Chỉ có con cua mới đi ngang, nên giấc mơ của Vương Bát Chỉ trong mắt Từ Ngôn chẳng qua cũng chỉ là muốn được làm một con cua mà thôi.
Từ Ngôn không muốn đi ngang, hắn chỉ muốn dùng thế lực của Thái Bảo Quỷ Vương môn, ngăn chặn Nhạc Thừa Phong.
“Vương bát ca, phải có tư cách gì mới được lên đài? Ngoại trừ đệ tử Quỷ Vương môn thì người khác có được lên đài không?”
Hai vị Phó đường chủ trên đài đã quyết phân cao thấp. Trong đó, một người bị lãnh một nhát kiếm, máu tươi phun đầy đất, hẳn đã bị thương nặng. Từ Ngôn nhìn một hồi lâu, mới quay sang hỏi Vương Bát Chỉ.
“Không phải người Quỷ Vương môn cũng được, chỉ cần tuổi không quá hai lăm, có thực lực Tiên Thiên Tam mạch trở lên có thể lên đài.” Vương Bát Chỉ tựa như nói nhảm, tiếp thêm: “Thắng liên tiếp ba trận là trở thành Thái Bảo gia rồi. Ài…ta không có cơ hội rồi. Ngôn ca nhi ngươi còn nhỏ, nói không chừng về sau có cơ hội trở thành Thái Bảo. Đến lúc đó có thể che chở cho ta à, hắc hắc.”
Vừa nghe Vương Bát Chỉ giải thích, Từ Ngôn vừa đưa mắt nhìn qua một bia đá xanh cao hơn đầu người bên mé bên kia mộc đài. Không biết tấm bia được làm bằng tài liệu gì, phía trên bề mặt đầy những vết chém gồ ghề, có nông có sâu.
“Tấm bia đá kia để làm gì vậy?” Từ Ngôn tò mò hỏi.
“Thí Kiếm thạch bia, dùng để kiểm tra cảnh giới Tiên Thiên. Là bảo bối Quỷ Vương môn ta đấy, nghe nói chỉ có Tu hành giả mới luyện chế ra được.”
Sợ Từ Ngôn không hiểu, Vương Bát Chỉ tiếp tục giải thích: “Cách thức kiểm tra rất đơn giản. Chỉ cần vận chuyển chân khí chém xuống là được. Một kiếm toàn lực của Võ giả Tiên Thiên Nhất mạch có thể chém vào sâu một tấc, Tiên Thiên Nhị mạch có thể chém sâu hai tấc, chém được sâu ba tấc mới có tư cách lên đài. Vì chỉ có cao thủ Tiên Thiên Tam mạch mới chém được sâu như vậy. Nếu không đám chó mèo tùy tiện đâu đó cũng dám lên thử sức thì sao? Bị đánh chết không sao, mọi người coi như nhìn xem náo nhiệt, nhưng mà thể diện của Quỷ Vương môn chúng ta không phải mất hết sao?”
"Thí Kiếm thạch bia..."
Từ Ngôn khẽ nheo hai mắt, nhìn chằm chằm vào bia đá xanh hồi lâu mới thu ánh mắt lại.
Chỉ là phương pháp đơn giản kiểm tra tư cách lên đài mà thôi, không có gì phải kỳ quái. Thế nhưng tấm bia này trong mắt Từ Ngôn còn có một tác dụng khác nữa, đó là giúp hắn nhìn ra được rốt cuộc thì mình đã giai khai được mấy mạch Tiên Thiên rồi.
Tràng hoan hô xung quanh đã cắt đứt dòng suy tư của Từ Ngôn. Lúc này lại có võ giả lên đài, khiêu chiến với vị phó đường chủ Quỷ Vương môn kia.
“Mỗ là Trần Tiểu Hắc, trong giang hồ thường được xưng là Hắc Đao Cuồng. Hôm nay lãnh giáo bổn sự của Phó đường chủ Quỷ Vương môn một chút!”
Người lên đài cao lớn thô kệch, cầm lấy thanh đại đao lại càng to lớn. Đó là một thanh Yểm Nguyệt đao dài một trượng, soạt soạt sinh ra từng luồng gió. Một câu lĩnh giáo phát ra, liền cùng vị Phó đường chủ Quỷ Vương môn đối chiến.
