Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 890: Hải Tiểu Kiềm



Dịch: Hoangtruc

Mai Hương lâu đã khai trương lại từ sớm, khách đến đông đúc, chẳng qua sắc mặt Mai Tam Nương lại không vui vẻ bao nhiêu.

"Tam nương hữu lễ." Một vị khách vừa tới nhìn thấy vội vàng vội vàng khom người hành lễ.

"Tam nương buổi trưa vui vẻ." Một vị khách vừa định rời đi cũng ở bên thi lễ.

"Tam nương vạn phúc kim an." Một vị khách đi ngang qua cũng chắp tay chào, thần thái thành kính như thể trước mặt họ không phải chủ nhân của tòa thanh lâu mà là tượng phật trong miếu vậy.

"Không đi qua Mai Hương lâu nữa." Mai Tam Nương nổi giận đùng đùng lắc mông đi xa.

"Sáng mai đổi tên thành Mai Hương miếu." tiếng gắt gỏng vang lên từ xa.

Từ khi Mai Hương lâu khai trương lại, khách đến không ít nhưng lại không người tìm mua vui. Bọn họ đa phần chỉ gọi một bàn ăn, dù có nghe đàn nghe hát thì cũng không khác đang nghe kinh là bao. Kẻ nào kẻ nấy ngồi đoan trang, mặt đầy thành kính như thể đến Mai Hương lâu bái Phật, khiến Mai Tam Nương dở khóc dở cười.

Nổi danh là chuyện tốt, thế nhưng quá nổi danh lại không có gì tốt cả. Hiện tại toàn bộ kinh thành đều biết đệ đệ Mai Tam Nương nàng có lực lượng thay trời đổi đất, còn ai dám tới Mai Hương lâu mua vui?

Những khách nhân từ giới phàm tục thành kính, nhưng những vị khách đến từ giới tu hành tất nhiên không như vậy, đặc biệt là đến từ Thiên Bắc xa xôi kia. Mai Tam Nương thở phì phì, cảm thấy việc buôn bán của mình có lẽ không còn làm được nữa. Cũng may mấy ngày nay còn có được một vị khách không giống người thường, nghe nhạc nghe hát còn rung đùi đắc ý, ăn núi uống biển không chút kiêng kỵ, vẻ ngoài cực xấu, hai mắt hí chuyển loạn đầy ý đồ xấu. Loại người thế này mới đúng là khách hàng thanh lâu chứ!

Mai Tam Nương không biết đối phương là người ở đâu, chỉ biết là họ Trương, thế nhưng nàng biết kẻ này vì Từ Ngôn mà đến. Nghe nói Từ Ngôn đang bế quan cho nên mới lưu lại Mai Hương lâu.

"Ồ?"

Vừa mới đi tới lầu hai, Mai Tam Nương chợt thấy có một tráng hán cụt một tay đi vào trong đại sảnh, tay quơ vung vẩy, ngang nhiên đi lại, người cao hai trượng đầy vẻ uy vũ bất phàm.

Mai Tam Nương nhìn kỹ một lúc mới nhận ra người tới, bèn đi tới nghênh đón.

"Ngươi là Hải..."

Mai Tam Nương đi tới gần, chỉ vào tráng hán nói. Nàng từng đi vào Thiên Cơ phủ, cũng đã nhìn thấy tráng hán này cách khá xa, nên cũng biết đối phương không phải người lạ.

"Lão tử là Hải Đại Kiềm, Hải gia!"

Hải Đại Kiềm nhếch mũi, hắc hắc cười to, nói: "Mùi ngon đấy! Nhanh nhanh đem rượu ngon thịt mỡ tới, một bàn tiệc thượng đẳng mới được! Đúng rồi, còn muốn có cua nữa."

"Hải gia sao? Ăn chậm thôi, còn rất nhiều đồ ngon." Mai Tam Nương cười mỉm dắt Hải Đại Kiềm đi lên lầu, nói: "Lầu ba có một vị khách chờ Ngôn ca nhi nhà ta đã vài ngày rồi. Đáng ra không nên làm lỡ chuyện người ta mới phải. Ta là nữ nhân, không rành rẽ chuyện đãi khách, nếu Hải gia đã đi ra thì qua đó chào hỏi trước cho phải phép."

