặng, không nói gì. Tất cả đều nhìn về phía đầu tường, cho dù là tu sĩ bên chính hay bên tà đều mang theo một phần kính sợ.

Chư Cát Tuấn Hùng nói không sai, trước bản thể Hà Mẫu, không chỉ có Thái thượng trưởng lão của Kim Tiền Tông sẽ chết, ngay cả Thái thượng trưởng lão của Thiên Quỷ Tông cũng không tránh khỏi sẽ vẫn lạc. Cường giả Thần Văn còn không chạy thoát khỏi kiếp nạn thì Nguyên Anh còn có thể sống sao?

Khác với sự im lặng kính sợ của đám tu sĩ, ở đàng xa các tướng sĩ canh giữ biên giới của Đại Phổ, dưới sự thống lĩnh của một vị Tướng quân, đang dùng chuôi đao gõ lên thiết giáp trên người họ.

Choang!Choang!Choang!

Choang!Choang!Choang!

"Thắng rồi!" Vị tướng quân trên người đẫm ướt nước bùn, đang cố sức dùng chuôi đao gõ vào ngực áo, đôi môi khô nứt kia phát ra tiếng gầm nhẹ trầm thấp, đầy bi tráng.

"Toàn thắng!!!"

Theo tiếng hô của Tướng quân, hàng vạn binh sĩ bên dưới, khó có thể đếm hết cũng đồng thanh hô to, tiếng hô vang vọng khắp trời.

Quân sĩ người phàm đang hoan hô, nghênh đón anh hùng. Người đang đứng trên đầu thành kia, không chỉ chặn được hạo kiếp mà đã cứu được cả Đại Phổ, thậm chí cứu cả vô số người phàm trong thiên hạ.

Nhân vật như thế, dĩ nhiên là anh hùng!

"Toàn thắng!!!"

Binh lính vung đao trong tay, chỉ trời, gào rú kích động. Phàm nhân tuy nhỏ yếu đấy, nhưng trong chúng ta vẫn có người mạnh mẽ, chính là các tu sĩ, họ cũng đến từ nhân gian thế tục.

Ánh nắng hừng đông đầu tiên đã chiếu lên đỉnh đầu pho tượng vị tướng quân mặc giáp sắt ở đầu tường kia. Hình như ông ta lúc này cũng đã hô lên trong yên ắng.

thoải mái, vui mừng...

trong lúc vô số chiến sĩ canh giữ biên giới đang chúc mừng thắng lợi hiếm có, nghênh đón anh hùng trong lòng bọn họ. Hai vị Thần Văn và các Yêu Vương đều muốn bay lên đầu tường, muốn xem sao Từ Ngôn lại có sự biến hóa to lớn đến vậy. Các cường giả Nguyên Anh, Hư Đan đang thầm kêu bản thân may mắn, vẫn còn giữ được mạng khi hạo kiếp ập xuống. thì lúc này, sâu trong Thông Thiên Hà vốn dĩ đã trở lại yên tĩnh, bất thình lình vang lên tiếng nổ nhỏ.

"Đó là..."

Khâu Hàn Lễ nghiêng đầu, tỉ mỉ phân tích âm thanh tuy yếu ớt nhưng có phần quen thuộc. Đột nhiên, vị lão giả này kinh ngạc, hô lên:

"Võ Thần đạn!"

Tiếng vang đến từ sâu tận trong Thông Thiên Hà. Không ai ngờ rằng sâu trong Thông Thiên Hà lại có tiếng nổ của Võ Thần Đạn. chỉ riêng Từ Ngôn, trong nháy mắt nhìn về phía ngoài thành, ánh mắt trở nên âm trầm.

Bởi vì viên Võ Thần đạn đó đã bị hắn chôn ở cấm chế kia suốt hai mươi năm trước. Nếu như có tiếng Võ Thần đạn nổ, chỉ có thể liên quan đến một việc...

Đó chính con quái vật thật sự bị giam sâu trong cấm chế đỏ máu ở Thiên Hà Vịnh đã thoát ra ngoài.

Hư ảnh Ma Thần thoát ra từ thân thể Sở Linh Nhi rõ ràng cũng không phải là thực thể. Cho nên hư ảnh đó nhất định là thần hồn của con con quái vật trong phong ấn kia, cũng giống như quan hệ giữa heo Tiểu Hắc và Hắc Long vậy.

Mặc dù Từ Ngôn không thấy được vì sao hư ảnh của Ma Thần biến mất, nhưng hắn biết rằng hạo kiếp thật sự, tuyệt cảnh thật sự, điều đáng sợ thật sự, đã đến....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.