Hai người hủy chiêu đối thức, mới đầu chỉ là thăm dò đối phương, sau đó mới chính thức chém giết. Trên vũ khí cả hai dần nổi lên hào quang nhàn nhạt.
Đó là Tiên Thiên chân khí!
Chỉ cần võ giả Tiên Thiên vận dụng chân khí, thể hiện đã liều mạng. Vầng sáng trên đao kiếm của hai người ngang ngửa, xem ra có thực lực tương đương nhau. Đao kiếm tấn công, tia lửa bắn ra bốn phía, từng chiêu từng thức nhìn qua rất có kết cấu, nhưng lại có chỗ khiến người ta không dự liệu được.
Đây chính là vũ kỹ. Dần dần, Từ Ngôn càng nhìn thêm chăm chú.
Hắn chỉ biết phi thạch, không biết đến đao kiếm. Đến bộ Thất Tinh kiếm phổ cũng không được hắn để tâm kỹ lưỡng nên không thể lấy ra được. Chẳng qua Từ Ngôn học tập không chậm, nhìn một hồi lâu, hắn liền phát hiện ra võ giả chém giết nhau đều dựa vào một cái đặc thù. Đó chính là thời điểm chuyển biến chiêu thức công thủ.
Vô luận là bên nào đối chiến, chỉ cần có thể cắt đứt chuyển biến công thủ của đối phương thì có thể chiến thắng. Bởi vì người thua đều vì xuất hiện sơ suất ngay thời điểm giữa của công thủ. Do đó để đối thủ nắm bắt được cơ hội.
Võ công kiếm quyết, chiêu thức là phụ. Có thể quyết định thắng bại vẫn là nhãn lực và nhạy bén của hai bên. Hoặc nói là kinh nghiệm được ma luyện trong qua trình đối chiến ác chiến.
Ai cũng có thể giết người, cứ một đao chém xuống là được. Thế nhưng đối mặt cường địch, không thể cứ một đao một kiếm vung ra sẽ thủ thắng được! Thời điểm như vậy, cần phải có thực lực và cả kinh nghiệm nữa. Từ Ngôn lại yếu kém nhất về kinh nghiệm chiến đấu.
Không có kinh nghiệm không khó, hiện tại Từ Ngôn có thể học được. Dùng tâm trí thông minh của hắn, nhớ kỹ từng chiêu từng thức hai ngươi đang thi đấu trên mộc đài không khó. Chỉ cần ghi nhớ từng chiêu thức và sơ hở của đối phương, thì thủ thắng cũng trở nên đơn giản hơn nhiều.
Tổ kiến có chủ, được gọi là kiến Chúa. Là con kiến tọa trấn giang sơn của nó, chỉ đạo cho đám kiến thợ làm việc. Đám kiến thợ nhỏ bé cả ngày phải lao lực không ngừng. Ghi nhớ quỹ tích đường đi của đám kiến thợ này, là một trong những trò yêu thích của tiểu đạo sĩ lúc còn nhỏ.
Từ khi Từ Ngôn còn bé, đã thập phần ưa thích ghi nhớ lộ tuyến bò đi của đám kiến. Lão đạo sĩ phát hiện điều này, thấy thú vị bèn bảo tiểu đạo sĩ vẽ lại quỹ tích của đám kiếm thợ này. Trong ánh mắt kinh hãi của Từ Đạo Viễn, Từ Ngôn khi ấy vẫn còn rất nhỏ đã dùng đá làm bút, mất hơn nửa ngày, vẽ ra hơn ba ngàn con đường xiêu xiêu vẹo vẹo khắp xung quanh một tổ kiến.
Đó chính là lộ tuyến của đám kiến bò trong buổi sáng sớm đó mà hắn nhớ được. Không phải một con kiến, mà là đường đi của hơn ba ngàn con.
Từ đó về sau, rốt cuộc lão đạo sĩ cũng biết được một cái chân tướng. Chính là tiểu đồ đệ của lão có trí nhớ vượt trội hơn hẳn người thường. Loại năng lực này không phải vừa gặp sẽ không quên, mà đã đạt được đến một mức người khác không cách nào tưởng tượng nổi.