Mai Tam Nương lại không biết quan hệ giữa Hải Đại Kiềm và Từ Ngôn, càng không biết bên cạnh nàng lúc này là một con Yêu linh đỉnh phong vô chủ. Một khi kẻ này gây chuyện, không chừng cả Mai Hương lâu đều bị hủy hoại trong tích tắc.

Cũng may Hải Đại Kiềm bị Từ Ngôn dọa sợ rồi, cho nên lúc không có Quỷ Diện gã còn dám liều lĩnh, có Quỷ Diện xuất hiện thì gã chỉ có thể nép mình mà thôi.

"Ai? Ai tìm tới gia trưởng nhà ta?" Hải Đại Kiềm vẫn còn tự cho mình là người Quy Nguyên tông, nói tiếp: "Cũng tốt, Hải gia ta đi qua đó nhìn xem thử, nếu là tiểu bối đui mù nào đó thì cứ một quyền đánh bay là được, hặc hặc!"

Được Mai Tam Nương thổi phồng như vậy, Hải Đại Kiềm đắc ý không thôi. Khí thế hoành hành Ngũ địa năm đó như được trở lại, gã quơ cánh tay đi theo Mai Tam Nương lên lầu ba.

Mai Tam Nương kéo mở cửa một gian nhã các rồi cười duyên đi vào, Hải Đại Kiềm nghênh ngang đi theo sau như thể một tên đầu lĩnh hộ viện.

Trong gian phòng xa hoa rất náo nhiệt có ca kỹ múa hát, rượu ngon ngào ngạt, có một vị đang ngồi ghế chủ vị, dung mạo xấu đến hiếm có khó tìm trên đời. Người này mũi tẹt mắt nhỏ, cằm vuông trán nhọn, mặt rỗ lỗ lớn, răng to đen xỉn. Nếu trên đời này có quỷ xấu thì hẳn chính là người này rồi.

"Trương gia, mấy ngày nay làm chậm trễ chuyện của ngài rồi. Ta là nữ nhân, thật không hiểu chuyện đại sự của đàn ông các người nha."

Vừa nói, Mai Tam Nương vừa nháy mắt với Hải Đại Kiềm.

Hải Đại Kiềm vất vả lắm mới đi tới được Thiên Nam, lại trải qua muôn vàn hiểm tử vẫn còn sống thoát được hạo kiếp, cuối cùng đã tới lúc hưởng phúc. Lúc này gã sao có thể quan tâm đến một phàm nhân Thiên Nam. Vì vậy gã còn không thèm nhìn đối phương, chỉ vung tay lên quát: "Lão tử Hải Đại Kiềm, ngươi là kẻ nào, xưng tên ra đi."

Nam tử cực xấu kia bưng chén rượu, có chút hứng thú liếc mắt nhìn Hải Đại Kiềm nói: "Tại hạ, Trương Đại Kiềm."

"Hả?"

Hải Đại Kiềm chợt sững sờ, lòng tự nhủ sao lại là Đại Kiềm? Chẳng lẽ người ở Thiên Nam này cũng thích có cái càng lớn hay sao? Đến khi gã dụi mắt nhìn kỹ lại mới lập tức kinh hoảng hồn bay phách lạc.

"Yêu, yêu, yêu... Yêu vương!!!"

Phốc!

Hải Đại Kiềm bị dọa đến phun cả bong bóng, bắp chân mềm nhũn đến ngã nhào trên đất, chỉ có thể nói ra một câu đầy kinh hoảng.

Mai Tam Nương không hiểu cái gì là Yêu vương, để Hải Đại Kiềm ở lại chiêu đãi vị khách nhân đặc thù này xong thì nàng cũng lui ra ngoài rồi.

"Ngươi, tên là gì nhỉ?" Trương Đại Kiềm nhấm nháp rượu ngon, miệng hỏi, có điều không liếc nhìn Hải Đại Kiềm nữa.

Yêu vương Trương Đại Kiềm đến từ Nê Địa có bản thể là một con bò cạp khổng lồ, kịch độc vô cùng, thủ đoạn hung tàn. Yêu vương ở trước mặt thế này đã khiến Hải Đại Kiềm sắp bị hù chết đi rồi.

"Tiểu nhân là Hải Tiểu Kiềm, chỉ là Tiểu tiểu tiểu nhỏ xíu Kiềm mà thôi." Hải Đại Kiềm vội vàng làm ra cái động tác ước lượng ngắn cỡ hai đốt ngón tay, ăn nói khép nép, cà lăm nói: "Chưa kể còn thừa lại có một càng, là bị...bị...bị Quỷ Diện chặt đứt mất. Không biết đại nhân tới gặp, tiểu thật đáng chết, tiểu thật đáng chết."

"Gần đây, hắn...đang làm gì?" Trương Đại Kiềm nghiêm mặt, trầm giọng hỏi.

Lúc này Hải Đại Kiềm chợt lanh lợi hẳn, gấp gáp nói: "Quỷ Diện trưởng lão đang bế quan mà thôi, có thể nói là không bước chân ra khỏi cửa."

"Nếu đã bế quan, ngươi về nói lại cho Từ Ngôn biết, có Trương Đại Kiềm ở Thiên Bắc đến, bảo hắn đến đây gặp."

"Đại nhân à, không phải tiểu không đi thông báo, mà là ta vào không được nơi Quỷ Diện trưởng lão bế quan nha. Không nói tới chuyện bên ngoài có con đại xà canh cửa, chỉ cần tự tiện xông vào nơi trưởng lão bế quan, ta sẽ bị đánh." Hải Đại Kiềm đáng thương nói.

"Dùng tâm niệm bẩm báo cho chủ ngươi là được, hắn tự khắc biết mà tới." Đối mặt với Hải Đại Kiềm lải nhải dài dòng lắm điều, Trương Đại Kiềm không còn kiên nhẫn nữa. Nói nhảm với một con Yêu linh thật quá tổn hại đến thân phận của Yêu vương!

Hải Đại Kiềm không ngốc, nghe ra được giọng điệu của Yêu vương có chút lạnh lùng, sợ tới mức vội vàng gật đầu, nhắm mắt nói nhỏ.

"Quỷ Diện trưởng lão, Yêu vương trên Thiên Bắc cầu kiến... Quỷ Diện trưởng lão, Yêu vương trên Thiên Bắc cầu kiến... "

Mãi đến khi ca múa trong nhã các chấm dứt, vũ cơ nhao nhao lui ra, Hải Đại Kiềm vẫn ngồi xổm góc tường lẩm bẩm.

Trương Đại Kiềm thật sự không còn nhịn được nữa. Cả thời gian dài như vậy, không có chuyện Từ Ngôn không nghe được linh thú của mình dùng tâm niệm bẩm báo được, vậy mà có gặp hay không cũng không thấy nói tiếng nào.

"Ngươi định thế nào?" Trương Đại Kiềm trầm giọng hỏi.

Hải Đại Kiềm há miệng run rẩy xoay đầu lại, ủ rũ đáp: "Ta... Ta... Ta không có chủ a, Quỷ Diện trưởng lão có lẽ không nghe được."

"Ngươi không có chủ?" Yêu vương Đến từ Nê Địa bỗng đứng dậy, giận dữ chỉ vào Hải Đại Kiềm quát: "Con cua ngốc! Đã không có chủ còn ở đó lầm bầm cái gì?"

Trong nhã các tầng ba của Mai Hương lâu truyền đến tiếng quyền cước binh binh bốp bốp liên hồi. Không lâu sau, Hải Đại Kiềm mặt mũi bầm dập đi ra ngoài. Gã không tìm đến rượu và thức ăn nữa mà xám xịt chui vào Thiên Cơ phủ.

"Đây là Thiên Nam sao?"

Trước khi chìm vào trong hồ nước, Hải Đại Kiềm kêu rên một tiếng.

"Làm sao lại còn nguy hiểm hơn cả Thiên Bắc! Có đánh chết lão tử cũng không đi ra nữa!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.