Gặp qua thì không quên được đã là chuyện lạ trong mắt người thường rồi. Năng lực đọc nhanh như gió đã được người trong thiên hạ bàn tán say sưa, khiến người khác không ngừng hâm mộ. Nếu quả nói về chuyện trí nhớ, thì Từ Ngôn đã là nhìn một lúc nhớ trăm cái, chứ đừng nói chỉ vừa gặp là không quên được!
Bản lĩnh không người biết này, trong lúc nguy cơ đã được Từ Ngôn vận dụng triệt để. Chẳng những hắn nhớ lấy những chiêu thức hai người vận dụng trên võ đài, còn phân tích ra sơ hở của cả hai. Mãi đến nửa canh giờ sau, tay phải của Từ Ngôn theo bản năng hạ xuống một cái. Trên lôi đài, vị Phó đường chủ Quỷ Vương môn kia tựa như con rối của Từ Ngôn, cũng đồng thời chớp đúng thời cơ, hoành kiếm chém thẳng xuống đối thủ, dồn ép vị Hắc Đao Cuồng kia phải liên tục lùi về sau. Cuối cùng, người này không còn đứng vững được nữa, trực tiếp té xuống đài.
Quả nhiên là thế...
Nhìn thấu hai người thi đấu, Từ Ngôn nhẹ nhàng thở ra một hơi. Hắn rất ít khi dùng đầu óc, vì sử dụng thì rất mệt. Hôm nay tính ra cũng vì bất đắc dĩ a.
Vị Phó đường chủ Quỷ Vương môn kia đã thắng liên tiếp ba trận, trở thành người thứ hai giành được thắng lợi. Bốn vị trí Thái Bảo cũng chỉ còn lại hai vị trí. Lúc này đã gần đến chiều tối, mặt trời phía Tây đỏ rực sắp sửa đi xuống dưới. Từ Ngôn ngẩng đầu nhìn sắc trời, trở tay vỗ vỗ lấy cương đao sau lưng, gạt đám người ra, đi thẳng đến Thí Kiếm thạch bia.
"Ngôn ca nhi, Ngôn ca nhi…ngươi làm gì thế?"
Vương Bát Chỉ ở phía sau ngơ ngác không hiểu chuyện gì nữa (*), nghi hoặc nhìn Từ Ngôn đang đi về phía tấm bia đá. Trong lòng thầm nhủ, hẳn vị này nhìn chiến đấu trên võ đài, nhiệt huyết sôi trào nên muốn lên đó thử sức?
Đại Thái Bảo Trác Thiếu Vũ đang ngồi thưởng trà bên cạnh Thí Kiếm thạch bia, vừa quan sát tràng thi đấu trước mắt. Địa vị đại Thái Bảo trên người gã không phải là chuyện đùa, nếu không có chuyện trọng đại tuyển Thái Bảo hôm nay, gã cũng không tự mình tọa trấn.
Lúc này võ đài đã trống trơn, Trác Thiếu Vũ đang chờ người lên đài tiếp theo, chợt thấy một thiếu niên đi tới. Gã nhìn qua cảm thấy rất quen mặt nhưng không nhớ đã gặp hắn ở nơi nào.
Cũng khó trách Trác Thiếu Vũ không nhận ra. Lúc ở phía đông khu rừng trúc của Mã Vương trấn, Từ Ngôn không chỉ cố ý bôi lên mặt mình vài vết máu, còn bôi trét lên đó thêm một nắm bùn đất. Hắn cũng không phải là đại nhân vật nào, Trác Thiếu Vũ nhớ ra được mới là lạ.
Bước tới gần Thí Kiếm thạch bia, Từ Ngôn nhe răng cười ngốc, đưa tay rút đao. Một đao liền bổ về phía tấm bia đá!
-----------------------
(*): về đoạn ‘không hiểu chuyện gì nữa’, nguyên văn là câu “丈二和尚摸不着头脑” = “Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não” = (nghĩa đen) sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng.
Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng ^^). Trượng Nhị hòa thượng chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.
Bởi vậy, mọi người đều nói ‘Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng’, về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn “摸不着头脑” (sờ không được suy nghĩ) với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc.